Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tru Thiên Lộ
Unknown
Chương 4: Cướp của người giàu chia cho người nghèo.
"Hộc hộc...Con m* nó, lão già đó thật dai!" Nam thanh niên áo xanh chống tay lên chân thở dốc nói.
"Nhị!...Ca!...Đệ sắp c·hết rồi!" Còn tên áo đỏ, cái thân lợn này của hắn đứng còn không nổi mà trực tiếp ngồi bệt xuống đất thở hắt ra.
"Các ngươi...rốt cuộc làm cái gì..mà chọc phải tu sĩ Trúc Cơ?" Trương Diệp tuy cũng mệt nhưng hắn chăm chỉ rèn luyện mỗi ngày, khí lực có phần nhỉnh hơn hai tên kia.
Ba người bọn họ bị lão thương nhân trung niên kia đuổi một đường từ trung tâm trấn đến ngoài trấn gần một nửa cây số mới cắt đuôi được. Vừa chạy còn vừa né tránh lão dùng hỏa cầu t·ấn c·ông. Nhưng sau cùng thương nhân vẫn là thương nhân, bỏ hàng hoá lại lâu như vậy quả thật rất nguy hiểm. Có điều, để một thương nhân điên cuồng đuổi đánh bỏ cả hàng hoá như thế thì hai tên này phải làm chuyện gì đó không dễ nói rồi.
"Bọn ta..." Hai người họ nói được hai chữ liền ngập ngừng, ánh mắt nhìn nhau có ý hỏi đối phương rốt cuộc có muốn nói không.
Trương Diệp cũng không biết làm sao moi được tin từ trong miệng chúng, mà hắn cũng không thật sự cần phải làm thế. Hắn vốn chỉ muốn trả thù vụ ở khách điếm, cơ bản là bây giờ xong việc rồi. Bọn chúng ậm ờ một lúc, Trương Diệp liền hết kiên nhẫn. Ngươi có việc của ngươi, ta có việc của ta, chúng ta không liên quan. Cứ nghĩ như vậy, hắn chỉnh lại trang phục một chút rồi sẽ rời đi.
Nhưng đúng lúc hắn định đi thì tên đồ xanh bắt đầu nói:
"Bọn ta muốn cứu đại ca." Ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc nhìn Trương Diệp, trong đó cũng có mong muốn được giúp đỡ.
Trương Diệp suy nghĩ: đây vốn không phải chuyện của hắn, chưa nói đến đại ca của hai tên này vì sao cần cứu và cứu hắn có đúng đắn không? Nhưng hắn nhớ lại chuyện hai năm trước. Hạo lão không biết hắn là ai, hắn bị trôi đến đó cũng chả phải việc của y. Tuy vậy y vẫn ra tay cứu giúp, lại còn chỉ dẫn hắn tu hành. Nghĩ vậy hắn quyết định nghe nghe một chút xem đầu đuôi câu chuyện là như nào, lúc đó quyết định không muộn.
"Nói thử ta nghe xem."
Nam thanh niên áo xanh thấy thái độ của Trương Diệp không có ý mặc kệ liền bắt đầu nói:
"Ta tên Vân Trường, tiểu đệ này của ta là Dực Đức, còn đại ca là Huyền Đức.
Bọn ta cũng gọi là có tiếng ở quanh đây, họ hay gọi là Tam Quái Thanh Thành. Vì bọn ta xuất thân từ Thục Thanh Thành ở phía Nam nơi đây, cũng...hay có vài hành động phá phách." Nói đến đây hăn bất giác ngại ngùng gãi gãi đầu.
Cái tên Tam Quái Thanh Thành này Trương Diệp cũng nghe qua vài lần trên đường đi. Họ hay trộm đồ các nhà giàu ở Bạch Lộc Trấn.
"Không đúng! Bọn ta phải là Tam Anh! Phải là Tam Anh!" Dực Đức nghe nhị ca của mình tự nhận "Tam Quái" liền tức giận cau mày quát lớn.
"Ồ? Các ngươi phá nhà người ta mà cũng gọi Tam Anh?" Trương Diệp cười nhẹ nói, nhưng hắn cũng không tỏ ra thái độ ghét bỏ hay khinh thường trong ngữ điệu cùng nét mặt. Đơn giản chỉ là trêu đùa.
"Quả thật bọn ta có trộm của vài người. Nhưng....
Bọn ta đã điều tra nghiêm túc rồi, bọn họ không phải loại tốt lành gì!" Dực Đức chỉ dám to tiếng chứ không dám động tay với Trương Diệp, hắn cơ bản đánh không lại nên nhịn một chút.
"Đúng vậy, bọn họ nếu không là gian thương lừa người nghèo thì cũng là chủ nô bóc lột sức lao động của nô lệ!" Vân Trường khoanh tay nghiêm túc nói, bộ dạng mệt thở dốc của hắn cứ như chưa từng tồn tại.
"Vậy thì đám đó đáng ghét thật, nhưng các ngươi không đánh chỉ c·ướp là làm gì?" Trương Diệp nghi vấn, ghét thì đập một trận chứ để yên lấy được một chút tiền có tác dụng gì.
"Tuy Bạch Lộc trấn trăm năm phát triển thịnh vượng thì cũng không phai tất cả đều giàu. Đa phần người dân sống ở rìa trấn đều rất nghèo, cái ăn còn khó.
Họ là bị đám giàu có bóc lột đến không còn gì để bóc lột, trấn chủ cũng nhắm mắt làm ngơ thậm chí còn nhận hối lộ của chúng.
Bọn ta...muốn giúp những người ở rìa trấn!" Vân Trường nói ra câu cuối, đột nhiên mơ hồ cam nhận được chính khí bộc phát quanh người hắn.
"Các...các người đây là...
C·ướp của người giàu chia cho người nghèo?" Trương Diệp hiểu rồi. Đại ca Huyền Đức của hai tên này nhất định là trong một phi vụ bất cẩn mà b·ị b·ắt. Mà phi vụ đó rất có thể là trộm của lão thương nhân lúc nãy. Hắn nói ra suy đoán của mình, liền nhận được sự thừa nhận của Vân Trường và Dực Đức. Xem ra ba anh em bọn họ không phải người xấu, chỉ là cách làm hơi cực đoạn.
"Các ngươi c·ướp c·ủa ai không c·ướp, nhất quyết c·ướp c·ủa một tên tu sĩ Trúc Cơ.
Hai kẻ Luyện Khí đều có tam tầng, đại ca các ngươi cùng lắm thì cũng vậy..." Trương Diệp xoa xoa huyệt thái dương mà nói, bọn chúng rốt cuộc lấy đâu ra lá gan đùa với lửa vậy.
"Hừ! Bọn ta cũng không muốn đâu!
Có điều lão hồ ly này che đậy khí tức, mãi đến lúc nãy bọn ta mới biết. Nếu không đại ca nhất định sẽ không b·ị b·ắt khi thám thính hắn!
Đúng là lão già thối, giả heo ăn thịt hổ." Dực Đức tức giận, ấn đường co lại thành cục mụn to tướng rồi.
"Che đậy khí tức? Ta cũng muốn học trò đó của hắn..." Trương Diệp nghĩ thầm, Hạo lão từng nhắc hắn tu tiên lộ không phải hồng lộ! Phải ghi nhớ là luôn che đậy, không được để lộ thực lực. Nếu có được trò mèo kia của tên thương nhân, vậy thì liền tốt! Đồng thời cứu đại ca hai tên này cũng không phải điều xấu, coi như kết bằng hữu.
"Được, các ngươi không tệ...Ta sẽ giúp các ngươi." Trương Diệp tươi cười đáp.
"Huynh đệ à, ngươi tên gì a?" Vân Trương hỏi. Hắn đều xưng tên cả ba huynh đệ bọn hắn ra rồi, theo lý thì Trương Diệp cũng nên thế.
"Ta tên Tử Long" Trương Diệp nói dối không chớp mắt, hắn cứ như bé đến lớn giờ vẫn luôn tên gọi Tử Long. Nói rồi ba người cùng nhau quay lại Bạch Lộc trấn, giải cứu Huyền Đức.
----------
Ba người Trương Diệp đợi đến trời tối mới quay lại trấn. Trấn thông thường thì không có người canh gác, nhưng trấn này là trấn toàn thương nhân với nhà giàu vậy thì phải có. Đám bọn họ chờ mấy tên này không để ý liền lẻn vào, cẩn thận cả một đoạn đường mới tới được gần nhà lão thương nhân.
"Đại ca các ngươi là như thế nào b·ị b·ắt?" Trương Diệp thì thầm nhỏ. Hắn phải biết được một tên trộm lành nghề b·ị b·ắt kiểu nào, chắc chắn nhà lão thương nhân này không đơn giản.
"Huynh ấy tiến lại gần sân nhà liền bị một loại bẫy gì đó giữ chân, cố như nào cũng không thoát được.
Chỉ đành ra hiệu bọn ta bỏ trốn trước." Vân Trường thì thầm đáp, hắn và tam đệ không biết từ bao giờ đã đeo khăn bịt mặt lên mà không nhắc Trương Diệp.
"Còn nữa, các ngươi làm sao mà sáng nay bị lão thương nhân đó nhận ra?" Trương Diệp nghi vấn. Nếu hai tên này đã chạy trước, lão thương nhân làm sao biết mặt chúng mà đuổi theo? Hay là nói...
"Bọn ta cũng không biết, sáng đang đi trên đường thì bị hắn dẫn theo người đuổi đánh" Dực Đức thông thường ăn to nói lớn, đến lúc này lại vô cùng chuyên nghiệp mà nói bé bé lại.
"Kiểm tra người đi, chúng ta có khả năng là b·ị đ·ánh giấu bằng cách nào đó rồi." Trương Diệp cau mày nói. Nếu không biết mặt mà vẫn đuổi được vậy thì chỉ có thể là bị dính thủ đoạn của lão thương nhân.
Theo như lời kể thì đám Vân Trường, Dực Đức cũng đứng ở chỗ này chờ đại ca quay lại. Mà bây giờ hắn cùng bọn họ lại quay lại chỗ này, chứng tỏ là cũng lại bị dính thủ đoạn rồi. Cả ba kiểm tra toàn thân rất nhanh liền phát hiện điều không ổn.
"Là...là Truy Tung Phù bị dính dưới chân." Vân Trường kinh ngạc nói, hắn kiểm tra dưới đế giày liền phát hiện ra một tấm phù ở đó. Trương Diệp cùng Dực Đức đồng dạng kiểm tra giày của mình cũng thấy.
"Ra vậy, hắn bố trí sẵn Truy Tung Phù quanh khu vực nhà hắn rồi con dùng cách nào đó che đậy chúng.
Đại ca của các ngươi đi vào sân liền bị cái gì đó giữ lại, xem ra lão thương nhân cũng bố trí Định Thân Phù trong sân rồi...". Trương Diệp chớp mắt liền hiểu ra thủ đoạn của lão thương nhân kia, đồng thời cách phá giải hắn cũng đã nghĩ ra!
Nhưng trước mắt cần được thử nghiệm, Trương Diệp thôi động linh khí truyền xuống bàn chân. Luồng điện từ đan điền chuyền từ từ xuống thoát ra ngoài bàn chân nhanh chóng tiêu hủy Truy Tung Phù đang dính trên đó.
"Tốt! xem ra phù văn của lão cáo già này phẩm giai thấp, lôi điện của ta có thể tiêu hủy được." Trương Diệp thầm nghĩ, cái này là hắn được Hạo lão dạy từ trước rằng phù văn rất dễ bị tiêu diệt bằng lửa hoặc lôi điện. Hắn vừa hay biết Khống Lôi Thuật, vừa tiêu hủy được phù văn vừa không quá bắt mắt như dùng lửa đốt.
Hắn rất nhanh dùng Khống Lôi Thuật giúp đỡ hai huynh đệ kia tiêu hủy Truy Tung Phù trên chân họ. Vấn đề bây giờ chỉ còn là tiêu hủy Định Thân Phù trong sân, tuy có hơi mất thời gian nhưng xem ra là cách duy nhất.
Vào lúc Trương Diệp định dùng Khống Lôi Thuật xuống chân từ từ mò phù văn thì bị Vân Trường ngăn lại.
"Khoan đã, ta biết Khống Thủy Thuật. Để ta rải nước ra sân xong sau đó người dùng Khống Lôi Thuật sẽ tiện lợi hơn!" lần này Vân Trường suy nghĩ không tệ, thủy hệ khẳng định có khả năng phụ trợ cho lôi hệ.
Vân Trường rất nhanh vận Khống Thủy Thuật rải nước ra một mảng sân không nhỏ, Trương Diệp sau đó chỉ cần khẽ xuất ra một dòng điện liền tiêu hủy hết Định Thân Phù trong khu vực bị ướt. Cứ như vậy qua thời gian một tách trà họ đã tiếp cận được nhà của lão thương nhân.