Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thật Là Khó Khăn A !
Unknown
Chương 1: Ta đây là… xuyên qua rồi!
Chương 1: Ta đây là… xuyên qua rồi!
Thiên Nguyệt đế quốc, Đại Vũ thôn.
Trong một căn nhà nằm ở cuối làng, một thiếu niên đang nằm gục trên chiếc bàn gỗ.
“ A…A…A” Hắn bỗng bật dậy và hét to. Chiếc ghế hắn đang ngồi bị mất trọng tâm, đổ xuống khiến hắn ngã ngửa nằm trên mặt đất.
Nằm trên mặt đất thiếu niên vẫn giữ tư thế hai tay chắn trước mặt. Sau một lúc, cảm thấy không có chuyện gì xảy ra hắn dần hạ tay xuống. Đập vào mắt hắn là một mái nhà rơm.
“Chuyện gì vậy ? Đây là đâu ? Tại sao ta lại ở đây ? Ta không phải đang ngồi trên xe về quê sao ?” Thiếu niên xoa thái dương vừa tự hỏi.
Hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng như vừa tự xoay vòng hàng chục lần. Dần dần có những thông tin hiện lên ở trong đầu của hắn.
Hắn tên là Trương Thiên Thu là một sinh viên năm nhất, hiện đang theo học tại một trường đại học bình thường không có mấy danh tiếng ở Hà Nội.
Nhân dịp nghỉ lễ quốc khánh hắn định về quê chơi mấy ngày. Hắn về vào một ngày mưa rào, đường trơn trượt, trong lúc vặn ga cố gắng để kịp đèn xanh xe của hắn đã v·a c·hạm với xe khác khiến hắn ngã ra đường ngay trước đầu một con xe tải. Thứ cuối cùng hắn thấy là đường vân trên lốp xe và điều tiếp theo hắn biết thì hắn đã ở đây.
“Haizz…Đúng là “Nhanh một giây chậm cả đời”! ”
“Bị xe tải cán qua mà không ngoẻo, công nhận số mình may thật !” Hắn thở phào.
Nhưng một giây sau hắn bỗng bật dậy, vẻ mặt hốt hoảng
“Không đúng! cái xe tải đó đã cán qua đầu mình mà, làm sao mà sống được. Chẳng nhẽ đây là âm ti ?” .
Trong lúc hắn đang tự vấn bản thân thì một cơn đau đầu khác lại ập đến, trong đầu hắn bỗng hiện ra một đoạn ký ức khác đó chính là ký ức của cỗ thân thể này.
Đây là một cái thế giới cổ đại phong kiến.
Thiếu niên này cùng họ cùng tên với hắn. Hắn là đứa con duy nhất của một gia đình địa chủ . Từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng chả cần phải làm gì cũng được ăn ngon mặc đẹp.
Gia cảnh tốt là vậy, nhưng cuộc đời hắn lại chẳng mấy êm đẹp. Hắn từ khi sinh ra thì thân thể yếu ớt, đau ốm quanh năm. Chỉ cần một tia gió lạnh chạm vào người thì hắn sẽ phải nằm giường mấy hôm. Vì thế nên phụ mẫu không cho hắn ra ngoài, cả đời hắn chỉ sống trong gia viên.
Phụ thân hắn lại là một con nghiện c·ờ· ·b·ạ·c.Khi hắn lên mười, trong một lần hăng máu đã đem toàn bộ tài sản đem đi đánh cược. Kết quả sau đó không nói cũng biết, gia đình hắn mất hết tài sản trở thành một hộ dân bình thường.
Nhưng phụ thân hắn có c·hết cũng không ngừng đ·ánh b·ạc. Sau khi gia đình hắn mất hết tài sản thì phụ thân hắn vẫn đi sòng bài đều đều. Cuối cùng trong một lần cá cược phụ thân hắn do thua bài quá nhiều không có tiền trả bị người h·ành h·ung, lúc đưa về nhà thì còn thoi thóp, sau hai ngày thì đi tây.
Nợ của phụ thân hắn được chuyển sang cho mẫu thân hắn. Sau khi phụ thân c·hết, mẫu thân hắn phải làm việc cật lực để vừa nuôi hắn vừa trả nợ. Dù khó khăn là vậy nhưng nàng vẫn quyết không để hắn phải làm gì cả.
Sau năm năm nợ cuối cùng cũng được trả xong nhưng mẫu thân hắn cũng đổ bệnh. Dù đổ bệnh nhưng nàng vẫn gắng gượng làm việc để nuôi hắn. Nhưng cuối cùng thân thể nàng không chịu nổi nữa, nàng đã q·ua đ·ời vào tháng trước.
Trước khi mất nàng có để lại cho hắn 40 lượng bạch ngân, đây là số tiền mà nàng dùng chút sức lực cuối cùng kiếm được. Nhờ có số tiền này mà một tháng nay hắn mới sống được.
Nhưng hắn biết số tiền này không thể cầm cự được lâu nên hắn quyết định ra ngoài tìm việc. Hắn nhận một công việc mang vác cho một cửa hàng gạo.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn làm việc. Công việc của hắn là phải chuyển 50 bao gạo vào trong kho, nhưng do cơ thể yếu ớt nên dù cố hết sức hắn cũng chỉ chuyển được 10 bao. Thấy hoàn cảnh của hắn cũng khó khăn nên chủ cửa hàng vẫn cho hắn tiền lương một ngày là mười đồng, bảo hắn tìm công việc khác.
Tối đến, cầm trên tay khoản tiền lương đầu tiên trong đời hắn nhoẻn miệng nở một nụ cười hạnh phúc. Một giây sau toàn thân hắn vô lực gục đầu xuống bàn. Hắn c·hết, kiệt sức mà c·hết.
Thiên Thu: ”???”.
Con hàng này cũng quá gân gà đi! Kiệt sức mà c·hết ? Cái lý do thật sự là quá nhảm rồi. Mặt Thiên Thu không tự chủ đen lại mấy phần.
“Ta đây là… xuyên qua rồi ?”
Sau khi định thần lại Thiên Thu đã có thể xác định được hắn sau khi gặp t·ai n·ạn giao thông thì đã xuyên qua nhập vào thân xác của tên thiếu niên vừa c·hết này.
“Ta đây cũng quá đen đi! Người ta xuyên qua thì toàn nhập vào thân xác của công tử nhà giàu, thái tử. Còn ta thì nhập vào người một con ma bệnh. Mấy tiểu thuyết đúng là lừa người mà, haiz..z..z” Hắn thở dài tự giễu. Nhưng bỗng nhiên trong đầu hắn vang lên một tiếng máy móc thanh âm.
[Ting! Ting!]
[“Hệ thống mô phỏng nhân sinh” tải lên hoàn tất]
[Bắt đầu khóa chặt ký chủ]
Trước mặt hắn bỗng hiện lên một màn ảnh màu lam.
[Ký chủ: Trương Thiên Thu]
[Thọ mệnh: 2 ngày]
[Chủng tộc: Nhân tộc]
[Cảnh giới võ đạo: Không]
[Cảnh giới tu tiên: Phàm nhân]
[Công pháp: Không]
…
[“Hệ thống mô phỏng nhân sinh” sẽ tận lực phò tá để ký chủ từng bước đi đến đỉnh phong nhân sinh !Cảm ơn ký chủ đã đặt niềm tin vào hệ thống! Trân trọng!]
…
“Đây rồi, đặc quyền của mỗi người xuyên việt! Hắc hắc hắc ! Xem ra thời của Trương Thiên Thu ta đến rồi !”
Kiếp trước Thiên Thu đã từng đọc qua vô số tiểu thuyết mạng. Chính vì vậy hắn đương nhiên biết sở hữu hệ thống có ý nghĩa gì, đó là cuộc sống của hắn chuẩn bị sang trang mới rồi.
Ngay lúc hắn đang sung sướng vì đạt được hệ thống, hắn mới chú ý đến một mục trên bảng thông tin của hắn.
[Thọ mệnh: 2 ngày]
“Cái quỷ gì? Có nghĩa là ta chỉ còn lại 2 ngày để sống thôi hả ?” Tâm hắn như rơi xuống đáy cốc. Vừa mới đạt được hệ thống, chưa hề đạt được thành tựu gì đã đi đời nhà ma. Đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục đối với người xuyên việt.
“Không được, ta chưa thể c·hết được! Ta còn chưa làm được gì cả ! Nhưng mà phải làm sao để không c·hết bây giờ ?” hắn chau mày suy nghĩ.
Sau một giây mắt hắn sáng lên, hắn quay ra nhìn vào cái màn hình xanh đang lơ lửng trên không kia.
“Đúng rồi! Mình có hệ thống mà! Hệ thống nói cho ta biết ngươi có năng lực gì ?”
[Ký chủ có thể bỏ ra một lượng nguyên điểm nhất định để tiến hành mô phỏng cuộc đời của ký chủ tại thời điểm tiến hành cho đến khi ký chủ q·ua đ·ời.
Nguyên điểm có thể được hối đoái từ bạch ngân với tỉ lệ 1:1 hoặc các vật phẩm khác bao gồm công pháp, linh thạch, thảo dược…với tỉ lệ tùy theo độ giá trị của vật phẩm. Vật phẩm đã hối đoái sẽ không cách nào hoàn trả, mong ký chủ cẩn thận!
Sau khi kết thúc mô phỏng ký chủ có thể chọn một trong ba lựa chọn sau]
[Một: Giữ lại tu vi tại thời điểm đỉnh phong trong lần mô phỏng vừa qua]
[Hai: Giữ lại kinh nghiệm chiến đấu, cảm ngộ, công pháp trong lần mô phỏng vừa qua]
[Ba: Giữ lại trí tuệ trong lần mô phỏng vừa qua]
Đọc xong hướng dẫn của hệ thống, cơ mặt của hắn dần giãn ra, bởi vì hắn đã tìm ra giải pháp rồi !
“Hệ thống, ngay bây giờ, tiến hành mô phỏng” Hắn ngay lập tức ra lệnh, trên mặt còn mang theo nụ cười. Nhưng một giây sau nụ cười đó đã biến mất.
[Một lần mô phỏng tiêu tốn 2 nguyên điểm, ký chủ có xác nhận tiến hành?]
[Có/Không]
Nhìn thấy cái giá tiền này hắn kém chút thổ huyết. Phải biết một ngày lương của hắn chỉ được 10 đồng, mà 1 lượng bạc bằng 100 đồng. Có nghĩa là hắn phải làm việc 20 ngày mới đủ một lần mô phỏng.
Hơn nữa, mới làm việc một ngày mà cơ thể hắn đã không chịu nổi rồi. Có nghĩa là hắn phải c·hết 20 lần mới có đủ tiền để mô phỏng một lần.
Nhìn lại cánh tay gầy như que củi, lồng ngực gầy trơ xương hắn lắc đầu. Từ bỏ ý định đi làm kiếm tiền.
“Cũng may vẫn còn tiền do mẫu thân để lại”.
Mẫu thân hắn trước khi mất có để lại cho hắn 40 lượng bạc. Sau một tháng chi tiêu thì hiện chỉ còn lại 9 lượng.
“Hệ thống, tiến hành mô phỏng”
Giao diện hệ thống lại hiện ra
[Một lần mô phỏng tiêu tốn 2 nguyên điểm, ký chủ có xác nhận tiến hành?]
[Có/Không]
“Có”.