Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thiên Đồ
Unknown
Chương 27: Làm cái quản gia cho nhà giàu
Đại Việt phía bắc, vượt qua dãy An Nam liền là bí ẩn rừng già, núi non trùng điệp, quanh năm bao bọc bởi lớp sương mờ. Con dân Đại Việt chỉ biết, vượt qua rừng núi này liền là một đất nước khác, không ai biết chúa tể cai quản bấy lâu nay của Đại Việt, Thiên Kiếm Môn lại chính là ở nơi này. Hoặc là biết cũng không thể nào dùng mắt thường nhìn thấy được.
Thiên Kiếm Môn ẩn sâu trong rừng già, ẩn sâu sau trận pháp, không có lệnh bài của tông môn, dù đi cả trăm năm cũng không cách nào tìm thấy canh môn.
Ba sáu sơn phong lấy chính phong làm chủ, dựng sau trận pháp hình thành thế kiếm dọc ngang trời, quả nhiên giống với cái tên của tông môn, Thiên Kiếm Môn.
Thiên Kiếm Môn, mỗi sơn phong liền chia làm hai khu vực chính, nội môn cùng ngoại môn. Ngoại môn liền là dành cho những người mới bái nhập tông môn, học tập cùng sinh hoạt. Nội môn liền là hạch tâm của tông môn, nơi mà ngoại môn phải trải qua thiên cam vạn khổ mới có thể đặt chân đến nơi này. Bất quá, Thiên Kiếm Môn cũng không phải chuyên về tu kiếm, hình thành ban đầu là một chuyện, phát triển theo thời gian liền là chuyện khác.
Thiên Kiếm Môn ban đầu liền là lấy kiếm làm chủ, bất quá ngàn năm phát triển, ngàn năm thời thế đổi thay, Thiên Kiếm Môn cũng liền chỉ giữ lại một bộ phận chuyên về tu kiếm, thay vào đó dựa theo ngũ hành cơ cấu mà hình thành Thập Đại sơn phong.
Liền là dựa theo ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ, dựa theo linh căn của từng đệ tử mà phân chia. Hỏa linh căn thì liền đến hỏa phong tu luyện, lôi linh căn thì đến lôi phong tu hành,... Cứ vậy, thập đại sơn phong liền hình thành, cũng theo đó người nhiều thì ý nhiều, Thiên Kiếm Môn sớm không còn nhất tề ý kiến. Vì tài nguyên vì phong môn của mình mà tranh đến lục đục tâm tình, có thể nói Thiên Kiến Môn ngoài liền nhìn yên ổn, bên trong sóng ngầm lại không ít.
Ba sáu sơn phong, Sáu phong do tông chủ cai quản gọi là chính phong, mười ngọn núi do các phong chủ nắm giữ gọi là thập đại sơn phong, còn lại những đỉnh núi khác đều thành đồ vật cho các phong chủ t·ranh c·hấp hóa làm tài nguyên của riêng mình. Chỉ có một ngoài lệ liền là Dược phong, Dược phong nằm ngoài thế sự, không tranh quyền cũng chẳng đoạt thế, bên ngoài đánh nhau đến đầu rơi máu chảy cũng chẳng ảnh hưởng đến nơi này. Thực lực là yếu nhất nhưng địa vị so với thập phong chỉ có hơn liền không có kém.
Ai bảo tu tiên một đường, đan dược đặt song song đâu!
Ngươi không tin liền lên Dược phong làm loạn một cái? Xem xem ngươi lúc đột phá, ngươi lúc b·ị t·hương, đan nào cho ngươi cắn, dược nào cho ngươi ăn? Lúc đó đạo hạnh chẳng những không tăng mà liền tụt dài theo tháng năm, đến một ngày ngươi tu vi đình chệ nằm dài mà đợi thọ nguyên hết đi. Không! Liền chưa đợi được thọ nguyên hết, đồng bạn sơn phong của ngươi cũng đem ngươi đi làm thịt.
Vậy mới có câu, đụng đến tông chủ người cũng không đụng Dược sơn nhân a.
...
Năm năm---
Một khoảng thời gian dài trôi qua kể từ khi tuyển chọn năm ấy. Tre già măng mọc, liền là những đứa trẻ năm ấy được tuyển chọn cũng đã dần lớn khôn. Bất quá những ai năm đó tưởng chừng là phượng hoàng, được tốt linh căn, theo tu tiên không tiến tất lùi hình thức sớm đã bị hiện thực cho về trạng thái, không phải cứ được vào tông môn liền sẽ thành đại nhân giả, thiên căn dù tốt mà mệnh không được vậy đều lớn mạnh hơn phàm nhân đôi chút mà thôi. Ngược lại, cũng không phải ai số mệnh ban đầu không tốt liền xác định tương lai không thay đổi, có kẻ tưởng chừng cả đời chỉ làm tay chân cho tu tiên giả lại chỉ mất năm năm thành vạn người chú mục, giống như Dương Khải tiểu tử kia, bất quá cũng có kẻ sớm đã chú định, hoặc làm phượng hoàng hoặc làm thái kê, giống Trịnh Thiên cùng kẻ mệnh danh trăm năm khó gặp thiên tài tiểu công chúa Việt Ninh Siêu kia. Kẻ trước thái kê, kẻ sau phượng hoàng!
Việt Ninh Siêu lấy thiên tư tuyệt luân cùng tài nguyên chất đống ở tông môn cung cấp sớm đã siêu thoát phàm nhân, thành một cái trúc cơ tu sĩ thiên tài. Thiên tài a, vứt một chỗ cũng thành tài huống chi ở đây còn được trên dưới tông môn cung cấp bồi dưỡng. Ngược lại Trịnh Thiên, một bước lầm lỡ, vạn kiếp bất phục, ôm liền là thái kê bắp đùi, liền là thế ngoại cao nhân Dược phong phong chủ Bạch Lão. Quả nhiên là thế ngoại a! Sự vụ đều mặc kệ, ném đến Trịnh Thiên kẻ hầu nơi đó mặc cho hắn làm. Còn lời hứa năm ấy? Ha ha, lão sớm ném sau ót mà quên đi.
Cẩu thí dạy bảo, Cẩu thí tu luyện a!
Hắn chân chính làm cái tay chân người, thậm chí hắn còn nghe nói lão hầu theo Bạch lão trước đấy cũng vì quá nhiều việc mà phát điên, liền không đợi cái gì áo ấm hồi hương đã nộp đơn xin nghỉ việc.
Cũng không trách được! Liền một tông môn hơn vạn người, liền chỉ có Dược phong chưa đến năm trăm môn hạ luyện dược cung cấp, ngoài ra còn phải đúng nhất thời gian cung cấp đủ số lượng đan dược để cho tông môn trao đổi mua bán tài nguyên. Liền nói những người ở trên Dược phong là những chú ong thợ, quanh năm suốt tháng chăm chỉ làm việc, luyện đan. Bất quá để Trịnh Thiên ngạc nhiên là, lượng công việc dù nhiều nhưng lại không ai than vãn ngược lại còn lấy đấy làm vinh hạnh cho mình. Vì luyện đan mà cao hứng không thôi.
Ban đầu liền kỳ lạ, ở lâu dài liền biết, luyện đan sư ban đầu đều là ngũ hành hỏa linh căn một loại, đáng tiếc tu luyện đều kém đi ít nhiều nhưng từ khi đến dược phong, muốn linh thạch có linh thạch, muốn đan dược có đan dược, muốn địa vị liền có địa vị. Vậy nên chẳng mấy ai bận tâm đến làm việc gì nhiều, chỉ quan tâm đến tài nguyên của bọn hắn là nhiều hay ít, một cái ngoại môn ở Dược phong liền so với nội môn ở các phong khác còn giàu, ngu mới không làm việc cho Dược phong a.
Duy nhất chỉ có Trịnh Thiên là buồn bực.
Tài nguyên của hắn đừng nói đến, so với chân truyền của Dược lão hắn còn muốn nhiều, dù rằng Bạch lão vẫn chưa có đệ tử nào. Dù sao hắn cũng là đồng tử của Bạch lão, nói thấp ra liền là người hầu cận kể của chủ phong, nơi này cắt một miếng, nơi kia chia một phần cũng đủ cho hắn giàu nứt vách đổ tường, hơn nữa năm năm kể từ khi hắn đến, công vụ trên dưới Dược phong đều do một tay hắn sắp xếp, muốn không giàu cũng phải giàu a.
Đáng tiếc, có cái thí để dùng!
Hắn không thể tu luyện!
Năm năm mang lên niềm hy vọng tu tiên, hắn mượn nhờ chức vụ của mình đọc vô số công pháp tu tiên, ăn vô số thiên tài địa bảo đan dược, đáng tiếc tu vẫn là cái không khí, là cái tích mịch. Liền là Bạch lão lời hứa dẫn đạo năm xưa, năm năm gặp cũng chưa đến ba lần, cái gì mà so với chân truyền đãi ngộ còn tốt hơn?!
Bất đắc dĩ hắn đành phải an ổn làm cái quản gia cho Dược phong, an ổn chăm coi sự vụ.
Bất quá cũng nhờ hắn mà Dược phong địa vị ngày càng cao, chẳng những đệ tử Dược phong an ổn đầu nhập vào luyện đan mà không cần suy nghĩ đến các vấn đề khác, mà ngay cả các phong môn khác cũng đều bình hòa trở lại về vấn đề tài nguyên. Nếu trước đây Dược phong đệ tử luyện đan được bao nhiêu đều sẽ bị các phong môn khác đoạt lấy, thì hiện tại số lượng đều có quy định rõ ràng, tránh đi các phong môn khác tranh nhau đến ầm ĩ, số lượng ngang nhau mà phân chia. Còn lại đan dược tài nguyên, hắn đều lấy lý do để Dược phong dùng làm tài nguyên cho Dược phong phát triển, mà số tài nguyên ấy một phần chảy về Dược phong túi, phần còn lại chảy về túi ai thì hắn không có nói.
Bất quá chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để địa vị của hắn tăng cao ở Thiên Kiếm Môn này, dù rằng hắn không thể tu luyện. Ai bảo tài nguyên đều do hắn nắm giữ đâu? Ai bảo lão Bạch một đầu mê luyến luyện đan, sự vụ bỏ mặc cho hắn quản đâu?
Bất quá dù giàu có cùng địa vị cao là vậy, hắn vẫn không vui nổi, vấn đề tu luyện vẫn để hắn quanh năm buồn bực không thôi. Hắn là đến để tu tiên, để cầu trường sinh bất tử, chứ không phải để ăn chặn... Làm quản gia cho Dược phong a.
Trịnh Thiên là buồn bực!