Kỳ thật, Dương Siêu khó lòng xác định hắn hiện tại mạnh đến mức nào, nếu như cùng bản tôn lúc trước so sánh, hắn một bàn tay chụp xuống liền g·iết chục cái giống hắn như vậy.
Hiện tại linh thạch tới tay, hắn sức lực cũng đủ, thế nhưng Dương Siêu cũng không dám cả gan ở nơi này làm loạn.
Nếu như hắn hối với mười người, mười mấy người chặn c·ướp vài chục viên linh thạch cũng sẽ không tạo nên lớn ảnh hưởng.
Hiện tại thì không đồng dạng, linh thạch đã lên đến con số hơn vạn, người bị hại cũng nhiều đến hơn 2000 người.
Nếu như hắn không giải quyết ổn thoả, bị đám này tố cáo lên phía trên, đừng nói linh thạch có hay không giữ được, bản thân hắn cũng sẽ bị phía trên trách phạt t·rọng t·ội.
Chạy trốn?
Vì hơn 1 vạn dấy lên nguy hiểm hoàn toàn không đáng.
Cho nên, đến cuối cùng vẫn là nhờ cậy vào miệng pháo, đem bọn này lừa đến cái nịt cũng không còn, hơn nữa còn can tâm tình nguyện bị hố.
Muốn tố cáo cũng không có lý do để tố tụng.
Dương Siêu đảo mắt nhìn đến đâu, đám đông liền co đầu rụt cổ, hoàn toàn không có bất kỳ ai dám cùng hắn mắt đối mắt.
“Thứ nhất, là các ngươi tự nguyện tham gia, ta cũng không có cậy mạnh ép buộc.
Thứ hai, ta không có g·ian l·ận, càng không có lý do gì để g·ian l·ận.
Thứ ba…” Nói đến đây, Dương Siêu đột nhiên dừng lại, khí thế của hắn cũng bắt đầu dâng lên, xung quanh đất đá như muốn rung chuyển, không khí ẩm ướt muốn bốc hơi, hắn âm thanh trở nên có chút trầm thấp.
“Các ngươi chỉ bỏ ra 5 viên linh thạch, còn kéo bè kết phái bắt chẹt ta, ta chỉ có một người, linh thạch bỏ ra cũng hơn các ngươi rất nhiều rất nhiều lần, vì cái gì ta không được phép tham gia, vì cái gì ta không được phép làm nhà cái?
Là ngươi?
Hay là ngươi muốn làm nhà cái?”
Dương Siêu ánh mắt rét lạnh chỉ tay từng người một.
Những tên xui xẻo bị ngón tay của hắn chỉ thẳng mặt vội vàng lắc đầu phủ nhận, không một ai dám đứng ra đảm đương phản bác.
“Ngươi! Nói xem ta có g·ian l·ận hay không g·ian l·ận?”
“Không…không có, Siêu ca ngài không có.” Tên đệ tử bị Dương Siêu chỉ thẳng mặt khóc không ra nước mắt run rẩy nói.
“Ta không có gì?” Dương Siêu ánh mắt hơi hơi khép lại, lạnh giọng nói.
Tên đệ tử bị khí thế của Dương Siêu dọa cho phát hoảng, vội vàng quỳ xuống gào khóc nói: “Siêu ca, Siêu gia gia ngài không có g·ian l·ận, ta thề!”
Nghe vậy, Dương Siêu cũng không có thu hồi khí thế, hướng về một tên đệ tử đứng gần đó nói: “Ngươi thì thế nào?”
Tên đệ tử kia cũng không có làm bất kỳ cái gì động tác dư thừa, một bộ lưu loát quỳ xuống thuần thục nói: “Trời cao chứng giám, ta đây khẳng định Siêu ca là người thành thật, hoàn toàn không có làm qua bất kỳ cái gì g·ian l·ận, ta thề!”
“Tốt! Xem như các ngươi có tâm, không uổng tâm ta xem các người làm thân bằng hữu!” Dương Siêu đưa tay vỗ một cái, vô cùng thưởng thức nói.
Cả đám nghẹn họng không mở miệng, nhưng trong lòng mắng chửi liền chưa từng có ngừng qua.
Ngươi đem bọn ta làm bằng hữu?
Mụ nội ngươi làm ơn nói tiếng người a!
Dưới dâm uy của Dương Siêu, để cho cả đám giận mà không thể phát tiết, giận mà ánh mắt cũng không dám biểu hiện, cái này quá mẹ nó biệt khuất, quá mẹ nó uất ức.
Trời đánh ngươi cái đại hỗn đản Dương Siêu!
“Khụ khụ…Kỳ thật, trong lòng các ngươi có ý kiến ta cũng có thể hiểu, đổi lại là ta ta cũng sẽ không dễ dàng như vậy thoả hiệp, thế nhưng là ta thật sự không có g·ian l·ận a!
Nói nói, suy cho cùng cũng chỉ có thể trách ông trời chọn trúng ta, các ngươi nói xem, người có thể thắng qua trời sao? Hắn chọn ta ta cũng chỉ có thể uỷ khuất đón nhận a.”
Dương Siêu một mặt buồn bực khổ sở nói.
Lời nói ra để cho cả đám đệ tử đều có xung động nắm chặt nắm đấm cũng hắn quyết sinh tử.
Ngươi mẹ nó đứng trên đó không mỏi chân sao?
Hát tru tâm hát nghiện có đúng không?
Ta cam ngươi cái củ lặc Dương Siêu!
“Ài, dùng ghét bỏ hơn 1000 viên linh thạch để thu về hơn 1 vạn viên linh thạch, ta thật sự không chút nào vui vẻ, bạn gái đã không còn, hiện tại vô duyên vô cơ bị đồng môn hiểu lầm oán hận, ta khổ tâm a.” Dương Siêu nâng lên túi trữ vật nhiều lần tung hứng bắt đầu cảm thán lên.
Đám đệ tử nhìn hắn không quan trọng nhiều lần tung hứng túi trữ vật trái tim đều muốn vỡ ra.
Ngươi mẹ nó không muốn liền cho ta a!
Ngươi cho ta, ta nguyện ý tôn ngươi gia gia!
Ngươi cho ta, ta nguyện ý cho ngươi sinh hầu tử a!
Dương Siêu không nhanh không chậm hờ hững hỏi: “Ta vứt đi các ngươi muốn sao?”
Cả đám ngẩng đầu nhìn chằm chằm túi trữ vật trên tay của Dương Siêu, không có ai mở miệng nhưng rất đồng thành gật gật đầu.
“Tốt!” Dương Siêu đưa tay chộp lấy túi trữ vật, sau đó mỉm cười nói: “Vứt đi thì lãng phí chi bằng cùng ta lại đến một trận tỉ thí, các ngươi thấy thế nào?”
Đại ca không có lãng phí a, ngươi vứt ta nhặt đến cặn cũng không chừa, thật không sợ lãng phí a đại ca.
Nội tâm của bọn hắn không ngừng gào thét, thế nhưng trên mặt nổi lại không ai dám hướng Dương Siêu đổi sắc mặt.
Lúc này, có một vị đệ tử can đảm đứng ra hướng hắn hỏi: “Cùng ngươi tỉ thí? Ý của ngươi là…”
“Ý của ta chính là như vậy a, ai khiêu chiến ta, thắng liền được linh thạch, thua cũng có thể tuỳ vào ta tâm trạng.” Dương Siêu một bộ hờ hững không quan trọng nói.
Thế nhưng trong lòng lại khinh bỉ: “Muốn thắng ta? Ngươi mẹ nó nằm mơ đâu!”
Nghe Dương Siêu nói như vậy, không chỉ là vị nữ đệ tử kia hô hấp trì trệ, toàn bộ đám đệ tử cũng là âm thầm nuốt nước bọt.
Ngọa tào!
Là thật a?
Sẽ không phải cùng bọn ta đùa bỡn a?
Vị đệ tử kia ánh mắt thi thoảng nhìn qua túi trữ vật lại đảo mắt nhìn về phía của Dương Siêu, nàng không tự giác nuốt nước bọt một cái, âm thanh mềm nhu hỏi: “Siêu ca, ngươi nói thật sao? Nhân gia thế nhưng…thế nhưng rất tin tưởng ngài a!”
“Ha ha…” Dương Siêu nhìn nàng cười một cái, sau đó một mặt nghiêm túc nói: “Ta chưa từng dối gạt qua nữ nhân bao giờ!”
Oa!
Soái bạo!
Đúng kiểu ta thích a!
Đám nữ nhân phía dưới đột nhiên biến thành tiểu mê muội hướng về phía của Dương Siêu hò hét.
Đương nhiên, đám nữ nhân này nói thích hắn là thích tính cách của hắn hay thích tiền của hắn thì còn thật sự khó nói.
Nam đệ tử thì một mặt lúng túng, có ghét bỏ, có khó chịu nhưng hoàn toàn không có ai đứng ra phản bác.
“Bộp!”
Dương Siêu đưa tay vỗ một cái, sau đó ra hiệu mọi người im lặng.
“Đương nhiên, trước đó ta cần đưa ra vài đầu quy tắc, kẻo đến khi đó lại có người không phục hướng ta dèm pha, ta cũng không muốn làm thành một cái kẻ ngu ngốc mất tiền còn muốn bị người khác chửi mắng, các ngươi nói xem có đúng hay không?”
Dương Siêu đảo mắt hỏi, đám người không có ai trả lời, chỉ đơn giản hướng hắn gật gật đầu.
Dương Siêu cũng gật gật đầu bảo “tốt” một tiếng, tiếp tục nói: “Ta biết ở trong đây mọi người đều ngại thực lực của ta, sẽ có người cảm thấy cùng ta chiến đấu chính là bạo ngược, là dê vào miệng cọp, cho nên ta cũng vì các ngươi mà suy đi tính lại rất nhiều…”
“Ta cũng không muốn lấy mạnh h·iếp yếu, cũng không muốn cậy mạnh lấy một địch trăm, lấy một chiến ngàn…”
“Nhiều nhất 10 người một tổ tiến hành cùng ta tiến hành giao đấu, hoặc các ngươi muốn công bằng cùng ta một với một cũng hoàn toàn không thành vấn đề…”
“Có thua qua cũng sẽ không sợ mất đi tư cách, các ngươi có thể vô hạn hướng ta khiêu chiến, thế nhưng là…” Dương Siêu nói đến đây liền ngừng lại.
Hắn lúc nãy biểu hiện ra thực lực để bọn hắn có cảm giác đối mặt với một đầu bạo long hung thú, chấn nh·iếp toàn bộ nhân tâm.
Để bọn hắn đi lên một với một thật sự là không dám.
Nhưng sau khi nghe Dương Siêu nói một loạt các quy tắc để bọn hắn cảm thấy lần này Dương Siêu đích thị còn là con người.
Từng câu từng chữ đều hướng về phía có lợi cho bọn hắn, thật sự là muốn chen chân tìm khuyết điểm đều khó mà tìm ra.
Chỉ khi nghe đến hắn nói “thế nhưng là” liền khiến cho đám người không khỏi âm thầm nuốt nước miếng.
Không hiểu thấu có cảm giác rùng mình bất an.
Lúc này, có một tên đệ tử nhịn không được đứng ra hỏi.
“Xin hỏi Siêu ca còn có một cái yêu cầu gì khó nói sao?”
“Ài!” Dương Siêu thở dài một hơi, sau đó có chút bất đắc dĩ nói: “Ta thực tình cũng không muốn, thế nhưng là…”
Ngươi mẹ nó có gì liền nói a!
Thế nhưng là cái mụ nội nhà ngươi a!
Ngươi mẹ nó không thể nói hết câu sao?
Tại sao cứ muốn làm người tâm tính a!
Đám đệ tử nội tâm gào thét muốn điên.
Cái hỗn đản này quá không muốn làm người!
Tên đệ tử kia khuôn mặt tái xanh, có chút co quắp cắn răng nói: “Ngài cứ nói a!”
Trong lòng của hắn đều muốn mắng mẹ.
“Đã ngươi gấp gáp ta đây liền không muốn dài dòng, thế nhưng là…”
0