Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Giải cứu (2).

Chương 6: Giải cứu (2).


Dực Đức lúc này vô cùng cuống. Nhị ca của hắn nằm dưới đất bị bỏng nhẹ nhưng v·ụ n·ổ anh hưởng lớn nên hắn đang b·ất t·ỉnh, Trương Diệp thân là tác nhân gây ra v·ụ n·ổ nên tay phải bị bỏng không nhẹ, đồng dạng b·ất t·ỉnh. Tệ hơn nữa, v·ết t·hương trên ngực Trương Diệp đã bị toác ra nặng hơn do v·ụ n·ổ vừa nãy. Trận chiến vừa bắt đầu đã thua về chất, giờ còn thua cả về lượng. Hắn chỉ là một cái Luyện Khí Cảnh tam tầng, bảo hắn đấu với Trúc Cơ Cảnh chính là bảo hắn đi c·hết.

Lúc này lão thương nhân đang nghiến răng nghiến lợi ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ba người họ. Dực Đức hiển nhiên cảm nhận được điều đó, trong đầu hắn lặp đi lặp lại một từ đến điên cuồng: "CHẠY!"

Hắn cuống cuồng vơ lấy cổ áo hai người đang b·ất t·ỉnh kéo đi, mỗi một bước lê là hắn lê trong tột cùng sợ hãi. Người hắn run lẩy bẩy, mồ hôi đổ từng hạt, mặt mày tái xanh lại không còn chút máu. Nhưng người đời có câu, hoạ vô đơn chí. Hắn khổ cực đấu tranh với nỗi sợ lết được ba bốn bước thì tự dưng toàn thân khựng lại. Là Định Thân Phù! Nỗi sợ chiếm hết đầu óc đến mức hắn không còn nhớ đến vật này.

Bịch!

Lão thương nhân đã nhảy xuống sân, mỗi bước chân của lão làm cho trái tim Dực Đức như muốn bắn ra ngoài. Hai con mắt hắn vẫn di chuyển được, hắn đảo mắt xung quanh liền thấy người dân đã bị v·ụ n·ổ đánh thức nên giờ đang vây quanh nhà lão thương nhân.

Nội tâm hăn kêu gào ai đó mau lại đây cứu hắn nhưng mồm hắn không tài nào há ra được, chỉ rên lên từng tiếng thảm hại. Vào lúc này còn nghe người dân bắt đầu xì xào bàn tán.

"Hình như bọn chúng muốn c·ướp c·ủa nhà lão Trần!"

"Lũ ngu, lão ấy là tu sĩ Trúc Cơ đó!"

"Lũ sâu mọt t·rộm c·ắp này nên sớm c·hết đi!"

...

Hắn lúc này lại muốn gào lên minh oan. Bọn hắn rời bỏ gia tộc ở Thục Thanh Thành đến đây hành hiệp trượng nghĩa, tuy không quang minh chính đại nhưng cũng muốn giúp người. Cái gọi là ông trời có mắt đâu? Ở hiền gặp lành đâu? Bọn hắn c·ướp c·ủa kẻ xấu chia cho những người đói khổ mà?

Dực Đức bây giờ bộ dạng rất thảm hại. Người trong tư thế lết dưới đất, hai tay nắm chặt cổ áo hai người kia không buông, nước mắt nước mũi dàn dụa. Hắn lúc này nhớ về phụ mẫu, nhớ về những ngày vui vẻ cùng nhị ca và đại ca. Hắn còn tưởng hôm nay thành công sẽ kết nạp thêm gã Tử Long kia rồi bốn huynh đệ làm bữa thật no...

"Khà khà, lũ ranh con!" Lão Trần thương nhân đã sớm đứng đằng sau Dực Đức nhìn bộ dạng thảm hại của hắn. Trong tay lão trường đao ánh lên ánh mửa bập bùng xung quanh tựa như quỷ đao.

Lão Trần từ từ đưa thanh đao lên kề sát bên cổ của Dực Đức, hơi lạnh của đao khiến hắn rợn tóc gáy. Người hắn bất chấp bị Định Thân Phù trói buộc vẫn run lên bần bật.

"Xuống gặp diêm vương trước đi, lão phu rất nhanh sẽ tiễn bạn ngươi đi cùng!" Lão Trần quát lên, trường đao dơ lên muốn chặt phăng đầu Dực Đức.

Vút!

Đúng lúc này, tiếng kêu xé gió vang lên. Phập một cái dừng lại, cánh tay cầm đao của lão Trần khựng lại. Lão liếc mắt xuống nhìn liền thấy một thanh kiếm tự lúc nào đã đâm vào giữa phần vai phải và ngực phải. Lão loạng choạng bước về sau, tay phải dần trở nên vô lực làm trường đao rơi xuống đất. Ánh mắt lão đảo ra vị trí chuôi kiếm, ở đó khắc một cái ấn kí.

"Thiên...Thiên Kiếm Tông?" Lão Trần sửng sốt nói.

Đúng lúc đó từ trong đám đông người dân bỗng có một thân hình màu đen nhảy lên không trung. Đó là một thần bí nhân mặc áo choàng che đi dung mạo. Y vung hai tay, từ dưới lớp áo choàng phóng ra thêm hai cây kiếm nữa xé không mà phi.

Phi kiếm ánh bạc v·út đi trong đêm, lão Trần trợn mắt nhìn mà nghiến răng. Lão lấy lại cân bằng, vội vàng bật lùi về sau. Hắn bật lùi liền một lúc năm sáu bước, tuy nhiên phi kiếm không dễ dàng như vậy buông tha mà chuyển hướng lao theo.

Hết cách, lão liền rút trong ngực áo ra ba tấm phù. Ba tấm này đều là phù văn nhị giai, lão khổ cực mới chế ra được nhưng chỉ đành cắn răng sử dụng. Một tấm là Hộ Thân Phù lão dùng lên bản thân tạo ra một lớp màn linh khi bảo vệ lấy mình, hai tấm còn lại là Bạo Phù lão trực tiếp ném đi về phía hai thanh phi kiếm.

Phi kiếm v·a c·hạm Bạo Phù liền xuất hiện hai v·ụ n·ổ cỡ nhỏ làm khói bụi mịt mờ. Lão Trần nhếch mép đắc ý nhưng rất nhanh liền kinh ngạc, phi kiếm xuyên qua khói bụi bay đến chỗ hắn. Vậy mà Bạo Phù nhị giai không hể ảnh hưởng đến phi kiếm, lão liền hiểu ra vấn đề nhưng chỉ kịp thốt lên:

"Kim Đa-" còn chưa nói xong thì hai thanh phi kiếm đâm xuyên lớp màn bảo vệ của Hộ Thân Phù mà găm vào người lão, lập tức t·ử v·ong.

Lão Trần bị tổng cộng ba thanh phi kiếm găm vào người, hai thanh trước ngực đâm xuyên thấu găm lão vào tường. Người dân chứng kiến sợ hãi bàn tán, có mấy người kéo tay nhau chạy trốn. Còn thần bí nhân kia lúc này đang đứng trước đám người Dực Đức.

Một màn giao đấu vừa rồi quá nhanh, Dực Đức còn chưa nhận thức được gì nhưng hắn biết người đứng trước mặt này rất mạnh, mạnh hơn nhiều lão Trần kia. Đột nhiên y khẽ khụy một chân xuống, Dức Đức bất giác thể hiện ra ánh mắt cẩn trọng.

"Tiểu hữu đừng sợ, ta là người Thiên Kiếm Tông. Ta phụng mệnh sư phụ đến đây diệt trừ ma tu." Nói rồi y lấy từ trong áo ra hai lọ đan dược đặt xuống trước mặt Dực Đức, còn tiện tay hủy đi Định Thân Phù đang khống chế hắn xong mới đứng dậy.

Y từ từ cởi bỏ áo choàng, để lộ ra y phục chỉ có Thiên Kiếm Tông mới có. Người này tướng mạo cao ráo tràn đầy chính khí, ngũ quan hài hòa trẻ trung, tóc tai gọn gàn, sau lưng còn đeo ba cái bao kiếm.

"Chư vị chớ lo lắng, tại hạ là tu sĩ Thiên Kiếm Tông phụng mệnh sư phụ đến đây diệt trừ ma tu.

Kẻ vừa nãy tại hạ g·iết là một ma tu chuyên hấp thụ máu tươi của người khác để gia tăng sức mạnh. Thủ đoạn không khác gì cầm thú, người người căm ghét!" Nam đệ tử Thiên Kiếm Tông hướng người dân trong trấn mà ôm quyền nói. Rất nhiều người cũng nhận ra đồ trên người y là của Thiên Kiêm Tông còn là của nội môn đệ tử, dẫu sao cả một vùng quanh đây đều được sự bảo hộ của Thiên Kiếm Tông nên y phục của họ người dân cũng đã nhìn quen mắt.

Có được lời vừa rồi đám đông cư dân dần được trấn an, cũng đã bắt đầu tản đi ai về nhà nấy. Lúc này vị đệ tử kia huýt một tiếng sáo, từ các hẻm tối xung quanh lao ra thêm vài người nữa. Từ y phục mà suy đoán họ đều là đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông, tu vi đều vào Luyện Khí Cảnh.

"Các đệ mang theo những cây châm này lên tầng hai để triệt tiêu Định Hồn Phù, sau đó giải cứu những người b·ị b·ắt." Vị đệ tử nội môn kia hướng những đệ tử ngoại môn ra lệnh, họ đồng loạt ôm quyền rồi đi làm việc được phân phó.

"Thưa tiền bối...còn vài người nữa trong hẻm..." Dực Đức nói, hắn lúc này đã không còn bị khống chế bởi Định Thân Phù nên đang đút cho hai người Vân Trường, Trương Diệp những viên linh đan trị thương mà vị đệ tử kia đưa.

"Đừng lo, lúc nãy ngươi mang họ vào ta đã sớm giúp họ rồi." Vị đệ tử hướng Dực Đức nói, y còn nở một nụ cười thân thiện để giúp hắn yên tâm. Quả thật như y nói, hắn rất nhanh liền thấy đại ca Huyền Đức từ trong hẻm đi ra một tay ôm đầu.

"Đại...đại ca!" Dức Đức nhìn thấy đại ca vui mừng hét lớn, Huyền Đức bên này nhận ra tam đệ của mình cũng đi lại.

"Đa tạ các vị ra tay cứu giúp" Huyền Đức hướng vị đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông ôm quyền thi lễ.

"Không có gì, chuyện nên làm thôi" Vị đệ tử kia khẽ gật đầu nhận lời cảm ơn.

Huyền Đức sau đó ngồi xuống chỗ Dực Đức, hai người tay nắm tay ánh mắt toát lên hai chữ "Huynh Đệ!". Sau đó hắn hỏi han tam đệ của mình về những chuyện đã xảy ra. Liền được Dực Đức kể về việc họ gặp Trương Diệp (Tử Long) rồi cùng nhau đi cứu người, còn kể hắn rất thông minh cũng như rất mạnh.

"Ugh...Đại-đại ca?" Vân Trường nhờ có hiệu quả của linh đan mà đã tỉnh lại, hắn vừa mở măt liền thấy Huyền Đức. Hắn dù có mờ mắt cũng nhận ra đại ca của mình, bởi vì đại ca hắn có vành tai rất to...

"Là ta." Huyền Đức nói, hắn vội vàng đỡ nhị đệ của mình dậy, sau đó còn hỏi han một vài câu.

Ba người họ nói chuyện một hồi thì đến lượt Trương Diệp tỉnh dậy, tuy nhiên hắn không thoải mái như Vân Trường. Vết chém ở ngực hắn vốn khá nông nhưng bị v·ụ n·ổ làm b·ị t·hương nặng hơn, nuốt mấy viên linh đan kia cũng không hồi phục nhanh như thế được.

Hắn khó khăn mãi mới ngồi dậy được để xếp bằng, lập tức tiến vào quá trình hấp thụ dược lực từ linh đan. Bên này Huyền Đức vừa ngồi nghe hai vị huynh đệ nói chuyện vừa khẽ quan sát Trương Diệp.

"Hắn bằng tuổi chúng ta?" Huyền Đức khẽ quay đầu qua hỏi Vân Trường.

Nhận lại một cái lắc đầu, sau đó:

"Hắn mới mười sáu, kém chúng ta bốn tuổi."

----------

Đến khi Trương Diệp hoàn toàn hấp thụ được dược lực, v·ết t·hương đã chỉ còn là một vết sẹo lồi thì trời đã sắp sáng. Hắn nhìn quanh thì thấy ba huynh đệ kia đã ngủ mất rồi, hắn nhớ vừa nãy còn rất nhiều tu sĩ khác ở quanh nhưng bây giờ họ cũng đã rời đi.

"Là ai đã cho ta nuốt linh đan? Dược lực không tồi, mấy canh giờ mà hồi phục toàn bộ thương tổn của ta.

Có điều không trị sẹo được..." Trương Diệp nghĩ thầm cảm thán, hắn sau đó lấy trong nhẫn trữ vật ra một cái áo khác để thay. Sửa soạn xong trang phục hắn muốn rời đi.

Trương Diệp lại gần đống gỗ bị rơi vãi sau v·ụ n·ổ, cây kiếm của hắn là rơi tại chỗ này. Này là một món pháp khí nhất phẩm khá phổ thông tên Huyền Thiết Kiếm, Hạo lão cho hắn, lưỡi kiếm vô cùng bén lại thêm độ nhẹ và cứng của Huyền Thiết thì đã vượt qua kiếm của phàm nhân. Đáng tiếc trận chiến vừa rồi còn không chém được lão thương nhân kia.

Hắn cầm kiếm lên nhìn nhìn một chút, ánh mắt bỗng đập vào vệt máu trên tường. Hắn phút chốc liền hiểu ra những tu sĩ thần bí kia đã cứu bọn hắn, còn nữa là họ rất mạnh mẽ. Tu sĩ mạnh mẽ, linh đan dược lực cao, chứng tỏ là thế lực không nhỏ. Như vậy ở vùng này của Đông Vực có không ít.

Nhưng hắn nhìn vào hai vết sâu trên tường, dựa vào cảm nhận kim thuộc tính còn sót lại và hình dạng của lỗ sâu hắn đoán v·ũ k·hí đã g·iết lão thương nhân là kiếm. Kim thuộc tính sót lại nói cách khác là linh khí được tu sĩ xuất ra còn dư lại trong thiên nhiên, điều này chứng tỏ là có người điều khiển phi kiếm.

Thế lực lớn, tu sĩ mạnh mẽ dùng kiếm. Hai điều này tổng hợp lại thì phạm vi quả thực thu lại còn rất ít. Nhưng gần đây nhất mà có khả năng sẽ ra tay cứu bọn hắn nhất thì chỉ có...Thiên Kiếm Tông!

"Ai~ vậy mà lỡ mất cơ hội rồi." Trương Diệp thở dài lẩm bẩm. Hắn vốn định là trên đường đến Thiên Kiếm Tông gặp đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ thì có thể nói ra thân phận rồi nhờ họ đưa về cho tiện. Giờ thì gặp rồi nhưng mà hắn chưa kịp nói với họ thì họ đã biến mất...

Trương Diệp rất nhanh bỏ qua sau đầu, sau này chắc hẳn sẽ còn gặp nữa nên không phải lo. Hắn trước khi rời đi còn quay lại nhìn kỹ ba huynh đệ kia một chút.

"Hm...có duyên gặp lại vậy!"

Chương 6: Giải cứu (2).