Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thiên Đồ
Unknown
Chương 39: Thiên Mệnh người!
Thiên Hi đại lục ngày hôm nay bị bao phủ lấy một màu hắc sắc, mây đen cuồn cuộn lôi sắc ngập trở. Cách phía xa Tây châu mấy ngàn vạn dặm, một hòn đảo trôi nổi giữa hư không, mây trắng vờn quanh như tiên cảnh mỹ miều, thoáng thoáng sau mây còn ẩn hiện vài chữ rồng bay phượng múa... Thiên Mệnh!
Liền chỉ hai từ nhưng đã khai quát ra tông môn này cực kỳ không đơn giản.
Thiên Mệnh a, phụng thiên mà làm việc, vì mệnh mà lụy đến thiên đạo căn cơ.
Thiên Mệnh thâm sâu kỳ ảo, cường đại khó dò. Tương truyền Thiên Mệnh mỗi người khi đi ra ở đây đều rất cường đại, đều là thiên kiêu chống lên một thế.
Thế nhân đều gọi bọn hắn là Thiên Mệnh người!
Vậy nên danh tiếng của Thiên Mệnh môn này cực kỳ cao, so với các thánh địa chỉ hơn chứ không có kém.
Bất quá mỗi lần Thiên Mệnh người xuất hiện đều sẽ gây sóng gió cho Thiên Hi đại lục, hoặc lớn hoặc nhỏ, vậy nên dù danh tiếng cao, dù thực lực cường đại nhưng thiên hạ người, người người đều kêu đánh a.
Giờ phút này ở Thiên Mệnh môn phía trên đảo, một già một trẻ sóng vai nhau mà đứng nhìn lên trời cao.
"Sư phụ, đây là kiếp số a!" Thiếu niên mày kiếm, khuôn mặt tràn đầy nhiệt huyết thiếu niên cau mày hỏi ra.
Lão giả bên cạnh mặc đạo bào vuốt lấy râu trắng của mình cũng đăm chiêu nhìn lên bầu trời: "Là!"
Lão ngầm thừa nhận
"Bất Hối, chuyện này không đơn giản, Vi sư sợ có chuyện xấu sẽ đến." Lão giả lo âu nói ra.
Đầy trời mây đen không điểm xấu mới là lạ a... Thiếu niên tên Bất Hối thầm nghĩ trong lòng.
Lão giả lắc đầu, "Không phải như ngươi nghĩ, cái ta lo lắng là thiên mệnh của ngươi có biến đổi, thiên đạo cũng đang bị che mờ, lão phu là không cách nào nhìn thấu đến!"
A, đọc tâm thuật! Mấy lão đầu có thôi hay không đọc tâm người trẻ a... Bất Hồi lòng nhảy một cái.
Bất quá cũng không quan trọng.
Hắn nghi hoặc hỏi ra, "Sư phụ, thiên mệnh của ta là ý gì? Nó sẽ biến đổi sao?"
Lão giả quay đầu nhìn Bất Hối tiểu tử nói ra, "Thiên mệnh chính là người được thiên đạo ủy thác, hưởng lấy một thân khí vận của đại lục này mà tu hành, mà ngươi chính là thế này số mệnh người."
"A, còn có chuyện này?!"
Lão giả nhìn thiếu niên bật cười nói tiếp, "Thiên mệnh người gánh lấy khí vận, gánh lấy sinh linh, mang lên thiên hi đại lục cùng nhau đi hướng bất hủ. Con đường gian nan nhưng lại có thiên mệnh che chở, thành vì tương lai chí cao cường giả a. Ngươi trời sinh chí tôn mệnh, liền là thiên đạo con cưng, mỗi đời lại mỗi đời, chỉ cần ngươi hiện thế vậy thiên mệnh môn chúng ta cũng là biết đến."
"A, còn có chuyện này." Thiếu niên nghi hoặc, "Vậy ta sinh ra ngày đó ngươi không liền đón đi, đợi đến tận gần đây mới đón là có ý gì?"
Hắn có chút bất mãn a!
Hắn Bất Hối liền là mười tám năm thanh xuân mộng đẹp, nhà cao cửa rộng quyền quý ngập trời, cha là nhất tể tướng quốc, mẹ là quý đại phu nhân, thanh mai chúc mã càng là đệ nhất mỹ nhân vạn năm có một Hồng Y Hương. Sớm không đón muộn không đón, liền là ngày hắn ra mắt nhà gái liền đón, hỏi hắn có hay không bất mãn đây.
Bất quá bất mãn thuộc về bất mãn, phản kháng lại không có cách nào, người ta nhưng một búng cũng đủ hủy đi quốc gia của hắn a, phản cái gì phản?!
Lão giả lắc đầu nói, "Ta cũng không biết, liền theo lý mà nói ngươi hẳn lên sớm xuất hiện, muộn nhất cũng là khoảng ba tuổi thời gian. Bất quá, Thiên mệnh môn thiên đạo chi ý lại không cách nào cảm nhận ra tới, mãi đến bảy ngày trước thiên đạo ý tứ mới phát sáng nhắc nhở."
Lão giả thở dài, Thiên đạo cũng vậy không tin tưởng được a, cấp thiên mệnh người nhưng mẹ nó liền là thiếu niên mười tám, căn cơ sớm đã cứng cỏi bảo hắn dạy dỗ lấy gì ra dạy a... Ài! Lại hao chút lông dê cầu lão thiên một cái đạo tắc vậy...
Lão giả thở dài trong lòng.
"Bất Hối, lão phu cả đời tính toán, ngoài ngươi số mệnh người không tính đến thì kiếp số này chính là cái thứ hai lão không tính đến. Đây là dấu hiệu cho loạn thế cũng là dấu hiệu cho thấy có số mệnh nằm ngoài thiên đạo ý chí. Liền nói chính là khắc tinh của ngươi đi, số mệnh ngươi thế này cũng không dễ dàng. Loạn thế hiện liền chính là thiên tài xuất hiện lớp lớp, vì đế vị mà chi tranh, ngươi a, phải cố gắng nhiều hơn nữa..."
"A sư phụ, quản cái gì loạn thế? Trời muốn sập a!" Thiếu niên nhìn lên bầu trời càng dày đặc mây đen kinh sợ thốt lên.
Lão giả nhìn lên bầu trời cười lắc đầu, "Không sập được!"
o0o
Trịnh Thiên trong động phủ của mình một mực chú ý đến Đạo Thư, liền đạo thư đi ra ngoài một khắc này, bên ngoài thế giới diễn hóa hắn là hoàn toàn biết đến, không phải vì hắn có thần niệm mà chỉ cần là sinh vật sống trên Thiên Hi đại lục này đều sẽ biết đến kiếp số. Đây hắn là do thiên đạo tin tức báo đến!
Hắn biết đây là do Đạo Thư gây ra oanh động. Hẳn là Đạo Thư loại này nghịch thiên công pháp, thiên đạo không có ý cho nó tồn tại, muốn dùng kiếp số lôi vân đập tan uy h·i·ế·p tồn tại từ trong trứng.
Quả độc ác a! Trịnh Thiên suy nghĩ.
Nếu chỉ hủy diệt hắn cùng đạo thư liền không nói, nhưng kéo đến toàn bộ Thiên Hi thế giới chôn cùng vậy liền mang ý nghĩa khác.
Bất quá Trịnh Thiên lại cảm thấy trong vô tận hư không lại minh minh nói cho hắn biết không có việc gì, cứ thế tục việc hắn cần làm.
Trịnh Thiên liền tin tưởng, tiếp tục việc hắn muốn làm.
Hắn là muốn cho Đạo Thư nhận chủ a!
Nhỏ máu nhận chủ!
Loại này tiện nghi đỉnh cấp bảo vật liền trước đó nếu bị Trần lão cho nhận chủ giống như Thánh hồn châu vậy đừng nói một cái Trịnh Thiên, cho dù thế giới chi chủ ra đến cũng đừng mong để nó tiếp tục nhận chủ.
Ngược lại, Đạo Thư là do Trần lão khai sinh nhưng bản thân nó càng thuộc về đại đạo mà thành, nhận chủ về sau liền như Trần lão lần nữa phục sinh cũng đừng mong trên tay Trịnh Thiên hắn đoạt đi Đạo Thư.
Khó khăn liền là ở giai đoạn phía sau nhận chủ nhưng bây giờ liền dễ dàng, đạo thư bây giờ liền giống như trang giấy trắng tùy ý nhận chủ, chỉ cần vẩy lên nó máu của mình là được.
Trịnh Thiên không chút do dự cắn vỡ đầu ngón tay, máu đỏ chảy ra vẩy lên bên trên đầu của mình. Hắn là không cách nào nhìn thấy nhưng hắn vẫn cảm nhận được đạo thư ở nơi đó.
Quả nhiên, máu đỏ vẩy lên không trung liền bị một đạo lực lượng hút lấy. Liền theo mắt thường, trong không trung không có thứ gì bỗng từ từ nhiều ra đồ vật. Là quyển sách không mở, bìa cứng sắc huyết, đại đạo hằn sâu, trôi nổi trên đầu của hắn.
Đạo Thư hiện thế!
Oành, oành!!!
Thiên địa như không còn giữ được bình tĩnh, vô số lôi vân bị kìm hãm trên bầu trời như muốn xé rách mây đen lao xuống Thiên Hi thế giới.
Trịnh Thiên giật mình, Không chút do dự cuốn lấy Đạo Thư cất vào trong Thánh hồn châu.
Hắn dự cảm chỉ cần lại chậm một chút vậy Thiên Hi thế giới hay chính bản thân hắn đều sẽ bị lôi kiếp xé thành bã vụn...
Liền ngay một khắc đạo thư đi vào thánh hồn châu này, thế giới bên ngoài mây đen đang cuồn cuộn cũng trong chớp mắt tản loạn, bầu trời từ từ hiện ra vốn có sắc màu.
Này một màn đều để cho vô số cường giả đứng họng trăn trối.
Kiếp số a!
Đến cũng nhanh mà đi cũng liền lẹ!
Bất quá để bọn hắn thở phào một tiếng, đi liền là tốt a!
...
Trịnh Thiên lại không có tâm tình như vậy, đạo thư hiện lại bị hắn đưa vào thánh hồn châu nhưng để hắn không nghĩ tới là, thánh hồn châu căn bản không chứa nổi đạo thư. Đạo Thư vào một khắc kia Thánh hồn châu liền có âm vang nứt vỡ.
Trịnh Thiên không chút do dự đem Đạo Thư đưa ra ngoài thánh hồn châu, đem nó cất vào trong đan điền của mình hoặc là đạo thư tự muốn ở nơi đó cư trú.
Trịnh Thiên hài lòng vui vẻ.
Thánh hồn châu loại bảo vật này nếu thật bị hủy vậy chính là đáng tiếc a. Hắn dù không biết thánh hồn châu là đẳng cấp cũng như tác dụng gì nhưng tuyệt đối là chí bảo. Chỉ là Đạo Thư loại này siêu cấp nghịch thiên đồ vật, Thánh hồn châu mới bó tay không cách nào lưu giữ.
Bất quá càng để Trịnh Thiên vui vẻ là, hắn không nhưng ngăn chặn thánh hồn châu bị hủy hay là còn vô tình tìm tới đan điền của mình.
Đan điền a? Đây là đến trúc cơ tu sĩ mới có thể khai mở mà hắn một cái phàm nhân lại vô ý mở ra.
Này là nghịch thiên hành vi a!