Nụ cười của Dương Siêu phối hợp với khuôn mặt đầy bụi bẩn, tóc tai rối bù xù, tinh thần xuống dốc để cho nguyên bản hắn tự cho rằng nụ cười thân thiện trở nên phá lệ khó coi.
Hoàn toàn nhìn không ra thiện ý, ngược lại càng giống như đối với đối phương khiêu khích, ẩn ý mang theo vô tận cợt nhả.
Vẻ mặt của Trương Sở Nham càng lúc càng trở nên nhăn nheo vặn vẹo, Lâm Thanh Trúc đứng phía sau lưng hắn thì thái độ hoàn toàn ngược lại.
Từ lúc ban đầu gặp nhau, ánh nhìn của hắn đối với nàng vô cùng khác lạ, mang theo cỗ lạ lẫm nói không nên lời, không giống như trước kia ôn nhu quan tâm, ngược lại mang theo khuynh hướng t·rần t·ruồng thưởng thức.
Chưa kể nụ cười của hắn tuy rằng nhìn qua rất sáng sủa, rất ấm áp thế nhưng không quá tự nhiên, rất giả tạo.
Đặc biệt là ánh mắt của hắn nhìn nàng hoàn toàn không có nữa điểm trọng thị quan tâm, cảm giác như một cái người lạ thoáng qua, trong thoáng chốc để nàng ngẩn người, hồi ức về hắn bỗng nhiên ùa đến.
Nàng lòng ngực không hiểu thấu sinh ra một cỗ cảm giác mất mát.
Nàng một tay che lấy lòng ngực, một tay nắm chặt góc áo, trong âm thầm lắc đầu phủ nhận, cảm thấy quyết định của mình là chính xác, nàng sẽ không chọn sai!
Trương Sở Nham lúc này toàn tâm chú ý vào Dương Siêu, hoàn toàn không phát giác được Lâm Thanh Trúc biến hoá.
Hắn xụ mặt xuống đối với Dương Siêu quát một tiếng: “Ngươi mẹ nó ở đó cười ngu ngốc cái gì hả?”
Bởi vì nghe không hiểu đối phương nói cái gì, lại nhìn đến sắc mặt của đối phương biến hoá, Dương Siêu trong lòng thầm than không ổn.
Thế nhưng hiện tại ngoài cười thân thiện ra hắn thật không còn biện pháp nào khác a!
Nhìn đến Dương Siêu vẫn giữ lấy khuôn mặt tươi cười, Trương Sở Nham rốt cục là nhịn không nổi, trong chớp mắt liền lao đến chỗ của Dương Siêu.
Hai bên chỉ cách nhau không đến khoảng cách nửa mét, Dương Siêu nguyên bản khuôn mặt tươi cười liền im bặt, có chút hoảng hốt muốn lùi về sau thế nhưng chào đón hắn là một cước vô cùng có lực của Trương Sở Nham đạp mạnh vào phần bụng của hắn.
Thân hình của Dương Siêu uốn lượn như một chỉ tôm thẻ bay xa chục mét, chỉ khi đâm phải một cái cây to gần đó mới đình chỉ dừng lại.
“Bịch” một tiếng, Dương Siêu ôm lấy phần bụng của mình, đau đớn để hắn không ngừng rên rỉ, trong miệng không ngừng nôn ra máu tươi.
Phốc!
“Khụ khụ…ọe…”
Một cước liền muốn lấy đi nữa cái mạng của hắn, còn chưa kịp nghỉ lấy sức, vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy gót giày của Trương Sở Nham dẫm mạnh vào một bên mặt của hắn, còn không quên ấn xuống xoay vòng.
“A..a…” Dương Siêu b·ị đ·au miệng nhỏ không ngừng rên rỉ.
Đối phương dùng lực cũng không nhẹ, mặt mũi của Dương Siêu lúc này đã bắt đầu chảy ra máu tươi.
Vốn dĩ đã có chút khó coi, hiện tại càng trở nên vặn vẹo hung dữ.
Xung quanh đám người nhìn vào đều lấy đó làm niềm vui thú.
Không thiếu người còn đối với hắn quăng đến những từ ngữ châm chọc, nếu như không phải sợ nước miếng phun trúng trên người của Trương Sở Nham thì có lẽ Dương Siêu đều bị nước miếng của bọn hắn phun cho ngạt thở.
Lâm Thanh Trúc, đã từng là thân nhân của hắn, đã từng đối với hắn yêu thương, vậy mà hiện tại ghét bỏ hắn rác rưởi, nhìn nhiều hai lần đều cảm thấy bẩn mắt.
Dương Siêu vô ý thức mở mắt, đem toàn bộ ánh nhìn của đám người thu vào đáy mắt.
Hắn mặc dù không hiểu xung quanh đám người này nói cái gì, nhưng có thể rõ ràng không phải là từ ngữ tốt nghe, nói không chừng đều muốn đem tổ tiên của hắn mắng mỏ lên đi.
Dương Siêu nhắm chặt hai mắt.
Trong lòng vô cùng đau đớn cùng khó chịu.
Biệt khuất!
Nhục nhã!
Bất lực!
Hắn chưa bao giờ khát vọng có được lực lượng như lúc này.
Nếu như để hắn có được sức mạnh, miễn đừng tổn thương đến hắn, cho dù bán đi mặt trăng hay là gán nợ mặt trời hắn đều sẽ không do dự đánh đổi.
“Ngươi chẳng phải muốn cùng ta đánh một trận sinh tử chiến sao?”
“Như thế nào hiện tại liền không dám hoàn thủ rồi?”
“Cùng ta tranh nữ nhân? Ngươi xứng sao?”
“Đánh a! Đánh trả a! Phế vật!” Nói nói, Trương Sở Nham còn không ngừng dẫm dẫm vào mặt của Dương Siêu.
Mặc kệ cho Trương Sở Nham đối với hắn đ·ánh đ·ập nhục mạ, Dương Siêu chỉ đơn giản đưa tay che mặt, lấy cực độ im lặng đáp lại.
Xuyên việt để hắn mơ hồ, lòng người khiến tâm hắn lạnh, đau đớn để hắn muốn giải thoát.
Hắn lúc này đối với c·ái c·hết cảm thấy nhẹ tựa lông hồng, có thể sau c·ái c·hết cũng không phải là địa ngục mà là trở về hiện thực sau ác mộng dài a!
“Hừ! Đúng là chó sủa thì sẽ không cắn mà! Phế vật!”
Nhìn thấy Dương Siêu hoàn toàn không có một chút ý tứ muốn phản kháng, Trương Sở Nham cũng cảm giác nhàm chán đi xuống, sát ý cũng không còn giống như lúc trước, thế nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được nhấc chân lên muốn dẫm mạnh lấy một phát.
Dù sao hắn lúc trước cười quá gợi đòn.
Chỉ là gót chân của hắn vừa vặn cách Dương Siêu khoảng cách không đến 3cm thì đột nhiên dừng lại.
Nói đúng hơn là khư khư bị ép cho không thể nhúc nhích.
Một cỗ uy áp vô cùng khủng bố từ phía xa chân trời hướng hắn đổ ập đến.
Bên trong uy áp còn kèm theo một đạo âm thanh già nua vang lên.
“Đủ!”
Âm thanh không lớn nhưng uy áp thật nặng.
Tất cả mọi người không khỏi vì đó mà chấn kinh, có một chút tu sĩ nhát gan đều bị dọa cho phủ phục nằm rạp dưới đất, thân thể co quắp không dám thở mạnh.
Đương nhiên cũng có vài cá nhân dùng kinh dị ánh mắt ngước nhìn về phía xa xa bầu trời, đáng tiếc bọn hắn chỉ là phàm phu tục tử luyện thể cảnh thì làm sao có thể bắt kịp cùng cảm nhận được khí tức của cường giả.
Mà đứng mũi chịu sào Trương Sở Nham chỉ thấy lòng ngực nặng trĩu, ẩn ẩn có cảm giác có thứ gì đó muốn phun ra.
Hắn hiện tại vẫn giữ lấy tư thế giơ chân.
Đứng im bất động khó chịu vô cùng!
Mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng có thể dùng lấy uy áp bức hắn bất động, chứng tỏ đối phương thực lực phi phàm, ít nhất cũng là cấp bậc ngưng hải cảnh trưởng lão trở lên.
“Không biết là vị nào tiền bối, có thể hay không hiện thân gặp mặt?”
Trương Sở Nham kìm nén cảm xúc, ôm quyền hướng không trung một mặt nghiêm nghị nói.
“Dừng ở đây đi, các ngươi cũng nên giản tán!” Âm thanh không nặng không nhẹ nhưng khiến người nghe không hiểu thấu kinh sợ.
Đám đệ tử không chút do dự hướng không trung bái vài bái liền quay người bỏ chạy.
Chỉ có Trương Sở Nham một mặt khó chịu, có chút không phục đứng bất động nhìn lên bầu trời.
Nhưng sau đó một giây, một cỗ uy áp khủng bố liền hướng hắn ép tới.
Đột ngột chịu đến uy áp khiến hắn kém chút liền ngã quỵ dưới đất.
Trương Sở Nham cắn răng cố gắng chống cự, vẻ mặt có chút hung tợn nhìn lên bầu trời mà quát: “Tiền bối! Ngươi đây là ý gì? Có lẽ ngươi không biết Trương Sở Nham ta là ai thế nhưng chắc cũng nghe nói qua sư tôn ta…phốc!”
Không đợi hắn nói được hết câu, cũng chẳng thèm hướng hắn giải thích.
Chào đón hắn lại chính là lực lượng uy áp càng gia tăng gấp bội.
Lần này hai đầu gối của hắn đã hoàn toàn quỳ trên mặt đất, kém chút liền gối đầu lên mặt của Dương Siêu.
Cảm thấy thân thể như muốn tan vỡ, hắn vội vàng hô lên: “Dừng, dừng! Xin tiền bối nương tay, ta lập tức liền rời đi!”
Nhận túng xong, Trương Sở Nham cảm thấy cơ thể không còn nhận đến uy áp, hắn thở phào một hơi, cả người hắn giờ phút này thấm đẫm mồ hôi, trong lòng phẫn hận không thôi thế nhưng là hắn không dám tiếp tục ngạnh kháng.
Hắn thật bị dọa sợ!
Trương Sở Nham vội vàng lôi kéo Lâm Thanh Trúc muốn rời đi nơi này.
Dương Siêu thấy vậy không khỏi liếc mắc hướng hắn phun ra ngụm máu kèm ngón giữa.
“Con mẹ nó! Ngươi ngươi…!” Khí sắc có chút yếu ớt lại chịu đến đã kích của Dương Siêu, Trương Sở Nham kém chút khí cấp bại phôi, cuối cùng hắn chỉ có thể dùng ánh mắt cay độc nhìn Dương Siêu một cái sau đó liền lôi kéo nữ nhân của hắn vội vã chạy đi.
Hắn cũng không dám thả ra cái gì ngoan thoại, sợ lại bị vị cường giả kia ép quỳ.
Lúc này.
Dương Siêu có chút gian nan vươn mình đứng dậy.
Tuy rằng b·ị t·hương không đến nổi quá nặng thế nhưng xương cốt cũng muốn đứt gãy vài chi.
Bởi vì không biết dùng ngôn ngữ để giao lưu, hắn chỉ có thể bắt đắc dĩ hướng phía không trung cúi người thật sâu để bái tạ.
Dương Siêu cứ như vậy duy trì tư thế cúi người khoảng ba đến bốn cái hô hấp liền nghe được âm thanh của vị lão giả.
“Ài…! Lần đầu gặp mặt liền tiễn đưa ngươi thứ này đi.”
Nói xong, từ trên trời bỗng nhiên có một thứ gì đó lấy tốc độ cực nhanh đâm xuống bên cạnh chân của Dương Siêu.
Dương Siêu liếc mắt nhìn xem cũng không có nhặt lên, ngược lại động tác cúi người của hắn lại tiếp tục thấp thêm một chút.
Ước chừng trôi qua năm phút thời gian, cũng không còn nghe thấy âm thanh của lão giả, hắn rốt cục nhịn không nổi ngã người nằm gục trên mặt đất.
Dù sao hắn vừa mới bị người đánh qua, v·ết t·hương còn chưa có được chữa trị, gắng gượng chống đỡ năm phút đã là cực hạn của hắn.
“Người chắc cũng rời đi a?”
“Ai dô…cái lưng của ta, kiểu này ít nhất cũng gãy vài cái xương sườn a!” Dương Siêu khóc không ra nước mắt rên rỉ nói.
Hắn cảm thấy quá mẹ nó biệt khuất, không không b·ị đ·ánh một trận đòn, còn bị trước mặt bao nhiêu nhiêu người chịu nhục nhã.
Oan ức này hỏi ai ai thấu a!
Đừng nói người đánh hắn là ai, ngay cả cái thân thể này là ai hắn cũng không biết a!
Cái gì cũng không biết hỏi hắn nên làm gì a!
Đột nhiên lúc này, thân thể của Dương Siêu kịch liệt chấn động, các mảnh vở ký ức như đê vỡ n·ước l·ũ tràn lan không ngừng tiến nhập vào não hải của hắn.
Cơn đau cứ như vậy kéo dài khoảng chừng hơn ba mươi phút mới ngưng.
Dương Siêu thân thể co quắp nằm trên mặt đất, hắn lúc này khí tức vô cùng hổn loạn, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Vừa mới bị chịu đòn thể xác, hiện tại liền chịu ảnh hưởng của tâm linh.
Thật sự đối với hắn quá sức dày vò!
0