Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Giải cứu (1).

Chương 5: Giải cứu (1).


"Ta nói này huynh đệ, ngươi thật may mắn a~

Lôi linh căn cực kì hiếm đó!" Vân Trường khẽ tán thành, hắn tư chất đồng dạng Trương Diệp có tam linh căn nhưng toàn bộ đều là bình thường linh căn. Biến dị linh căn có năm loại: lôi, phong, hàn, ám, quang. Người có nhiều linh căn hoặc biến dị linh căn đều rất được các tông môn săn đón.

Trương Diệp nghe lời khen của Vân Trường không hề để tâm. Lôi linh căn quả thật có chỗ tốt nhưng chỗ xấu lại khá chí mạng đó là cần lôi hệ linh khí. Trong tự nhiên có đầy đủ mười loại linh khí: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, phong,hàn, ám, quang nhưng không phải chỗ nào cũng đầy đủ cả mười. Địa phương nào có linh khí nào có thể dựa vào thiên nhiên mà đoán, ví như khu vực nhà Hạo lão sẽ có thủy linh khí, mộc linh khí, thổ linh khí, phong linh khí. Ban ngày có thêm quanh linh khí, ban đêm có ám linh khí.

Hắn có ba linh căn, gặp nơi nào có đầy đủ cả ba loại vậy là tốt nhất. Nhưng khổ cái ở nhà Hạo lão hắn chỉ có thể hấp thụ linh căn hỗn tạp, mà dựa vào cái đó thì tiến độ vô cùng chậm. Đó là nguyên do hắn tu luyện chăm chỉ hai năm trời chỉ đến được Luyện Khí Cảnh tứ tầng, đặt vào điều kiện tiêu chuẩn thì hắn tự tin một năm đã Trúc Cơ Cảnh rồi.

Gạt chuyện đó sang một bên, Trương Diệp cùng hai người kia hiện vẫn đang thám thính xung quanh tìm kiếm chỗ Huyền Đức bị nhốt. Nhưng tìm kiếm cũng quá hai mươi phút rồi vẫn không thấy đâu, nhòm vào bên trong nhà cũng không thấy.

"Sợ rằng...nơi này có mật thất, đại ca của các ngươi chắc bị nhốt ở đó"Trương Diệp cau mày nói, ở ngoài tìm còn dễ nhưng vào trong lại khó nói.

"Vậy chúng ta lẻn vào?" Dực Đức nói, hắn tay chỉ chỉ vào cửa sổ đang để mở ngay trên đầu họ.

"Cái này rất nguy hiểm, ngộ nhỡ lão cáo già kia chưa ngủ hoặc có gia nhân thì sao?" Vân Trường lập tức phản bác tam đệ của mình.

"Gia nhân không hẳn sẽ có, nếu có thì đã có người canh gác rồi.

Lão cáo già này có lẽ chỉ thuê người dân nghèo ở rìa trấn làm, đến tối cho họ về nhà." Trương Diệp nói ra suy đoán. Tuy nhiên hắn vẫn chưa muốn mạo hiểm đi vào. Cứ cho là không có gia nhân đi chăng nữa thì lão thương nhân kia cũng là một tu sĩ Trúc Cơ, chưa chắc ba người bọn họ liên thủ lại có thể hạ được.

Có thể trực tiếp bỏ qua việc dùng một người làm mồi nhử lão thương nhân ra ngoài, Luyện Khí đấu Trúc Cơ căn bản là châu chấu đá xe, câu thời gian không được bao nhiêu còn rất nguy hiểm. Luyện Khí Cảnh chỉ nhỉnh hơn phàm nhân đôi chút, Trúc Cơ Cảnh mới là chân chính bước đến ngưỡng cửa đầu tiên của tu tiên lộ. Khác biệt rõ ràng như vậy.

Chưa kể bọn hắn mới Luyện Khí tam, tứ tầng. Nếu đều là đỉnh phong hoặc cửu tầng, bát tầng vậy thì cũng có cơ sở làm một trận.

"Không có vậy tốt rồi? Chúng ta lẻn vào nhanh chóng tìm đại ca, lão có phát hiện thì co giò lên chạy!" Dực Đức nhìn hai người tỏ vẻ các ngươi nghĩ nhiều đến ngu rồi.

Trương Diệp, Vân Trường nghĩ lại liền thấy không còn lựa chọn nào khác, xem ra chỉ còn cách đi đến đâu tính đến đấy. Thế rồi ba người lần lượt trèo vào nhà qua cửa sổ, may mắn nơi họ vào là phòng bếp không người. Nếu vừa vào liền là phòng ngủ lão thương nhân, vậy thì không còn sau đó nữa.

"Chia ra?" Vân Trương nhìn Trương Diệp nói thầm, nhận lại được một cái gật đầu. Ba người lom khom rón rén tách ra ba hướng.

Trương Diệp bên này bước vào phòng khách, hắn nhẹ nhàng tìm kiếm xem có mật thất nào bị ẩn giấu không. Bên kia Vân Trường mò thế nào lại vào phòng ngủ của lão thương nhân thấy lão đang nằm phơi bụng ngủ đành lui ra. Còn Dực Đức thì đến một địa phương cực kì dễ ngửi, hắn lần mò mấy phút mới nhận ra mình vào nhà vệ sinh của người ta rồi. Lại tìm hai mươi phút nữa cả ba quay lại phòng bếp tụ họp.

"Không thấy?" Trương Diệp khẽ thầm, hắn lục tìm cả căn phòng liền một chỗ khả nghi cũng không có. Hai người kia đồng dạng cũng không thấy gì.

"Không có mật thất, vậy không lẽ lão giấu người trên tầng hai?" Vân Trường vừa nói thầm vừa chỉ về phía cầu thang. Xem ra họ thực sự phải chuyển hướng lên cầu thang.

Trời không phụ lòng người, cả ba tìm kiếm mãi cuối cùng cũng thấy mục tiêu. Huyền Đức bị trói cả chân lẫn tay trong một căn phòng cuối hành lang tầng hai. Căn phòng này còn có không ít người cũng bị như Huyền Đức, phụ nữ người già hay trẻ em đều có.

"Cầm thú, thực sự là cầm thú!" Dực Đức nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đây đều là những người bị hắn lừa rồi bắt về..." Vân Trường cau màu nói khẽ.

"Mau giải cứu đại ca các ngươi trước, xong chúng ta sẽ cứu tất cả bọn họ." Trương Diệp nói.

Dực Đức không chậm trễ lập tức tiến nhanh lại gần Huyền Đức, hắn vừa lay đại ca vừa gọi:

"Đại ca! Đại ca! Mau tỉnh lại!"

Gọi một lúc không thấy động tĩnh gì, Trương Diệp liền lại gần xem xét. Hắn kiểm tra sau lưng Huyền Đức liền thấy bị dính một tấm phù văn

"Cái này...Định Hồn Phù!" Trương Diệp bất ngờ nói. Loại phù văn này có thể khiến linh hồn người bị trúng rơi vào ngủ say, là một loại phù văn hiếm có.

"Loại phù văn này cũng có, xem ra lão cáo già này là một Phù Sư." Vân Trương cau mày nói.

Trương Diệp muốn đánh thức Huyền Đức, liền thi triển Khống Lôi Thuật khéo léo triệt tiêu Định Hồn Phù mà không tổn hại đến hắn. Thế nhưng làm thế nào tấm phù văn này cũng không bị lôi điện phá huỷ. Dực Đức đã cởi trói xong bên này ngồi chờ rất sốt ruột, Vân Trường đồng dạng.

"C·hết tiệt, đây là phù văn nhị giai! Lôi điện của ta không phá được!" Trương Diệp lập tức hiểu ra vấn đề, hắn bây giờ rơi vào thế khó rồi.

Bọn hắn chỉ có ba người, mấy người bị trói này có tới gần mười người. Bọn họ nếu muốn giải cứu chỉ còn cách vác người ra ngoài, vác ra rồi còn phải tìm cách phá Định Hồn Phù.

Đột nhiên căn phòng tối thui bỗng bật sáng, đám người Trương Diệp lập tức phản xả quay đầu nhìn ra cửa phòng. Không biết từ bao giờ lão thương nhân đã xuất hiện ở cửa!

"Lũ ranh con, thật sự cho rằng sẽ dễ như vậy?" Lão nở nụ cười nham hiểm, hiển nhiên cả tối nay vốn là một cái bẫy được giăng ra sẵn chỉ chờ bọn bắn chui vào.

Trương Diệp một lời không nói, lập tức thôi động linh khí thi triển Oanh Lôi Chỉ. Lôi điện như tên bắn phóng ra từ đầu ngón tay phi thẳng đến lão thương nhân. Thế nhưng lão thương nhân một chưởng đánh ra đỡ chiêu. Để lão kinh ngạc là chỉ vừa rồi uy lực bất phàm, tay hắn đang run lên liên hồi, long bàn tay còn b·ị đ·ánh chảy máu, da hơi đen lại.

"Ồ? Vậy mà lại là một thằng nhóc có linh căn biến dị...

Thế thì mau ngoan ngoãn chịu trói!" Lão thương nhân quát lớn, tay hắn nhanh chóng thò vào ngực áo rút ra ba tấm phù lập tức hướng đám Trương Diệp mà ném.

"Để đó cho ta!" Dực Đức quát lớn, hắn lập tức thi triển đạo thuật phun ra một luồng lửa đốt hết phù văn phi tới.

Không chờ lão thương nhân phản ứng, Vân Trường lập tức rút đao giấu sau lưng chạy vòng qua bên phải đống lửa. Bên này Trương Diệp phản ứng không tệ, đồng dạng lấy kiếm từ trong nhẫn trữ vật do Hạ lão để lại chạy vòng bên ngược lại.

"Hừ! Trò mèo!" Lão thương nhân cũng không phải bao cát, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật của mình ra một thanh trường đao.

Thế trận rơi vào cảnh hai đấu một, đao kiếm phản chiếu ánh đèn lấp loé bắt mắt, tiếng kim loại v·a c·hạm liên hồi inh tai. Lão thương nhân không hổ là bậc tiền bối có nhiều kinh nghiệm, một mình hắn chấp hai mà còn chiếm thượng phong.

Trương Diệp thấy không được lập tức quát lớn với Dực Đức đang định lao vào:

"Chỗ này để bọn ta! Ngươi mau phá tường đem bọn họ ra ngoài!"

Dực Đức tuy có chút giống mãng phu chỉ biết lao đầu vào đánh nhau nhưng hắn vẫn biết cái gì nên làm. Dù rất muốn lao vào đánh cùng nhưng hắn đành vận Khống Hoả Thuật phá huỷ bức tường căn phòng tạo một lỗ lớn thông với bên ngoài.

"Đừng hòng!" Lão thương nhân phát giác ra hành động của Dực Đức liện lập tức quát lên.

Hắn xoay trường đao một vòng hất lui Trương Diệp và Vân Trường tạo khoảng trống, toan lao đi t·ấn c·ông Dực Đức thì hai bọn họ lại lập tức lao vào phá rối. Hắn chỉ đành căn thời gian tạo khoảng trống lần nữa, ném ra mấy tấm phù bay về phía Dực Đức.

Dức Đức đang bận vác người không để ý, tưởng rằng hắn sẽ bị dính chiêu nhưng mấy tấm phù chưa kịp chạm vào hắn liền bị lôi điện triệt tiêu.

Là Trương Diệp bất chấp để lộ sơ hở mà thi triển Oanh Lôi Chỉ cứu hắn, chính vì thế hắn bị dính một chém của lão thương nhân kéo dài từ sườn trái lên vai phải. Rất may hắn kịp lùi lại nên v·ết t·hương rất nông, không quá ảnh hưởng.

Dực Đức thấy vậy không lề mề lập tức vác ba người nhảy xuống, vừa dùng Khống Hoả Thuật triệt tiêu Định Thân Phù bố trí dưới đất vừa vác người chạy.

Trương Diệp cùng Vân Trường bên này chật vật chiến đấu, hai người tuy vừa gặp nhưng phối hợp khá ăn ý. Một người khéo léo dùng Khống Thuỷ Thuật làm ướt lão thương nhân, một người thỉnh thoảng tìm cơ hội phóng Oanh Lôi Chỉ t·ấn c·ông.

Lão thương nhân tuy kinh nghiệm nhiều cùng lợi thế tu vi nhưng vẫn bị đả thương, có điều đối với lão mà nói thì không quá đáng kể. Lão rất nhanh đã nắm rõ lối t·ấn c·ông của Trương Diệp và Vân Trường liền dễ dàng bắt bài họ.

Vào lúc Vân Trương lộ sơ hở, lão khoá đao của hắn bằng trường đao rồi lướt nhẹ sang bên cạnh tung quyền. Lực đánh của Trúc Cơ không thể xem thường, một quyền này đánh bay Vân Trường lao về phía Trương Diệp. Cả hai lao vào tường mạnh đến mức xuất hiện cả vết nứt, mấy mẩu gỗ nhỏ rơi lạch cạch xuống đất.

"Khà khà, tiếp chiêu này của lão phu!" Lão thương nhân nói rồi bàn tay trái hướng nơi hai người họ nằm, ít giây sau đã tạo ra một quà cầu lửa lớn gấp ba lần bàn tay y.

"Không ổn!" Trương Diệp nhanh chóng phản ứng, hắn vội vàng thi triển Oanh Lôi Chỉ. Lôi hoả gặp nhau liền tạo ra một v·ụ n·ổ mạnh mẽ.

----------

Dực Đức sau khi giấu người vừa cứu quay lại liền thấy tầng hai nơi giấu ngươi bị nổ ra thêm một lỗ to, to muốn lan sang phòng khác rồi xuống cả tầng dưới. Hắn chỉ thấy khói bụi mịt mù trên tầng, còn có mấy đống lửa đang cháy bập bùng.

Hắn vội vàng chạy lại liền thấy, bên dưới sân là hai người Trương Diệp cùng Vân Trường b·ị t·hương nằm đó, xung quanh còn mấy miếng gỗ bị cháy. Hắn vội vàng kiểm tra hai người, cùng lúc nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng gỗ kẽo kẹt.

Ngẩng đầu nhìn liền thấy lão thương nhân bước ra từ khói bụi, mặt mày tức giận đến tột cùng còn có tay trái b·ỏng n·ặng đang trợn mắt nhìn ba người bọn họ.

Chương 5: Giải cứu (1).