Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Tiểu đại gia đọc sách

Chương 7: Tiểu đại gia đọc sách


Ngồi xe bốn ngày đường nữa, Trương Diệp cuối cùng cũng đến được Thương Gia Thành. Vốn dĩ từ Bạch Lộc Trấn đến đây chỉ tốn hai ngày xe ngựa, nhưng đấy là chuyện nhiều năm trước rồi. Năm xưa Thiên Kiếm Tông tru diệt một đại ma tu ở đây nên để lại một thảo nguyên khá lớn gọi là Lạc Ma Nguyên, nơi đây không có yêu ma quỷ quái nhưng lại ngập tràn kiếm khí cuồng bạo. Nếu đi vào sẽ có thể bị kiếm khí tổn hại, vì thế nên phải đi đường vòng.

"Không hổ là Thương gia, thật lớn..." Trương Diệp dừng lại trước cổng thành ngắm nhìn mà cảm thán.

Thương Gia Thành được bao bọc bởi một lớp tường thành hình vòng tròn cao đến hơn mấy trăm mét, gạch để xây tường thành đều được làm từ một loại đá đặc biệt có tên là Kháng Linh Thạch. Loại đá nay có màu xám tinh khiết, rất đẹp mắt chứ không hề xấu xí như tưởng tượng.

Công năng cực kì đặc biệt chính là có thể triệt tiêu tác động của linh khí, Kháng Linh Thạch tuổi thọ càng cao thì sức kháng càng mạnh. Loại được Thương gia dùng để xây thành của họ có thể chống đỡ được công kích toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh Cảnh mà không hề tổn hại.

Bức tường thành của Thương Gia Thành này lại còn được khắc những hoa văn rất đẹp bằng vàng, khiến nó thành một tòa thành vừa kiên cố vừa đẹp mắt. An ninh ở đây cũng vô cùng chắc chắn, cứ mỗi một trăm mét trên tường thành lại có một tháp canh được tọa trấn bởi một tu sĩ Kim Đan Cảnh. Không chỉ thế, tường thành này còn được ẩn giấu trận pháp phòng ngự cùng công kích rất đáng gờm.

Thương gia không hổ là thế lực giàu có cùng quyền lực nhất Đông Vực, chỉ một chút nội tình lộ ra này đã đủ khiến cho thiên hạ phải kiêng dè trước khi có ý định công kích họ. Nghe đồn lão tổ Thương Gia còn vượt qua cảnh giới Nguyên Anh, các trưởng lão cũng là như vậy. Chiến lực như vậy đã gần bằng một tông môn nhất lưu, chưa kể họ còn được sự hậu thuẫn của rất nhiều tông môn tại Đông Vực.

Người muốn ra vào Thương Gia Thành đều phải khai báo danh tính, mà bắt buộc phải có bằng chứng chứ không được phép nói xuông. Trương Diệp năm xưa rơi xuống Vô Hối Thác làm rơi mất lệnh bài Trương gia, mày có Hạo lão đi tìm lại hộ cho. Nếu không hắn bây giờ có quỳ xuống van xin cũng không vào được thành.

Trương Diệp vừa vào thành lập tức muốn đi tìm một tửu lâu để làm một bữa bù lại bốn ngày vừa qua. Nhưng trước đó, hắn ghé qua một tiệm bán y phục đã. Quần áo hắn mặc quả thật quá rách rưới rồi, sợ rằng người ta sẽ đuổi đi chứ không cho vào tửu lâu. À còn phải đi tắm nữa chứ không đến tiệm quần áo người ta cũng không cho vào.

Chọn lựa một hồi hắn mua lấy hơn mười bộ, tất nhiên là đồ của phàm nhân. Hắn sau khi thay y phục cuối cùng cũng thấy xứng với nhan sắc cùng phong thái của tu tiên giả. Một thân y phục bất kể là áo, quần, dày hay đai lưng đều mang màu trắng tinh khiết còn điểm một số chỗ màu xanh da trời dìu dịu. Mái tóc hắn bây giờ không còn buộc tạm rối tung mù, mà được búi lại gọn gàng lại còn đội một cái quan hình phượng bằng bạc.

"Ưm, như vậy đến tửu lâu được rồi~" Trương Diệp ngắm nhìn bản thân một hồi liền ưng ý, mấy bộ y phục khác hắn thu hết vào nhẫn trữ vật. Ngoài thường phục như này, hắn còn mua thêm một số bộ y phục phục vụ một số mục đích khác.

Dạo quanh đường phố Thương Gia Thành, Trương Diệp lần nữa choáng ngợp bởi sự nhộn nhịp của nơi này. Khác với Bạch Lộc Trấn đường đông vì thực sự đường quá nhỏ, ở đây mỗi con đường đều rộng gần bốn mươi mét mà đường vẫn kín người.

Thêm nữa là số lượng tu sĩ ở đây nhiều gấp trăm lần tiểu trấn kia, trên trời đều có thể thấy có người ngự kiếm phi hành, còn có cao hơn nữa là đại phi thuyền của các thế lực muốn đến Thương Gia Thành để tham gia giao thương. Khắp các con phố đều có quầy hàng dành cho tu tiên giả, bày bán đủ mọi loại mặt hàng như: pháp khí, linh đan, phù văn, linh thú, linh thảo, các loại vật liệu quý,...Tu sĩ muốn tìm đồ, nơi đầu tiên nghĩ đến là nơi này.

"Tiểu nhị, gọi những món đắt nhất!" Trương Diệp vừa bước vào tửu lâu vừa nói lớn với tiểu nhị đứng cửa. Tửu lâu ở Thương Gia Thành có hai loại, của tu tiên giả và của phàm nhân, loại Trương Diệp vào chính là chọn loại thứ hai nên hắn vẫn vung tiền được.

Nghe câu vừa rồi, tên tiểu nhị lập tức hóa cún con gọi Trương Diệp ba chữ "đại khách quan" rồi dẫn hắn lên lầu ba dành cho khách hàng thượng lưu ở tửu lâu này. Hắn vừa lên đến nơi đập vào mắt liền là hai loại người: tu sĩ tu vi ít nhất Trúc Cơ Cảnh, hoặc phàm nhân mặc những loại y phục nhìn là biết một mảnh vải cũng mua được cả căn nhà to.

Những vị tu sĩ kia không phải tu sĩ bình thương mà chắc chắn đều đến từ tông môn có tiếng, ít nhất là nhị lưu tông môn nên khẳng định kim tệ không thiếu. Còn những phàm nhân kia khẳng định là hoàng tộc của quốc gia nào đó. Nếu Hạo lão không cho hắn tiền, hắn bán cả người đi cũng đừng mong gọi nổi món thứ hai chứ đừng nói lên tầng cao nhất như này.

Đồ ăn cuối cùng cũng được mang lên, tiểu nhị ba bốn người thay phiên nhau giới thiệu từng món cho Trương Diệp. Hắn nghe một hồi nghe đến mê ly, tưởng tượng ra vị của từng món ở trong đầu. Đồ ăn của phàm nhân đối với tu sĩ không có tác dụng gì ngoài ngon miệng, chỉ là Luyện Khí Cảnh như Trương Diệp cũng có thể một năm tuyệt thực còn chưa đói.

Nhưng Trương Diệp cứ là thích ngon miệng, vì ngon miệng hắn không tiếc vung tiền như rác. Hắn nhanh chóng đuổi mấy tên tiểu nhị đi rồi lấy bình rượu Hạo lão cho vừa ăn vừa uống rất thoải mái. Mặc kệ bao nhiêu người nhìn hắn đoán già đoán non xem xem rốt cuộc tiểu thiếu gia từ thế lực nào.

Trương Diệp đang đánh chén bỗng nhiên dừng lại, hắn muốn thay đổi một chút. Chỉ biết cắm đầu vào ăn với uống như này còn đâu phong thái tu tiên giả? Nghĩ vậy hắn tạm thời dừng ăn rồi lấy mấy quyển sách Hạo lão để lại trong nhẫn ra. Lập tức chuyển sang phong thái ăn nhẹ nhàng, gắp từng miếng nhỏ ăn từ từ.

Sách Hạo lão cho có khá nhiều, một số quyển về lịch sử tu tiên giới hắn đọc lúc ngồi xe rồi. Nay hắn đọc đến những quyển nào là luyện đan, vẽ phù văn, dựng trận,...

Đọc một hồi hắn thấy ngoài dựng trận pháp và vẽ phù văn ra thì hắn đọc cái nào cũng không hiểu. Đây chính là cái người ta gọi là nghề chọn người, xem ra hắn định sẵn sẽ làm Trận Pháp Sư hoặc Phù Sư.

Dựng trận pháp nói dễ thì dễ nói khó thì khó, cơ bản là có duyên ắt sẽ làm được. Trận pháp giống kết giới thuật nhưng lại bị động hơn, phong phú hơn, dễ sử dụng hơn.

Có điều để tạo ra trận pháp lại phức tạp hơn học kết giới thuật. Điểm chung dễ thấy nhất giữa trận pháp và kết giới trận là đều tạo ra một khoảng không gian mà người thi triển có thể điều khiển, biến đổi đạo vân trong không gian đó.

Đạo vân là gì? Là nền tảng của thế giới này, mọi thứ trên thế giới này đều được xây dựng dựa trên đạo vân. Vì thế nói vạn vật đều có đạo vân của mình, cây cối có mộc đạo vân, lửa có hoả đạo vân, nước có thuỷ đạo vân, kiếm có kiếm đạo vân, người có nhân đạo vân,...

Tu sĩ tu luyện còn là để tích trữ đạo vân thông qua hấp thụ linh khí, sử dụng linh khí chính là điều khiển đạo vân. Trương Diệp cảm nhận được tàn dư kim nguyên tố trên bức tường nhà lão thương nhân, đó là vì hắn có kim linh căn giúp hắn cảm nhận được kim đạo vân còn sót lại.

Tuy nhiên tu sĩ chỉ có thể điều hướng hay nói cách khác là sử dụng đạo vân, chứ không thể khống chế, thay đổi đạo vân hoặc ít nhất là không trực tiếp làm điều đó. Nhưng đạo vân thì có thể khống chế, thay đổi đạo vân khác. Ví dụ hoả đạo vân có thể biến đổi hay đúng hơn là huỷ diệt mộc đạo vân nên lửa có thể thiêu đốt cây cối. Chính vì đạo vân tác động được đạo vân nên trận pháp đã ra đời.

Nền tảng của trận pháp là trận văn, trận văn được khắc bởi mực làm từ máu của yêu thú, tinh chất linh thảo. Bởi vì yêu thú và linh thảo là những thứ thấm nhuần đạo vân, nhân tộc sử dụng đạo vân trong đó để điều khiển đạo vân trong thiên nhiên. Bởi vì trận pháp dựng lên từ nhiều loại đạo vân vì thế người ta có câu "Vạn đạo quy trận đạo".

Một trận pháp có hai thứ quan trọng đó là mắt trận hay trận bàn và những vật để giới hạn phạm vi của trận như trận kỳ, trận thạch.

Trong đó quan trọng nhất là trận bàn, đó là vật mà Trận Pháp Sư sử dụng để điều khiển trận pháp. Vì thế phá được trận bàn là phá được trận pháp.

Trận pháp bị động hơn kết giới vì kết giới có thể thi triển tuỳ lúc miễn là tu sĩ còn đủ linh khí. Nhưng trận pháp phải bố chí trước, nếu mục tiêu không nằm trong trận pháp vậy có đủ linh khí cũng như không.

Trận pháp phong phú hơn vì ta có thể mượn đạo vân từ yêu thú hoặc linh thảo. Nhưng kết giới thay đổi đạo vân bên trong là dựa vào đạo vân do tu sĩ tích luỹ được qua quá trình tu luyện. Vì thế số loại đạo vân có thể dùng bị hạn chế, tính phong phú giảm.

Trận pháp dễ dùng hơn vì chỉ cần có trận bàn, khắc xuống trận văn, có trận kì hoặc trận thạch làm giới hạn là xong. Duy trì trận pháp không nhất thiết phải tiêu hao linh khí của tu sĩ mà dùng linh thạch cũng được hoặc trận pháp cao cấp có thể tự hấp thụ linh khí trong thiên địa.

Trương Diệp cảm giác hắn nắm rất chắc những kiến thức về trận pháp đã tiếp thu. Trong sách còn hướng dẫn tạo một số trận pháp cơ bản cho người mới học, hắn có nhiều linh thạch sẽ đi mua đồ về thử một chút.

Còn về vẽ phù văn, khá tương đồng với trận pháp. Người ta nói trận đạo cùng phù đạo đồng quy, đều là vận dụng đạo vân. Có điều trận đạo dùng đạo vân để khống chế đạo vân, phù văn dùng đạo vân để mô phỏng lại cái khác.

Kỳ thực Định Thân Phù, Định Hồn Phù mà hắn từng gặp đều là mô phỏng lại Định Thân Thuật, Định Hồn Thuật. Phù văn không chỉ mô phỏng đạo thuật, còn có thể mô phỏng tự nhiên, lại cũng có thể mô phỏng pháp khí (như vậy được gọi phù binh).

Chương 7: Tiểu đại gia đọc sách