Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Gặp người quen

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Gặp người quen


“Lý nào lại như vậy. Ở thôn ta cai quản lại có kẻ dám lộng hành như vậy!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi có giỏi thì đuổi theo ta đi!”

Đại sảnh của thôn nha có diện tích không lớn lắm gấp khoảng ba lần căn phòng của Thiên Thu. Sàn nhà được lát bằng đá, hai bên căn phòng là những cột gỗ để chống trần. Đối diện cửa là một cài bàn gỗ to để cho quan ngồi xử án.

Trái ngược với Thiên Thu, Trương Tam Thạch thì thảm rồi. Mặt hắn sưng vù, toàn thân đau nhưng. Lại còn bị trói chặt khiên hắn không thể cựa quậy được vô cùng thống khổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đại ca! Đợi…Hộc…Hộc…ta”

Thiên Thu thầm nghĩ.

Một tiếng động lớn vang lên.

“Thảo dân Trương Tam Thạch bái kiến quan thôn đại nhân”

Thiên Thu chửi thầm trong lòng.

“Đại nhân…Có gì từ từ nói.”

“Sát yêu ti tuần tra sứ đến!”

“Hức…Hức…Đại nhân cứu mạng! Tên kia hắn muốn g·iết ta!”

Tên quan ho khan một tiếng rồi ra lệnh.

Ở chính giữa căn phòng là hai người đang quỳ, một người là Thiên Thu và người còn lại là Trương Tam Thạch.

Chuyện gì vậy? Sao đại ca lại chạy như bị c·h·ó đuổi thế kia?

“Ngươi nhớ đó! Một lời đã định!”

Bỗng nhiên cô bé đứng khựng lại, chăm chú nhìn lấy người đang quỳ ở dưới đất kia.

“Thảo dân Trương Thiên Thu bái kiến quan thôn đại nhân”

Chuyện này thì cũng không có gì lạ cả. Mặc dù Đại Thạch đã bị trọng thương nhưng dẫu vậy hắn vẫn là một võ giả hàng thật giá thật. Còn Thiên Thu trước khi được hệ thống gia trì thì vẫn còn là một con ma bệnh hơn nữa cả kiếp trước với kiếp này hắn có mấy khi tập thể d·ụ·c đâu trừ mấy tiết học thể chất ra.

“Đại ca, chờ bọn đệ với!”

Ầm!

Tên quan nghe vậy cũng không do dự trực tiếp ra lệnh.

Chương 10: Gặp người quen

Phải công nhận ở trạng thái “Cuồng nộ” Đại Thạch rất nhanh, tuy vậy nhưng dường như sức tập trung của hắn đã bị giảm đi đáng kể. Bằng chứng là mười mấy nhát chém vừa rồi hắn đều chém hụt.

Não bộ Thiên Thu cấp tốc vận chuyển suy nghĩ đối sách nhưng mãi vẫn không nghĩ ra gì.

Hàng loạt những nhát chém được tung ra nhưng toàn bộ đều vào không khí.

Tên quan thôn đập bàn một cái rồi quát.

Đại Thạch đang hăng máu phải mất vài giây mới nhận thấy đối phương đã bỏ chạy. Hắn ngay lập tức đuổi theo.

Một lúc sau.

Sát yêu ti? Trong đầu Thiên Thu hiện lên nghi vấn.

Bỗng tên quan mở miệng hô.

Thiên Thu thật sự kinh hãi, qua một đao vừa rồi hắn có thể chắc chắn rằng lực lượng của Đại Thạch đã tăng lên ít nhất gấp đôi. So sánh vết trước mặt với cái vết lúc nãy hắn chém thì như tiểu vu gặp đại vu. Không chỉ độ sâu mà cả độ rộng cũng phải to hơn mấy phấn.

Rầm!

Không ổn! Phải nhanh chóng nghĩ cách!

Má nó! Nếu ta đã không đánh lại ngươi vậy thì ta…Chạy! (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiên Thu chạy đằng trước, Đại Thạch đuổi theo sau thậm chí khoảng cách giữa cả hai còn có dấu hiệu rút ngắn lại.

Tốc độ của hắn cũng được tăng cường đáng kể. Vừa rồi cả hai đứng cách nhau phải tầm năm mét ấy vậy mà chỉ trong một hơi thở hắn đã có thể ngay lập tức áp sát và bổ ra một đao kia.

Ngay lập tức mấy tên quan sai chạy lại cởi trói cho Tam Thạch.

Thiên Thu không để ý đến những động tác nhỏ đó, ngay lúc hắn chạy đến chỗ mấy người đó hắn ngay lập tức ôm chân một người vừa khóc vừa kêu gào.

“Được lắm, dám vu oan cho người vô tội. Người đâu lôi hắn ra ngoài đánh 50 trượng cho ta.”

“Đúng vậy là Hoàng đại nhân”

Nhị Thạch và Tam Thạch thấy đại ca mình chạy đi thì cũng đuổi theo sau.

Đúng lúc hai tên quan sai chạy lại định lôi Thiên Thu đi thì ở bên ngoài có một tiếng hô.

Ngay lúc này trong đại sảnh có hai hàng người đứng phân biệt ở hai bên mỗi người cầm lấy một cây gậy gỗ. Ở trên cao là một người trung niên nhân đầu đội mũ quan chính đang ngồi vuốt ria mép.

Hắn chỉ kịp thốt lên một tiếng thì Đại Thạch đã chạy vọt qua người của hắn.

Thôn phủ, đại sảnh.

Thiên Thu liên tục tránh né những nhát chém kia bằng những động tác hết sức vụng về. Lúc thì hắn hóp bụng vào đánh mông ra đằng sau, lúc thì hắn rụt đầu xuống rồi lăn lộn trên mặt đất,…Ấy vậy mà hắn có thể tránh được tất cả những nhát chém kia một cách thần kì.

“Được lắm, dám ở thôn ta cai quản làm ra những việc này. Người đâu lôi hắn xuống đánh 50 trượng rồi xử tiếp.”

Nhưng hắn đã ngay lập tức có câu trả lời.

“Bẩm đại nhân hắn là một trong ba kẻ hôm qua!”

“Khụ. Hoàng đại nhân ở thôn ta những năm qua làm việc thiện vô sô, nếu người là người của Hoàng đại nhân thì chắc không thể là kẻ xấu được. Người đâu cởi trói cho hắn!”

Nhìn bóng lưng của Đại Thạch não bộ Tam Thạch tràn đầy câu hỏi.

Ta không tin với đống v·ết t·hương đó ngươi còn đủ sức để đuổi theo ta!

Từ nãy đến giờ đã mười mấy phút trôi qua tình thế vẫn không thay đổi.

“Đại nhân. Ta cũng có việc muốn tố cáo. Ta muốn tố cáo tên này đã vu oan cho ta. Mong đại nhân làm chủ.”

Trương Tam Thạch một mặt nịnh nọt vừa cười vừa nói. Vừa nói hắn vừa chầm chậm bước về sau.

“Một lời đã định!”

Ha ha! Ngươi có nhanh hơn nữa nhưng mà không đánh trúng ta thì cũng chả được gì đâu!

Tốc độ chém của Đại Thạch tăng lên càng lúc càng nhanh. Dần dần càng có nhiều vết chém trúng đích hơn, mặc dù chúng chỉ để lại những v·ết t·hương nông nhưng cũng để cho tâm thần Thiên Thu hoảng loạn.

Thiên Thu một hơi kể hết lại sự việc hôm qua.

… (đọc tại Qidian-VP.com)

Má nó! Thằng này cắn thuốc hay sao mà dai sức thế?

Ngay lập tức Thiên Thu rụt đầu xuống tránh né một nhát chém ngang, sau đó quay lưng bỏ chạy.

Chỉ thấy thanh đao của Đại Thạch lún xuống đất khoảng một gang tay. Cách thanh đao đó chỉ mấy chục cen ti mét là bàn chân của Thiên Thu.

Má nó! Không ổn rồi, mình hết sức mất!

Thiên Thu nhanh chóng trả lời.

Đại Thạch vừa đuổi vừa rống lên.

“Đại nhân oan quá! Hôm qua ta được Hoàng đại nhân giao việc mới đi ra ngoài chẳng may gặp phải mấy vị quan sai mới b·ị b·ắt lại. Chứ ta không hề biết gì cả!”

Thiên Thu vừa khích tướng vừa chạy, ý định để Đại Thạch cạn kiệt sức lực.

Đột nhiên không nói không giằng, hắn quay lưng lại bỏ chạy. Đám quan binh lập tức đuổi theo sau.

Thấy khoảng cách giữa cả hai ngày càng rút ngắn khiến nội tâm Thiên Thu sinh ra vô hạn sợ hãi.

Đây không phải là người của thôn nha hay sao? Được cứu rồi!

Thiên Thu và cô bé bốn mắt nhìn nhau một lúc, sau đó đồng thanh nói.

Ầm!

“To gan! Ở chốn công đường còn dàm hồ ngôn loạn ngữ. Ta nói cho ngươi biết dù cho Hoàng đại nhân có đến đây đi chăng nữa thì…Ách, Hoàng đại nhân?”

“Chán c·hết! Tại sao phải đến đây chứ? Ta muốn đi ăn bánh bao!”

Đám này tổng cộng có bốn người, mỗi người trên tay đều có một bó đuốc, hông giắt một thanh đao. Quần áo của họ cũng giống hệt nhau, đều là một bộ quần áo xanh xen lẫn màu viền đỏ.

Thiên Thu cười đắc chí, nhưng ngay lúc này một nhát chém sượt qua cổ hắn để lại một v·ết t·hương lông.

“Bẩm đại nhân, tối hôm qua lúc đi làm về thảo dân bị ba tên trùm khăn bịt mặt chặn đường muốn bắt thảo dân. Thảo dân kháng cự thì bị chúng dọa g·iết. May mắn thảo dân đã xoay xở để chạy trốn được, trên đường chạy thì gặp phải quan sai đang đi tuần mới giữ được cái mạng này. Thảo dân muốn tố cáo ba kẻ đó tội cố ý g·iết người!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Không để cho Thiên Thu có thời gian nghỉ ngơi, Đại Thạch nhấc thanh đao kia lên tiếp tục lao về phía hắn.

“Là ngươi !”.

“Ừm. Người có cáo trạng là ai?”


Đám quan nhân thấy vậy liền nhìn về phía trước thì thấy một tên mãng phu tay cầm đại đao, trên đao còn dính vài tia máu. Ngay lập tức đám quan nhân rút bội đao phòng thủ.

“Vậy tên kia là ai?”

Thiên Thu quay lại nhìn thì thấy có hai người tiến vào.

Má nó! Có cần biến thái vậy không?

“Tiểu thư chịu khó một chút, đợi xong việc ta sẽ dẫn tiểu thư đi ăn bánh bao”

Đáp lại giọng nói kia là một giọng nói nhẹ nhàng.

Trương Tam Thạch vừa thở hồng hộc vừa kêu.

Bỏ mẹ rồi! Không ngờ quan thôn với Hoàng Triêu Thống lại ăn nằm với nhau.

Trong đó có một cô bé tầm mươi bốn mười lăm tuổi. Cô bé thân mặc một bộ váy màu tím, sống mũi cao, đôi mắt xanh to tròn. Đây chính là cô bé lần trước đã lừa bánh bao của Thiên Thu

Nhưng đúng lúc này hắn thấy ở phía xa có mấy đốm lửa, nhìn kỹ lại thì hắn phát hiện đó là một đám người.

Tam Thạch nhanh chóng xác nhận.

Mộ lúc sau có một giọng nói lảnh lót vọng vào

Thiên Thu:”…”

Vừa rồi khi Đại Thạch lao lên Thiên Thu thầm hô không ổn, theo bản năng hắn nhảy về sau một đoạn may mắn tránh được một đao kia của Đại Thạch.

Tên quan tiếp tục hỏi.

Lại nữa à ?!

Chỉ thấy lúc hắn quay người lại thì đã có bốn mũi kiểm chỉ vào mặt hắn.

Hai người Thiên Thu và Tam Thạch nhanh chóng hành lễ trả lời.

Tên quan thôn lại đập bàn một cái nói nhưng đang nói nửa chừng thì dừng lại hỏi.

Nghe đến đây nội tâm Thiên Thu phát lạnh.

Đại Thạch thấy đằng trước có quan binh ngay lập tức tỉnh táo lại. Không nói nhiều lời trực tiếp quay lưng bỏ chạy.

“Người ở dưới nêu tên ra”

Thiên Thu trả lời.

Vừa nghĩ Thiên Thu vừa chạy về phía đám người đồng thời hô lớn.

Đột nhiên hắn thấy trước mắt có một bóng người chính đang điên cuồng chạy về phía mình.

Đám quan binh thấy vậy thì ngay lập tức đuổi theo.

Viu! Viu! Viu!

Tam Thạch được cởi trói ngay lập tức nói ra.

Tên quát ra lệnh.

“Ngươi muốn tố cáo việc gì?”

“Đại ca?”

“Là thảo dân”

“Tiểu tử đứng lại đó cho ta!!!”

Ta sai rồi đại ca ơi, có thể nào chậm chậm lại được không?

Thiên Thu thần thái mệt mỏi trên người còn có mấy v·ết t·hương, tất cả đều là v·ết t·hương nông nên không có gì đáng ngại.

“G·i·ế·t người! G·i·ế·t người! Quan nhân cứu mạng!”

Người còn lại là một tên thanh niên người mặc một bộ trường bào màu lục. Dáng người cao ráo, làn da trắng loãn thần thái ngời ngời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Gặp người quen