Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thiên Đồ
Unknown
Chương 22: Thiên Kiếm Môn khảo hạch
Trên trời cao theo tiên âm cất vang một tiếng, một thân kim quang không rõ thân ảnh từ từ hiện ra.
Dưới cái nhìn của trăm vạn dân chúng Hà thành, có hâm mộ lẫn kính úy ánh nhìn mà cất tiếng nói ra: "Việt Quốc người! Tiên lộ đã mở, mười sáu tuổi trở xuống có thể đạp lên thang trời đi truy cầu tiên đạo. Thành hay bại đều phải xem tiên duyên sâu cạn của các ngươi mà thôi."
Giống thiên âm một dạng giọng nói, từ trời cao giáng xuống Hà thành. Vốn chỉ có một thang trời thoáng chốc lại nhiều ra chín cái, từng bậc từng bậc phủ kín mây mà nối lên tận trời cao.
"Đi đi thôi!" Tiên nhân trên trời lại nói ra, thoáng chốc lại biến mất không thấy gì.
Trăm vạn con dân thoáng chốc chỉ còn một nửa, mang theo kích động đứng lên ồ ạt lao về phía trước bước vào bậc thang. Có quý công tử cũng có bần hàn dân quê, có thiên kim sắc nước hương trời cũng lại có nữ tử trời chê, đều là thanh thiếu niên người cũng không phân biệt giai bậc chen chúc đi lên để tìm kiếm tiên duyên, để lại sau lưng những tiếng thở dài trong tiếc hận, hận không thể sinh chậm vài năm để bỏ lỡ cơ hội này.
Trịnh Thiên nắm lấy tay A Ngư cũng kích động không kém phần, theo sau đám người bắt đầu truy đuổi leo thang.
"Ừ?" Trịnh Thiên bước đầu tiên lên bậc thang bỗng có chút cảm giác không đúng, so với trọng lực bình thường có chút nặng nề hơn.
"A Ngư, ngươi cẩn thận một chút." Trịnh Thiên nhìn về phía bên cạnh A Ngư dặn dò một câu, lại buông tay nàng bắt đầu truy điểm tiên lộ. Không phải hắn không muốn mang theo nàng, chỉ là bước vào thang trời về sau liền bị chia tách ra.
A Ngư xưa đâu bằng nay, nàng vui vẻ đáp Trịnh Thiên một cái cũng theo thang trời lẫn mây mù bước lên mà biến mất.
Trên bậc thang Trịnh Thiên một bước lại một bước, dường như đối với hắn gấp đôi trọng lực ấy lại không có là gì.
Chớp mắt hắn đã leo lên bậc thứ hai mươi, lực hút theo từng bậc cũng bắt đầu tăng lên, từ bình thường đến gấp đôi trọng lực, mãi đến bậc hai mươi liền đến gấp ba. Chỉ là Trịnh Thiên mang theo ngàn cân khí lực, chút ấy gấp ba lại chẳng thấm vào đâu... Nhưng đâu phải ai cũng như Trịnh Thiên, một số kẻ không kiên trì nổi đã bị đào thải đưa ra thanh trời.
"Chập! Cứ vậy dễ dàng?" Trịnh Thiên có chút nghi vấn.
Từ đầu đến giờ chỉ cần là người học võ vậy liền dễ dàng bước đến bậc thứ hai mươi, cái này khiến hắn nghi vấn cảm thấy không thích hợp.
Hắn lại bắt đầu bước tiếp một bước.
"Ửm..."
"Lực hút mạnh hơn rồi?" Trịnh Thiên cảm giác, "Thú vị!"
Đã gấp tám lần lực hút, ngay cả bản thân Trịnh Thiên cũng bắt đầu cảm thấy bước chân có chút không được tự nhiên.
Nhưng chỉ chút ít mà thôi, đối với Trịnh Thiên hắn không cảm thấy chút nào áp lực cả. Hắn cảm thấy thú vị là, ở đây người leo thang cũng không phải cùng một loại áp lực, hẳn đều dựa vào năng lực cá nhân mà gia tăng độ khó.
Vì nếu không lấy tám lần trọng lực mà Trịnh Thiên đang chịu đựng, đổi lại đứa nhỏ vài tuổi thế nào chịu được? Lên nhớ lần này tham dự là từ mười sau tuổi trở xuống, trong đó bao gồm cả đống nhóc tỳ bốn năm tuổi a.
Quá trình leo thang đối với Trịnh Thiên là dễ dàng nhưng với người khác lại là cả quá trình, hắn thấy có người vì leo thang mà một thân đã ướt sũng mồ hôi, hiển nhiên không mấy dễ dàng. Thậm chí Trịnh Thiên còn nhìn vài người nằm la liệt cố gắng từng chút một để bò lên từng nấc bậc thang, hiển nhiên đối với truy cầu tu tiên là hết sức mãnh liệt.
Có cố gắng a... Trịnh Thiên mỉm cười đi tiếp, vì ở đây cũng không chỉ có mình hắn thong dong như vậy, hắn cần tranh thủ một chút để lấy thành tích tốt.
"Ừmmmm?" Trịnh Thiên nhẹ nhàng đi lên, đến bậc thứ ba mươi bỗng nhiên dừng lại.
Lực hút mạnh mẽ trước đó mà hắn cảm nhận đã biến mất, toàn bộ trở lại như bình thường trọng lực.
"Ha ha, thì ra là vậy!" Trịnh Thiên chợt hiểu.
Ba mươi bậc thang này kiểm tra cũng không phải sức mạnh của mỗi người, nếu không cần gì phải theo năng lực mỗi người mà thay đổi trọng trường. Ba mươi bậc này kiểm trả hẳn là nghị lực, là quyết tâm đi.
Ba mươi bậc thang nhiều sao? Không nhiều, chỉ giống như ngươi vác vài chục cân đồ vật từ tầng một leo lên tầng mười của một tòa nhà mà thôi. Nếu có nghị lực, có quyết tâm, dù là người bình thường hay đứa bé tám chín tuổi cũng có thể hoàn thành thử thách này, chỉ là ngươi có kiên trì đến cùng hay không mà thôi.
Một chút gian nan đã bỏ cuộc, tu cái gì tiên? Ở nhà làm cái phàm nhân được rồi.
"Có ý tứ a." Trịnh Thiên cười, "Chỉ là có chút không công bằng với đám nhóc bốn năm tuổi a."
Bốn năm tuổi đứa nhỏ lại biết cái gì là nghị lực, biết cái gì là quyết tâm?
Trịnh Thiên tung người bước tiếp lên bậc ba mốt.
Ông!
Đột nhiên tối đen một màn, khi Trịnh Thiên mở mắt ra một lần nữa, khung cảnh vậy mà đã biến đổi, hắn như là bị dịch chuyển đến một nơi khác vậy.
"Là huyễn cảnh sao?" Trịnh Thiên ý nghĩ đột nhiên lóe lên.
Hắn đọc qua tiểu thuyết mạng cũng biết về huyễn cảnh đồ vật này, chỉ là thật không nghĩ sẽ trải nghiệm ở đây. Này đám nhóc có tư duy thế nào theo kịp? Khảo cái gì hạch ở nhà hết được rồi... Trịnh Thiên sửng sốt không thôi.
Nghị lực, lại đến kiểm tra tâm cảnh.
Không thích hợp a!
Trên mười tuổi hắn không nói đến nhưng dưới mười tuổi để hoàn thành khảo hạch này là không cách nào. Đã như vậy vì cái gì còn giày vò đám nhóc đâu? Trực tiếp khảo thí thiên phú mới đúng là...
Trịnh Thiên lo lắng cho A Ngư. Vì hắn biết nàng khó mà qua được những khảo hạch này, nghị lực nàng hẳn dễ dàng vượt ải nhưng tâm cảnh khó mà bì được.
...
Trịnh Thiên đánh giá một chút huyễn cảnh, chân thật đến lạ thường, đều là cảnh thật người thật. Trong huyễn cảnh hắn bị một đám dân làng trói chặt, buộc lên trên địa phương chất đầy củi khô, lại một mồi lửa đi qua đem hắn thiêu sống, dân làng nhóm người thì liên miên không dứt đọc các tạp âm cầu khấn kỳ lạ, mặc kệ Trịnh Thiên trong đau đớn thét gào.
"Chập! Nhàm chán a!" Trịnh Thiên trong biển lửa thét gào bỗng dừng lại, theo trong trẻo âm thanh cất lên.
Đám dân làng đang đọc văn khấn bỗng trừng to mắt không tin một màn này, ngay theo đó cả đám mờ nhạt mà biến thành hư vô, khung cảnh cũng như gương vỡ chớp mắt lại biến chuyển. Trịnh Thiên là trở về với hiện thực bậc thang, hắn là phá ải thành công.
Đối với bản địa người hẳn khó mà vượt qua huyễn cảnh, chỉ là dân xuyên không Trịnh Thiên mang theo ký ức hiện đại, với hắn mà nói vượt ải thật dễ dàng.
Người theo tâm mà hóa diễn cảnh tượng chỉ là Trịnh Thiên nhân sinh cũng không bao gồm ở đây, chỉ khi nào hiện đại cảnh tưởng hiện ra hắn mới thật chân chính gặp huyễn cảnh.
Trịnh Thiên cho là vậy!
Bất quá hắn càng khó hiểu khảo hạch này của Thiên Kiếm Môn.
Này cũng quá khó với đa phần người tham dự đi, chục vạn dân chúng tham dự e rằng qua được cửa ải này một bàn tay cũng chưa đến được đi.
Mặc kệ! Trước qua ải lại tính.
Trịnh Thiên thoáng chốc tiếp tục leo thang, từ bậc ba mươi mà bắt đầu. Huyễn cảnh cũng tiếp tục...
Hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, d·ụ·c.
Mười bậc một huyễn cảnh.
Trịnh Thiên thoáng chốc đã vượt qua, huyễn cảnh không có gì khó khăn với hắn cả vì toàn bộ đều là cảnh tượng ở thế giới này.
Bậc thứ trăm lẻ một.
Nghị lực, tâm cảnh,...
"Tiếp theo hẳn là ngộ tĩnh đi." Trịnh Thiên cười đoán.
Theo các tiểu thuyết mạng thường là vậy.
Quả nhiên!
Hắn lại vào huyễn cảnh, trước mặt hắn là một quyển võ công, là võ công của phàm trần.
"Hai ngày, tu luyện đến nhập môn."
Một âm thanh bỗng vang lên.
Trịnh Thiên nghe vậy cũng không có gì ngoài ý muốn, tu võ gian nan, có người phải vài năm mới nhập môn một bộ công pháp, hai ngày nhập môn chỉ có thể là thiên tài. Hắn tự tin cười lên, nếu trước kia hắn còn chưa tu luyện «Băng Phách Quyền» cùng «Thọ Nguyên Công» hẳn là sẽ cảm thấy có chút khó khăn, bất quá hắn tu võ trước đó đều dùng chỉ nửa nén hương đã nhập môn, thiên phú của hắn là siêu quần đem đến cho hắn sự tự tin.
Thuận tay thì nhanh việc, tiểu tiểu nhập môn võ công giống hai bộ trước mà thôi, Trịnh Thiên dùng chưa đến nửa nén hương đã quả ải.
Bất quá vẫn chưa xong...
Cứ một bậc thang hắn lại gặp một quyển võ công khác biệt, độ khó cũng lại dần tăng lên. Mãi đến bậc trăm lẻ tám, dùng thiên phú tu võ của hắn vậy mà mất đến hai ngày mới tu luyện nhập môn.
"Xem ra «Hoa Kiếm» chính là võ công có thể giúp người phàm nhập vào cảnh giới tiên thiên trong truyền thuyết kia đi." Trịnh Thiên có suy đoán.
Tiên môn a tiên môn, chỉ một cái huyễn cảnh mà thôi cũng đã xuất ra võ công mà phàm trần người đều thèm khát...
"Tiếp theo hẳn là công pháp tu tiên đi." Trịnh Thiên phá ải về sau ước tính.
Để Trịnh Thiên thất vọng là phía trước lại chẳng còn bậc thang nào, một trăm lẻ tám đã là bậc cuối cùng của thang trời. Phía trước Trịnh Thiên một tòa núi treo ngược giữa trời, bên trên dải đất bằng có một lão giả bạch bào khí chất mười phần tiên ông đang đứng, tóc trắng râu trắng nhưng da dẻ lại căng mịn sáng ngời tiên ông.
Trịnh Thiên không chút do dự nhảy sang, chân chạm đất đến trước lão giả tiên nhân làm một cái thủ lễ nói ra: "Tiên sư!"