Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37: Lại là cái cố sự

Chương 37: Lại là cái cố sự


Trần đan tôn mỉm cười một tiếng.

"Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì nhưng cũng không cần quá lo lắng. Yêu cầu của ta liền đơn giản đến khi ngươi có đủ thực lực mới đi làm, không bắt buộc cũng không cần cam đoan, chỉ cần tâm ngươi vẫn giữ là được."

Trần đan tôn từ tốn nói ra.

Trịnh Thiên lắc đầu: "Trần đan tôn, ta không phải không muốn giúp cũng không phải lo lắng đến sau này của ta, cái ta quan tâm chính là sợ bản thân mình không thể giúp được ngài, sợ để ngài thất vọng mà thôi."

Trịnh Thiên thành thật nói ra.

Hắn lo sợ cho tương lai không phải không có nhưng ân cứu mệnh chi tình hắn là tuyệt đối không từ bỏ, mặc dù biết phía trước gian nan hay nguy hiểm cỡ nào. Hắn là sợ chậm trễ lão Trần, lo cho lão trầm luân trong luân hồi không nối thoát, đợi đến khi hắn thật đủ cường đại tìm đến lão sớm đã thành một đống tro lành mất rồi.

Hắn là có tâm tự tin thành một phương cường giả nhưng không có tâm trong ngắn hạn trở thành tuyệt đỉnh tu tiên.

Cặn bã linh căn lấy đâu ra tự tin?

Trần đan tôn lắc đầu thở dài, "Tiểu Thiên, tu tiên lo được mất kia cũng không phải là đức tính tốt, có đôi khi nên buông tay mà làm một việc, đừng chỉ nghi hơn thua thiệt thòi, cuối cùng lại chỉ thiệt về thân."

Hắn nhìn ra được tính cách của tiểu tử này. Lo được lo mất, không tin tưởng vào ai, nhỏ yếu liền tốt không nói bất quá theo năm tháng trưởng thành tính cách này liền lộ ra điểm xấu.

Ví dụ như bây giờ, nếu hắn có lựa chọn khác vậy tuyệt đối không dài dòng với tiểu tử này, cũng thế tiểu tử này mất đi một phần cơ duyên của hắn. Nói đùa, một lời hứa miệng không đúc nhân quả tội gì không nói đâu? Đổi lại là lão vậy tuyệt đối sẽ đáp ứng đối phương a, đợi đến có năng lực thuận tiện giúp đỡ coi như thành.

Bất quá lão Trần không biết, Trịnh Thiên là coi trọng lão mới đắn đo về lời hứa của mình, một khi tâm hắn đã hứa hẹn vậy tuyệt đôi sẽ đi thực hiện. Đổi lại người khác, hắn sớm đã đồng ý sau đó liền mặc kệ rồi.

Trịnh Thiên thở dài trong lòng không đáp lại Trần đan sư.

"Tiểu Thiên!"

Đột nhiên Trần đan tôn lên tiếng nói, "Lão phu cả đời kỳ ngộ, một đường đan đạo lấy làm kiêu ngạo mà phi thăng. Cả đời lấy đó làm vinh cuối cùng lại vì nó mà khốn đốn cả đời."

Trần đan tôn nghiêm túc nói lên, hắn là cảm nhận thời gian của mình không còn nhiều nên mặc kệ Trịnh Thiên như thế nào hắn vẫn phải nhanh chóng bàn giao.

Trịnh Thiên cũng cảm nhận được Trần đan tôn có chút gấp gáp, hắn đơn chỉnh chăm chú nghe Trần lão giảng thuật.

Trần đan tôn nói tiếp, "Suy cho cùng đan đạo một mạch cũng chỉ là phụ trợ, lấy đan chứng đạo chỉ có thể dùng một từ để hình dung."

"Yếu! Yếu đến thương cảm!"

Trần lão giọng nói có chút thương cảm, hay là chính cảm thán cho số phận của mình, "Hoặc nói lão phu tu cũng không phải chân chính đan đạo. Cứ vậy, lão phu năm đó mới đi tìm luân hồi chi pháp, tìm kiếm tự thân lực lượng để lần nữa vấn đỉnh trường sinh."

Trong vô tận xám xịt không gian, hai bóng ảnh dạng linh hồn lơ lửng đối diện, một già một trẻ, một kể chuyện một lắng nghe, lâu lâu lại nghe thấy tiếng thở dài của bóng hình già.

"Ba vạn năm bôn ba, ba vạn năm tìm kiếm, ba vạn năm bế tử quan mà dung hợp chi pháp...

"Thành, thì vấn đỉnh tiên lộ. Bại, thì thân vấn đạo tiêu...

"Có người cười ta ngu xuẩn, ta lại cười bọn hắn không hiểu ta điên cuồng...

"Bất quá sau đó ta bị bọn hắn đánh một trận..."

Trịnh Thiên : ...

Trần đan tôn tiếp tục nói: "Trời không phụ ta có lòng cũng không phụ ta có công, ta bôn ba khắp tinh hà đến tiên giới, gót chân của ta nơi đâu cũng sớm đã đạp nát, đến cuối cùng cũng tìm thấy luân hồi chi pháp."

«Đoạt Thiên Tạo Hóa Đại Trận»!"

Dừng lại một chút, Trần lão mới nhìn Trịnh Thiên hỏi ra: "Cái gì là đoạt thiên, cái gì là tạo hóa?"

Trịnh Thiên lắc đầu thành thật đáp ra: "Không biết..."

Nói đùa, lấy hắn cái này lông chưa đủ mọc, biết mới lạ!

Trần đan tôn gật đầu hài lòng... Biểu hiện dường như muốn nói "Tiểu tử, ngươi biết mới lạ a!"

"Tiểu Thiên không phải suy nghĩ, lão phu nhưng phải mất vài vạn năm ra để diễn giải áo nghĩa điều này, là một quãng thời gian rất rất dài a."

Lão Trần nói tiếp.

"Liền đó cuối cùng lão phu vẫn không hiểu nổi chân lý của nó, ngươi không hiểu cũng là hiểu được a."

Trịnh Thiên: ???

Mẹ nó! Có thể hay không nghiêm túc một điểm?!

Trịnh Thiên gào thét trong lòng nhìn Trần đan tôn ý vị thâm trường, không hiểu vì sao hắn muốn lao lên đánh lão một trận.

Trần lão cười ha hả một tiếng, nhìn bộ dạng cau có của Trịnh Thiên dường như rất vui vẻ, bất quá rất nhanh hắn liền nghiêm túc trở lại.

"Đoạt Thiên, Tạo Hóa! Vốn lý dễ dàng nghĩa lý lại thâm sâu mờ ảo, không phải một cái chân tiên nhỏ bé như bản tôn có thể lý giải được."

Trần đan tôn lại nhìn Trịnh Thiên mỉm cười hỏi ra.

"Tiểu Thiên, ta lại hỏi ngươi, một người bình thường lấy đan đạo chứng đạo, người đầu tiên trong mười vạn năm phi thăng một giới, ngươi nói hắn ngộ tĩnh cao hay không cao."

Lão Trần vừa hay ngẩng đầu đúng 45° vuông góc với mặt đất, mắt cao nhìn bầu trời xám xịt phía trên.

Trịnh Thiên: ....

Hắn là thật muốn lên đánh lão Trần một trận a.

Bất quá hắn vẫn trả lời: "Cao, phi thường cao!"

Trần đan tôn gật đầu vừa ý: "Lão phu cũng nhờ đó mà phá mở một góc nhỏ diệu dụng của đại trận. Liền là «Luân hồi chi pháp» che thiên cơ đoạt lấy tạo hóa, mở ra luân hồi đạo môn."

"Tu Tiên là trăm sông đổ về một biển, mấy ai không muốn mình vấn đỉnh trường sinh? Lão phu không ngoại lệ, mượn nhờ đại trận muốn đi luân hồi, bảo toàn lại toàn bộ ký ức một lần nữa trọng sinh. Có đại trận, có ký ức, có công pháp cùng tài nguyên, cấp heo c·h·ó cũng có thể hóa thành long phụng đi!"

Trần đan tôn cho thật kể ra.

"Lão phu chính vì thế mà lựa chọn đi luân hồi, mong có thể vấn đỉnh tiên lộ. Mọi thứ đối với lão phu khi ấy thật đầy đủ cùng thuận lợi, thiếu sót duy nhất chính là một môn đỉnh cấp công pháp thích ứng với trận bàn."

Hắn giọng nói có chút hồi ức.

"Lão phu vất vả bôn ba, ngược xuôi khắp nơi tiên giới để tìm kiếm công pháp, tiên đế công pháp lão phu cũng có mấy bộ..."

Trần đan tôn dần trải lòng về quá khứ của mình, này là cố sự tiên giới, khác với lúc trước quá khứ hào hùng ở tu chân.

Trịnh Thiên đứng bên nghe say đắm, tim đều không khỏi đập nhanh mấy hồi.

Thật hâm mộ lão Trần a, người trên dưới đều là bảo!

"...Đáng tiếc dù là tiên đế công pháp cũng không cách nào dựng lên đại trận. Cuối cùng bất đắc dĩ lão phu mới phải bế tử quan, dùng ngộ tĩnh tu lên đan tôn của mình mà bắt đầu sáng tạo công pháp thích ứng với trận bàn... Từ tạo hóa đại trận mà bắt đầu cũng từ nó đến làm căn cơ mong sáng tạo ra công pháp phù hợp."

"Đoạt thiên tạo hóa đại trận lão phu không biết lai lịch ra sao, nhưng có thể khẳng định đại trận này lai lịch cực lớn, liền là tiên nhân trước mặt nó cũng là sâu kiến mà thôi, liền giống như phàm nhân gặp tu tiên vậy, đều là sâu kiến. Thậm chí so với Thánh hồn châu y rằng cũng cao hơn vài cấp độ."

Trịnh Thiên nhâm nhi từng chút kiến thức tiên giới Trần lão kể lại, những bí mật thâm ảo tu tiên, những đồ vật lai lịch to lớn, đối với một người chân ướt chân ráo mới bước vào như hắn đều là đại sự kiện. Những đồ vật này hắn là không có tư cách biết đến cũng không có tư cách đi tìm hiểu, nhưng hắn vẫn nghe, vẫn say mê ghi nhớ, nhớ để tương lai đụng đến không khỏi bị bỡ ngỡ... Hắn là kẻ ham học hỏi a!

Bây giờ hắn như là đứa con nít, đang say xưa nghe gia gia của mình kể về những truyền thuyết giống trước kia vậy.

Chương 37: Lại là cái cố sự