Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 111 Giới Tài Phiệt chú ý
Trần Võ Sâm nằm trong viện và hắn không hề biết rằng việc hắn gây ra tạo nên cơn địa chấn lớn đến mức nào trên phạm vi toàn bộ Học Viện.
Trong một lớp học thuộc về các học viên Ba Cánh. Lúc này đám người đang ngồi xúm lại với nhau trò truyện, ai nấy đều là nam thanh nữ tú.
"Này ? Cậu biết hôm nay tại sao Trưởng viện Tố Tố nghỉ không ?"
"Ồ sao vậy ? Tôi tưởng cô ấy sẽ đến muộn vì thường ngày cũng có thấy cô đến sớm bao giờ đâu ?"
Một người khác thấy thế cười nói chen vào.
"Nhưng mọi khi cô ấy chỉ muộn từ ba mươi phút cho tới một tiếng thôi. Nay cô ấy muộn hơn hẳn ba tiếng rồi."
"Ồ đúng ha ? Vậy giờ sao ? À quên cậu vừa nói gì cơ tại sao cô ấy lại nghỉ cơ ? Cậu biết hả ?"
Lúc này cả bọn ý thức được từ cô gái luôn tủm tỉm cười coi điện thoại từ đầu tới cuối buổi như thể cô ta biết gì đó.
Cô gái thấy bạn bè nhìn mình đầy tò mò thì đắc ý lắm.
"Biết chứ ! Bạn tôi làm ở bệnh xá nói rằng cô ấy đang ở trong đó truyền nước nè."
"Truyền nước ? Tại sao lại vậy ?"
Một người hỏi.
Cô gái nói tiếp. "Hình như là bị một học viên nào đó hút cạn Linh Khí thì phải ?"
"Ngưu bức !!!! Học viên khóa nào mà lợi hại, ngầu bá cháy con bọ chét như vậy ? Phao luôn cả giáo viên luôn hả ?"
Một tên dáng người hơi mập nói với khuôn mặt đầy ngưỡng mộ.
Hiển nhiên thằng này trong đầu cũng không có suy nghĩ gì tốt.
Cô gái thấy thế cũng tỏ ra khinh thường lườm hắn.
"Người ta không có cái đầu suốt bậy bạ như cậu. Ý tôi ở đây là cậu ta chính là Quán Quân của giải đấu tân sinh lần này. Nghe nói là trong Du Long Thăng Thiên Trận thể hiện ra thiên phú yêu nghiệt quá mà phải mời các Trưởng Viện tới tọa trấn thêm Linh Khí cho hắn."
"Hể ? Thiên phú hắn yêu nghiệt như vậy sao ?"
Bỗng một thanh niên với mái tóc vàng hoe nhảy vào câu chuyện. Sự xuất hiện của hắn làm cho đám người xung quanh vội im bặt, sỡ hãi đứng nép mình vào một bên.
"Sao vậy các bạn ? Đang nói chuyện rất vui mà ? Thôi nào kể tiếp tôi nghe đi." Thanh niên tiến tới lại gần vui vẻ nói tuy nhiên có thể thấy ai cũng sợ hắn.
"Nghe nói cậu ta hiện tại đang nằm ở Bệnh Xá cùng các Trưởng Viện. Mọi người kì vọng cậu ta sẽ vươn lên Nhân Bảng bằng tốc độ tên lửa và xông tới Tinh Tú Bảng trong ba năm tới." Cô gái hơi e dè nói tiếp.
"Ồ ! Thú vị đấy."
Tách !
Thanh niên nọ búng tay một cái, một bóng đen xuất hiện ngay cạnh hắn.
"Thiếu gia cho gọi thần ?"
"À ông truyền lời cho tôi tới cái cậu . . . Hắn tên gì nhỉ ? Trần Võ Sâm hả ? Đúng rồi, Trần Võ Sâm. Gửi hắn lời mời trân trọng của tôi, Nguyễn Quang Sáng của tập đoàn Nguyễn Gia. Lời mời tới bữa tiệc thân mật tổ chức vào hai ngày tới nhé. Bảo cậu ta yên tâm nó sẽ diễn ra trong một biệt thự của gia tộc tôi trong khuôn viên thành phố ở Học Viện thôi." Nói xong Nguyễn Quang Sáng còn cười, một nụ cười rất đẹp trai nhưng vô cùng ngông nghênh.
"Được rồi đi đi." Nói xong Nguyễn Quang Sáng phẩy tay như một chuyện không đáng kể rồi ngả lưng vào đùi của một cô bạn cùng lớp rất xinh đẹp.
Cô gái không hề tỏ ra khó chịu mà ân cần xoa đầu cho hắn.
Đám người nọ cũng tản đi không nói gì nữa.
…
Trong khi đó trở lại bệnh xá, Trần Võ Sâm đang bị Lệ Lệ ép uống một thứ nước gì đó màu tím thi thoảng còn thấy bọt nổi lên.
"Cứu !!!! Chị đang tính cho em uống gì đấy !!! Không uống đâu. Khỏi rồi !!! Cứu !!!"
Nói thật, những tháng ngày Trần Võ Sâm nằm trong bệnh xá là những kỉ niệm ám ảnh nhất với hắn tính tới lúc giờ.
Thế nào mà có ba cô gái xinh đẹp nhưng không một ai tới chăm hắn để cho hai con người là Lệ Lệ cơ bắp và tên trai thẳng như cong Nguyễn Hữu Quang tới thăm nom hắn là có ý gì ?
Jun thì bận tập võ và học tập không thể tới thường xuyên.
Evelin thì là thợ rèn hiển nhiên công việc là ưu tiên hàng đầu của cổ. Việc tới thăm Trần Võ Sâm ở lần đó là lần duy nhất.
Còn Phạm Uyên Duyên vốn phải là người kiểu tín độ thành kính của hắn thế mà lại vì việc phát triển của Mặc Phường mà ngày đêm bận tối tăm mặt mũi cũng không thể vào chăm sóc hắn.
Điều này làm quanh đi quẩn lại Trần Võ Sâm chỉ có Lệ Lệ và Nguyễn Hữu Quang chăm sóc.
Vì thế nên Trần Võ Sâm luôn chăm chỉ tĩnh tọa để hồi phục. Và cái ngày hắn khỏi hắn tới thì Trần Võ Sâm đã nhảy tung tăng trên giường bệnh và thoát ra như con chim sẻ sổ lồng.
Lúc này Trần Võ Sâm cũng biết cơ thể mình có những thay đổi dữ dội và gần như đủ làm hắn thêm lần nữa nhảy cẩng lên trong bệnh xá.
Đầu tiên là quang cảnh xuất hiện quanh Giới Đan của hắn giờ nhìn như vũ trụ vô ngần, điều này cũng khiến Trần Võ Sâm cảm thụ được Linh Khí bàng bạc không đứt đoạn luôn không ngừng tẩm bố cho hắn.
Cái cảm giác này khiến Trần Võ Sâm tưởng mình giờ đã có vô hạn Linh Khí trong cơ thể vậy.
Và điều làm hắn vui mừng hơn cả là tất cả kĩ năng của hắn đều đạt được sự thăng hoa nhất định. Thứ mà Trần Võ Sâm luôn đau đầu vì nhiều khi nó tỏ ra quá gân gà.
Đầu tiên về dòng các kĩ năng từ Ảnh giờ đã biến thành Ảnh Phân Thân và Ảnh Hồn Phân Liệt Thuật và Ảnh Hồn Bạo Phá.
Đừng xem như chỉ là đổi cách gọi mà nó còn ghi chú sự cải thiện rất lớn.
Ảnh Phân Thân Thuật: Tách bóng của bản thân có được 80% sức mạnh gốc của bản thể. Có khả năng chiến đấu như chủ sở hữu và bản năng chiến đấu nhưng không có tư duy. Lưu trữ (1/3)
Ảnh Hồn Phân Liệt Thuật: từ bóng của bản thân tách ra thành những bóng nhỏ rồi hiển hoá thành những Hồn Binh. Hồn Binh có 100% bản năng chiến đấu của chủ sở hữu và 60% chiến lực chủ sở hữu. (0/100)
Ảnh Hồn Bạo Phá: tạo ra một lỗ đen hút tất cả mọi thứ trong bán kính 10m rồi phát nổ với uy lực gấp mười lần vật triệu hoán.
Với sự cải tiến của ba kĩ năng này, Trần Võ Sâm cảm giác giờ nếu hắn đấu lại với Kiếm Nhất Phàm chắc không tới hai chiêu có thể bạo c·h·ế·t tươi hắn.
Chưa kể với cả biển Linh Khí như hằng hà vũ trụ này, Trần Võ Sâm thật không biết hắn nếu mà không giới hạn Ảnh Hồn Phân Liệt Thuật vậy phải không hắn có thể nổ tung cả một thành phố nhiều lần ?
Nghĩ là làm, Trần Võ Sâm thử gọi ra một Ảnh Hồn. Ảnh này vừa ra Trần Võ Sâm nhạy bén nhận ra một phần hồn của hắn bị bóc tách ra.
Dù rất nhỏ gần như không đáng kể nhưng Trần Võ Sâm có thể cảm thấy rõ nó.
"Thì ra là vậy ! Nếu như triệu gọi nhiều lần thì vẫn kiệt sức mà ngất vì hao tinh thần lực. Trong khi đó Linh Khí trong cơ thể thì không phải vấn đề."
Điều này làm Trần Võ Sâm tò mò không biết giới hạn của mình là bao nhiêu nên liên tục ở một bãi đất trống vắng người liên tục triệu phóng Ảnh Hồn Phân Liệt Thuật.
Những bóng đen liên tục bị triệu gọi ra rồi lại thu vào cho tới lần thứ 495 Trần Võ Sâm cả người đã muốn ngất lịm đi vì Tinh Thần Lực gần chạm đáy.
"Xem ra với Tinh Thần Lực ở mức Kết Đan Trung Kỳ của mình, gấp 5 lần hạn mức đã là tối đa." Trần Võ Sâm ngẫm nghĩ rồi ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
Tranh thủ lúc nghỉ ngơi vậy mà Trần Võ Sâm để ý thấy một kĩ năng mà hắn không biết.
Ảnh Hồn Long Thần: ???
Kĩ năng ở bảng ghi chú không có hiện gì chắc là vì Trần Võ Sâm chưa từng gọi nó ra. Tuy nhiên Trần Võ Sâm chỉ nhìn qua nó thôi hắn đã có cảm giác mình tạm thời không thể gọi cái kĩ năng nghe ngưu bức bừng bừng này ra rồi.
Cái này nó chỉ là một loại cảm giác nhưng Trần Võ Sâm tin chắc hắn cần phải đột phá Nguyên Anh đã rồi hẵng mơ mộng tới nó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.