Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 100 Trần Võ Sâm GAY ?

Chương 100 Trần Võ Sâm GAY ?


Lúc này trận thứ hai bắt đầu, mọi người ghé mắt nhìn chăm chú vì đây là trận đấu của một tuyển thủ hạt giống đến từ Chính Viện và một tuyển thủ hạt giống khác đến từ Phân Viện, Nam Viện Hậu Thưởng.

Hậu Thưởng người này là một thanh niên âm trầm, phong cách có chút giống thổ dân khi đeo nhiều loại trang sức kì lạ trên người.

Trong khi đó Cửu Đỉnh Trí lại nhìn rất bình thường không có điểm gì nổi bật. Nếu nói điểm gì khiến người ta chú ý tới hắn thì phải kể đến khuôn mặt luôn cười híp mắt lại trông rất gợi đòn của hắn.

Khi cả hai bước trên sân, Hậu Thưởng không hề chủ quan mà lựa chọn thi triển Thuật Pháp mạnh nhất của mình. Một con người đá từ dưới lòng đất trồi lên kéo theo là một khoảng trống ở trên đất.

Con Golem khí tức rất mạnh, có cảnh giới tương ứng với Kết Đan Trung Kỳ.

Chưa dừng ở đó. Hậu Thưởng còn tạo cho con Golem một cái chùy dây gai để nó sử dụng. Còn hắn lại dựng lên một tấm lá chắn từ đá rồi cố thủ trong đó.

Đám đông coi mà trố mắt ngạc nhiên. Hậu Thưởng từ vòng trước dùng là gọi ra một con Chim Sét t·ấn c·ông nên mọi người không biết hắn còn có thể gọi ra một con Golem đá nữa.

Trong khi đó Cửu Đỉnh Trí chỉ cười.

"Gì đây ? Tính bắt tôi đánh với cái thứ đồ chơi của cậu còn cậu thì ở trong đó núp lùm đợi hốt xác hả ?" Cửu Đỉnh Trí trêu ghẹo nói lớn.

Thế nhưng ở trong đó đến không khí còn thiếu thốn, Hậu Thưởng sao mà nghe thấy Cửu Đỉnh Trí nói gì. Mà có hắn sao phải quan tâm. Thắng là được rồi.

Cửu Đỉnh Trí lắc đầu. Đôi mắt hắn mở ra, lúc này một cảnh tượng chấn động khiến mọi người cũng phải đứng lên.

"Đạo Nguyên Thuật !!! Thế mà tên này tu luyện được một Thuật Pháp tối cao. Đây là hệ gì ?"

Chỉ thấy Linh Khí hóa thành chữ bay quanh người Cửu Đỉnh Trí, mỗi một bước chân của hắn đều khiến cho con Golem bị chấn động không thể di chuyển.

Một bước . . .

Golem đứng khựng lại không nhúc nhích.

Hai bước . . .

Golem sụp đổ tan thành mây khói.

Ba bước. . . .

Hậu Thưởng lớp phòng thủ đá vỡ ra, chính hắn lại nằm bẹp dưới đất đổ máu đầm đìa mà trọng thương, ngất xỉu.

Cửu Đỉnh Trí đến đây không bước nữa.

"Nhàm chán ! Sao mới bốn bước đã thua rồi ? Vô vị quá đấy."

Lúc này đám tuyển thủ đến từ Phân Viện khác thấy Hậu Thưởng thua khó coi thế thì thầm nhíu mày. Theo như tư liệu báo cáo Cửu Đỉnh Trí năng lực không phải như vậy. Hắn vốn phải là một kẻ dùng Thương và năng lực thua xa Hậu Thưởng chứ ?

"Xem ra trong các Phân Viện chúng ta có kẻ phản bội rồi."

Một số người căm tức nghĩ. Họ không ngờ Phân Viện mọi năm đều đoàn kết, tương thân tương ái. Thế mà năm nay lại có kẻ dám bán thông tin sai cho họ. Khiến họ không biết rằng Cửu Đỉnh Trí mạnh mẽ như thế.

Tuy nhiên họ cũng nhận ra. Dù thông tin có đúng sự thật thì với việc Cửu Đỉnh Trí luôn ở trong khuôn viên Học Viện họ cũng không thể ra tay xử hắn được.

Lúc này đến Trần Võ Sâm ở ngoài quan chiến cũng bất ngờ.

Đợi Cửu Đỉnh Trí đi xuống tới chỗ mình, Trần Võ Sâm vẫn nhìn chằm chằm hắn.

"Sao vậy ? Mặt tôi có dính gì sao ? Hay cậu thấy ấn tượng với màn thể hiện của tôi ?" Cửu Đỉnh Trí thấy Trần Võ Sâm nhìn tới mà cất giọng trêu đùa.

Trần Võ Sâm gật đầu. "Có chút hứng thú. Rất mong có thể đấu với cậu một trận."

"Ha Ha. Có thể lắm chứ. Nếu cậu có thực lực đó." Cửu Đỉnh Trí cười, cất lời tự ngạo. Hắn với Trương Bá ở khoản này thật là một chín, một mười.

Trần Võ Sâm chỉ mỉm cười nhẹ không nói. Đối thủ mạnh như vậy Trần Võ Sâm thấy hắn có vốn liếng để kiêu ngạo.

Sau đó kéo theo dư nhiệt của Cửu Đỉnh Trí đem lại, trận đấu tiếp theo diễn ra. Trần Võ Sâm nhìn kẻ xuất thế mà thoáng có cảm giác thân thiết.

Chỉ thấy Nguyễn Hữu Quang đại diện cho Nam Viện bước lên. Tên này không hề có chút rụt rè mà nhìn về đám đông nở nụ cười cho là đẹp trai nhất vẫy tay.

Đối mặt với hắn là Xuân Bắc đến từ Đông Viện.

Tên này mặt mũi cũng sáng loáng, ưa nhìn thu hút được ánh nhìn phụ nữ nhưng lại không bằng Nguyễn Hữu Quang.

Trận chiến vừa bắt đầu ấy vậy mà Nguyễn Hữu Quang la lớn về phía hắn.

"Hữu nghị giữa các anh em Phân Viện bạn ơi. Trận này tôi không muốn đánh. Bắt tay thân thiện cái rồi tôi đi xuống nào bạn." Nguyễn Hữu Quang nói xong mà không chỉ Xuân Bắc lú luôn mà đám đông cũng vậy.

"Cái gì đây ? Không đánh đã hàng hả ?"

"Lại còn hữu nghĩ giữa các Phân Viện ? Không phải nó chỉ là cách nói để nhắm vào Chính Viện thôi sao ? Giờ lôi ra nói với nhau có ích gì ?"

Đám đông được một phen bàn tán.

Tuy nhiên Xuân Bắc thì không nghĩ nhiều như thế được vì giờ Nguyễn Hữu Quang đã tới gần hắn ở trong trạng thái không phòng thủ gì hết. Linh Khí trên người hắn đều thu lại ở Đan Điền mà không bộc phát ra.

Chỉ thấy Nguyễn Hữu Quang tới trước mặt hắn rồi giơ tay ra, nụ cười thân thiện đầy hòa ái không hề giả trân.

Xuân Bắc có chút lượng lự nhưng ngẫm lại nếu có thể không chiến mà thắng thì trận tiếp theo hắn sẽ có lợi lớn. Cho nên Xuân Bắc cũng đưa tay ra đáp lại.

Thoáng chốc hắn như thấy nguồn điện chạy qua não hắn.

"Được rồi vậy tôi đi xuống nhé ?" Nguyễn Hữu Quang hỏi sau đó định đi xuống khán đài.

Ấy vậy mà Xuân Bắc thế mà kéo hắn lại.

"Đừng đừng ! Cậu đợi tôi xuống trước rồi cậu xuống. Sự lễ độ trong văn hóa chiến đấu làm tôi cảm thấy sâu sắc cảm động. Tôi nhường chiến thắng này cho cậu."

"???" Đám đông.

"???" Đám tuyển thủ khác.

Ai nấy khuôn mặt lộ rõ sự hoang mang. Chuyện gì đang xảy ra ? Văn Hóa Chiến Đấu ? Cảm Động ? Đang diễn tuồng ở trên đó hay gì ?

Ai nấy đều không hiểu còn tưởng hai thằng này đang bắt đầu diễn hài kịch ở trên võ đài.

"Ấy thế sao được. Bạn hiền à ! Bạn làm vậy tôi ngại lắm." Nguyễn Hữu Quang khuôn mặt tràn đầy áy náy nói. Sau đó hắn vội đi xuống nhưng lại bị Xuân Bắc kiên quyết giữ lại.

"Bạn làm thế tôi đ·ánh c·hết bạn đấy." Xuân Bắc đe dọa nói. Sau đó nhảy mạnh xuống nền đất phía dưới không quên nở nụ cười mãn nguyện và đắc ý.

"..." Đám đông.

"…" Đám tuyển thủ khác.

Họ đúng là trần đời chưa thấy có thằng nào bệnh thần kinh như thế. Chịu thua thôi mà có cần phải tỏ ra hung thần ác sát và vui vẻ như vậy không ?

Thằng kia mua giải không khỏi cũng quá lộ liễu đi ?

Trận đấu trở nên quá tẻ nhạt một cách bất ngờ khiến đám đông thầm hận.

Nguyễn Hữu Quang đi xuống rồi về lại phòng chờ của mình, trên mặt ý cười lộ rõ vẻ khoái chí.

"Thêm một tên nữa. Cứ đà này không phải ta cứ thế mà thắng thêm ba ván nữa là vô địch rồi ? Dễ quá không ?" Nguyễn Hữu Quang rất tự luyến nghĩ.

Tuy nhiên hành vi của Xuân Bắc đã làm cho nhiều người tinh khôn sinh ra nghi vấn có chút cảnh giác với Nguyễn Hữu Quang.

"Tốt nhất lên đài để đấm nhau thì không nên có tinh thần thượng võ gì mà tiếp xúc với hắn." Cả đám thầm nghĩ.

Trong khi đó Trần Võ Sâm lại đang cố hiểu rõ tại sao hắn có cảm giác thân thiết kì lạ với Nguyễn Hữu Quang. Những suy nghĩ miên man làm hắn không nhận ra bản thân mình đang bị gọi tên mà hắn lại cứ đắm chìm trong những suy nghĩ mà khiến hắn muốn phát điên lên trong giận dữ.

"Không lẽ mình GAY sao ?" Trần Võ Sâm mới chỉ nghĩ thôi đã rùng mình. Cơ mà hắn đã tỉnh táo lại nghe theo tiếng gọi mà lên sàn đấu.

Lúc này không phải lúc để tìm hiểu chuyện đó. Sau này cùng lắm tiếp xúc nhiều hơn với các mỹ nữ là được. Không thể để bị giới tính của mình có sự lầm lỡ.

Trần Võ Sâm ánh mắt tràn đầy kiên quyết nhìn đối thủ của mình làm cho hắn có chút rén tưởng Trần Võ Sâm chuẩn bị tung đòn kết liễu ngay tiếng còi khai cuộc bắt đầu.

Chương 100 Trần Võ Sâm GAY ?