Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Ta đây là bị lừa rồi?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Ta đây là bị lừa rồi?


Nàng tiếp tục hét giá.

Cái này phải nói đến tu vi bất nhập lưu đỉnh phong của hắn. Khi hắn đạt đến cấp bậc này, các giác quan của hắn đã được cường hóa rất mạnh.

Hắc Vũ gào thét, sát khí của hắn tỏa ra khắp căn phòng. Nhìn cỗ sát khí này còn lớn mạnh hơn cả tên mãng phu.

“Hết rồi. Ngươi đi đi”

“Mẹ kiếp! Ngươi nói cái gì?”

Còn lại một mình trong sảnh, Hoàng Triêu Thống nói nhỏ một câu rồi nhàn nhã thưởng trà.

Chương 6: Ta đây là bị lừa rồi?

Trong nội tâm hắn rất hoảng loạn nhưng hắn cũng không dám từ chối liền cung kính nhận mệnh.

“Hắc Vũ! Ngươi đây là…Coi ta là không khí sao?”

Thiên Thu ngữ khí không nhanh không chậm nói nhắc lại lời vừa rồi.

Ta đây là bị lừa rồi ?

“Hức…Hức…”

Thiên Thu nhún vai, vẻ mặt tùy ý nói ra.

Hoàng Triêu Thống chậm rãi nói ra, ngữ khí vẫn như thế nhẹ nhàng. Nhưng khi vào tai Hắc Vũ nó lại như hàng vạn mùi kiếm đâm vào tim hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên áo đen kia nôn ra một ngụm máu. Sắc mặt trắng bệch, thân thể vô lực ngã ra đất. Hắn b·ất t·ỉnh.

“Đại nhân tha tội! Sáng nay lúc tiểu nhân kiểm tra thì phát hiện thấy xác Tứ ở trong chiếc xe ngựa, nhìn qua thì có vẻ là hắn t·ự s·át. Còn món hàng trong chiếc xe đó thì đã biến mất rồi.”

Ở giữa là một bộ bàn ghế được làm từ gỗ Cẩm Lai siêu quý hiếm. Trên bàn còn bày biện một bộ ấm trà bằng ngọc bích.

Thiên Thu quay lại thì thấy đó là một thiếu nữ chừng mười bốn, mười năm tuổi. Nàng mặc một bộ tử y, mái tóc đen nhanh được búi gọn gàng bằng một chiếc trâm ngọc bích. Làn da nàng trắng noãn, sống mũi cao đặc biệt nàng có một đôi mắt màu xanh rất to.

Chủ quán một mặt khó xử xin lỗi nàng.

Ách…Không phải chứ, mới đó mà đã khóc rồi?

Một tiếng nói trong trẻo vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng gia, đại sảnh.

Thiên Thu trực tiếp hét giá.

“Ngươi đi tìm món hàng đó về đây cho ta. Cứ làm bất cứ gì cần thiết.”

Con cáo liền tỏ ra vui mừng đi theo Thiên Thu, vừa đi vừa quấn lấy chân hắn.

Nhìn thấy tiểu cô nương trước khóc hắn vẫn không nhịn được mà mềm lòng. Hắn muốn kiếm tiền thật đấy, nhưng phải kiếm tiền trên nỗi đau của người khác thì hắn không làm được huống chi đó lại là một tiểu cô nương đáng yêu như vậy.

“Được rồi, ngươi lui đi”

Nó từ từ tiến lại gần cái bánh bao nằm trên đất. Ngửi ngửi một hồi xác nhận không có độc mới ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiên Thu đứng hình tại chỗ mất mấy giây. Hắn nhìn xuống bàn tay trống không của hắn rồi lại nhìn về phía dòng người.

Lại nói tại sao hắn có thể cảm nhận được con vật này đang đi theo hắn? Phải biết con vật trước mắt này có thân hình rất nhỏ, tốc độ cũng không phải dạng vừa. Trên quãng đường vừa rồi hắn gặp mấy con c·h·ó săn ấy vậy mà tất cả chúng đều không thể phát giác được sự tồn tại của con vật này.

Nhìn thấy con vật toàn thân lấm lem đang gặm lấy gặm để cái bánh bao kia nội tâm hắn thật sâu sắc rung động.

“Ngươi bị điên rồi! Ngươi biết mười lượng bạc ta có thể mua được bao nhiêu cái bánh bao không?”

“Cái gì? Ngươi muốn bao nhiêu?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Như được ân xá, Hắc Vũ nhanh chóng lùi ra khỏi đại sảnh. Trong đại sảnh bây giờ chỉ còn lại hai người là Hoàng Triêu Thống và tên mãng phu.

Ngay lúc này trong đại sảnh đang ở bốn người phân biệt là Hắc Vũ, tên mãng phu, người áo đen và… một tên béo.

Hắn biết con cáo này đã đi theo hắn kể từ lúc hắn rời khỏi cửa hàng bánh bao rồi. Nhưng lúc đó hắn không nghĩ nhiều lắm.

Hắn có thể nhận sự hiện diện của tất cả sự vật trong vòng hai mét xung quanh. Ngay cả có bao nhiêu con ruồi hắn cũng có thể phát giác được, chứ đừng nói con cáo.

Như không tin vào những gì vừa nghe được nàng bèn hỏi ngược lại.

Vừa nói Thiên Thu vừa đưa mười ngón tay ra, kèm theo nụ cười gian xảo.

Ai không biết hình phát của tổ chức khốc liệt cỡ nào. Cho dù là bát phẩm võ giả cũng khó mà sống sót được sau khi chịu hết tất cả những h·ình p·hạt đó huống chi là một cửu phẩm như hắn.

“Ông chủ, cho ta một lồng bánh bao”

“Được thôi, gấp mười thì gấp mười”

Thiếu nữ thấy thế thì nghiêm mặt lại.

“Ông chủ, còn bao nhiêu bánh bao ta lấy hết”

Hắn lúng túng đưa túi bánh bao cho cô bé. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong đó tên áo đen đang quỳ dưới đất, tên béo đang ngồi uống trà, hắc vũ và tên mãng phu đứng đằng sau tên béo.

Hắn đoán rằng nó đi theo là vì túi bánh bao hắn đang cầm trên tay, hắn cũng không có ý định chia sẻ mấy chiếc bánh thơm ngon này đâu. Cứ nghĩ một lúc nữa nó sẽ bỏ đi thôi nhưng hắn đã lầm, nó đã đi theo hắn một quãng đường dài đến tận đây. Cho nên hắn mới đáp cho nó một cái bánh.

Đứng trước sát khí dọa người của Hắc Vũ tên áo đen không dám động đậy bèn rối rít xin tha.

“Vâng Hoàng đại nhân!”

“Có ngay, đợi một chút.”

Nàng tức đến đỏ mặt quát hắn.

Tất nhiên nếu như có người tu vi cao hơn hắn tập kích thì hắn vẫn phải chào thua thôi vì võ giả ở cấp bậc cao có thể thu liễm khí tức của mình lại rồi tập kích kẻ thù. Trừ khi hắn có tu vi cao hơn đối phương còn không thì chào thua.

Câu nói của Thiên Thu khiến nàng sửng sốt.

“Ách…Ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt đó. Ta hết tiền rồi không mua bánh cho ngươi được đâu”

Tên béo có thân hình rất đồ sộ. Người mặc một bộ hoàng bào, tay đeo nhẫn ngọc bích. Hắn có cái trán rất cao, đôi mắt thì híp lại trên mặt lúc nào cũng mang một nụ cười hiền hòa.

Ông chủ tiệm bánh bao nhanh chóng gói bánh bao lại đưa cho Thiên Thu.

“Vậy gấp ba, bán cho ta đi”

Hoàng Triêu Thống chậm rãi nói ra, ngữ khí rất nhẹ nhàng. Nhưng những lời này khi chui vào tai Hắc Vũ lại khiến hắn cảm thấy rùng mình.

Nội tâm Hắc Vũ thấp thỏm. Mặc dù người đàn ông trước mặt này không có một điểm tu vi nào nhưng áp lực mà hắn mang lại lại vượt xa tu vi cửu phẩm của mình.

Sau đó nàng nhanh chóng xoay người chạy đi, chẳng mấy chốc nàng ta đã biến mất trong dòng người tấp nập.

“Mười lượng”

“Thuộc hạ là vì bọn hắn làm việc cẩu thả làm mất chuyến hàng quý của đại nhân nên mới làm như vậy. Mong đại nhân tha tội!”

Đúng vậy! Hắn chính là chủ nhân của Hoàng gia, người giàu nhất Đãi Vũ thôn. Hoàng Triêu Thống !

Khục!

Trên phố, tiệm bánh bao

“Há. Cảm ơn nhá”

“Chắc mày phải đói lắm mới đi theo tao lâu như vậy”

“Không bán”

“Tùy ngươi thôi, ngày mai ông chủ lại làm bánh đó. Muốn ăn thì đợi đến lúc đó đi”

Nhận được mệnh lệnh Đại Thạch chắp tay hành lễ rồi nhanh chóng tiến ra ngoài.

Nhưng có vẻ lời cầu xin của hắn chả có tác dụng gì vì ngay sau đó đã có một chân đưa đến trước ngực hắn.

“Đại Thạch!”

Lực lượng khủng kh·iếp làm cây cột bị vỡ một mảng lớn. Khói bụi mờ mịt xung quanh cây gỗ.

Xoạt! Xoạt!

“Chỗ bánh bao này ngươi mua bao nhiêu ta mua giá gấp đôi”

Con cáo vẫn tiếp tục giữ ánh mắt cầu xin.

Nghe hắn nói vậy nàng ngay lập tức giật lấy túi bánh bao, vẻ mặt tinh nghịch nhìn hắn.

Nhìn thế trận có thể chắc chắn rằng tên béo này có lai lịch không hề đơn giản.

Cước lực kinh người khiến tên áo đen bay xa mất mét đập vào một cây cột gần đó.

“Ài…Thôi được rồi, đi theo ta”

“Tuân mệnh!”

“Mẹ kiếp lũ vô dụng”

“Có thuộc hạ”

“Xin lỗi tiểu thư, bánh bao nhà ta vừa bán hết cho vị công tử này rồi”

“Có lẽ sắp đến lúc rồi!”

Hoàng gia đại sảnh là một căn phòng cực kỳ rộng lớn. Nó phải bằng mười cái phòng mà Thiên Thu đang ở. Mỗi bên của căn phòng có năm cây cột gỗ to bự, ở dân chân mỗi cột gỗ có một chậu cây cảnh. Sàn nhà là một tấm thảm được thêu rất nhiều hoa văn vô cùng phong phú.

“Được rồi! Xong chuyến này ngươi về phân bộ ở Ca Lạp trấn nhận phạt đi.”

Nghe chủ quán nói vậy, nàng bèn đi đến trước mặt Thiên Thu.

“Ta muốn chừng này”

Nàng vẻ mặt cao ngạo nhìn lấy Thiên Thu.


Uỳnh!

“Ây, ngươi đừng khóc. Ta giữ lại một cái còn đâu cho ngươi hết đó không cần đưa ta tiền đâu”

“Ta muốn mười lượng bạc”

Nghe thấy tiếng nấc Thiên Thu quay ra thì thấy mặt nàng đỏ lên, hai mắt ướt lệ. Nàng chính đang nghẹn ngào khóc.

“Ăn từ từ thôi. Tội nghiệp thật!”

Ầm!

Như nghe hiểu lời Thiên Thu con cáo lấy hai chân trước cầm lấy cái lông ánh mắt long lanh nhìn lấy Thiên Thu.

Hắc Vũ sau một cước vừa rồi còn chưa hả giận liền chửi một câu.


Thấy túi bánh đã hết Thiên Thu bèn phất tay đuổi con cáo đi.

Từ trong bụi cây, một con cáo toàn thân lấm lem đi ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Ta đây là bị lừa rồi?