Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 123 Ngũ Nộ Vấn Thiên Đan
Điều khiến cả hai anh em lúng túng không phải vì họ đến sai vị trí hay không mà đến thì đúng nhưng ở đây giờ lại đang bị hội anh em Nguyễn Quang Đức và Nguyên Quang Sáng đợi sẵn.
Khi họ nhìn thấy hai người Trần Võ Sâm thế mà còn nở một nụ cười tươi tắn đón chào.
"Cả hai tới trễ thật đấy. Bọn này đợi ở đây suốt buổi rồi."
"..." Trần Võ Sâm.
"…" Nguyễn Hữu Quang.
"Quả thật đúng là g·iết người tru tâm mà." Trần Võ Sâm thầm nghĩ.
Lúc này e là ngoài chiến ra cả hai không biết làm gì khác.
"Anh thấy sao nếu giờ anh đánh bọn tôm tép. Em lo tên mạnh nhất kia ?" Trần Võ Sâm dù lo lắng vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra trấn tĩnh nói với Nguyễn Hữu Quang.
"Hừm ? Mày lo được thằng đó hả ? Sao lo được mà nãy mày phải chạy thế ? Mày giỡn mặt với anh à ? Lúc đó anh không cứu mày ngỏm củ tỏi rồi." Nguyễn Hữu Quang trước hiểm cảnh vẫn mồm mép tép nhảy nói.
"Nhưng mà anh có thể thử. Dù sao con rô bốt này da dày thịt cứng. Anh có thể câu cho mày tầm 15 phút." Nguyễn Hữu Quang tự tin nói, cằm hất lên cao.
Trần Võ Sâm lại lắc đầu." một tiếng đi ! Tên đó là Nguyên Anh Kỳ Đỉnh Phong. Kẻ mạnh như thế anh cho em mỗi 15 phút là có ý gì ? Ra tấu hề với uống trà chiều với hắn hả ?"
"Chứ mày làm gì cần tận một tiếng ? Mày tắm bồn với nó luôn chắc ? Lâu nhất 20 phút." Nguyễn Hữu Quang khinh bỉ nói.
Trần Võ Sâm nghe hắn nói mà sửng cồ lên.
"Khốn nạn !! Anh thần kinh à ? Nhìn tay hắn kìa ? Bắp hắn to không ? Mặt hắn kìa ? Trông có bặm trợn không ? À không nhưng vấn đề là hắn mạnh c·hết kh·iếp không thể hai mươi phút được. 50 phút đi."
"Không ! Lâu nhất 25 phút."
"40 phút."
"30 phút không hơn ! Mày đòi hơn tao bỏ chạy lấy người kệ mày." Nguyễn Hữu Quang ra tuyên bố.
Cả hai cứ thế ngay tại chỗ cò kè mặc cả mãi mới chốt được trong khi đó Nguyễn Quang Đức đợi đã đến phát cáu.
"Lên ! Túm hai đứa đó lại." Nguyễn Quang Đức lạnh lùng ra lệnh.
Lúc này Nguyễn Hữu Quang kích hoạt chế độ chiến đấu, t·ên l·ửa và nhiều loại s·ú·n·g máy từ đó được thả ra bắn về phía đám người làm chúng chạy tan tác.
Trần Võ Sâm từ sau cửa hông cũng đi ra, đôi mắt chăm chú nhìn Nguyễn Quang Đức mà vừa tức vừa đầy tiếc nuối nhìn vào chiếc túi nhỏ mình đang cầm trên tay.
"Tất cả tại mày ! Sau vụ này tao nhất định phải đến tận nhà phụ mẫu mày đòi lại những gì tao mất." Trần Võ Sâm nghiên răng ken két mà thầm nghĩ.
Trần Võ Sâm móc từ trong túi ra một viên đan dược màu xanh sẫm có cảm giác sờ nắm rất thư thích, một viên màu đỏ rực như lửa đang phát ra cảm giác nóng bỏng đến khó tả và cuối cùng là một viên đan dược đang lấp lánh ngũ sắc mà nhìn thôi cũng làm người tinh thần như bị hút vào trong đó.
Trần Võ Sâm nước mắt khẽ rơi từ trên mí mắt rồi bỏ từng viên đan vào miệng, mồm đọc tên từng thứ như một loại tri ân.
"Bồi Thể Đan cấp 4 trung kỳ. Tạm biệt !"
Nói xong Trần Võ Sâm bỏ viên đan dược màu xanh sẫm vào miệng, một cảm giác nhu hòa lan tràn khắp cơ thể hắn.
"Nguyên Anh Phục Diện cấp 4 đỉnh phong. Hic, tạm biệt nhé. Hẹn gặp lại."
Trần Võ Sâm tiếp tục bỏ viên đan dược như mặt trời thu nhỏ đó vào trong miệng rồi nuốt xuống. Cả cơ thể hắn lúc này dường như đang có một cỗ hỏa diễm và một làn nước đang tranh đấu ở bên trong.
Chưa dừng ở đây, Trần Võ Sâm lại nhìn viên đan dược cuối cùng mà lòng đau như cắt. Lưỡng lự vô cùng.
Trần Võ Sâm hồi tưởng lại về cái ngày hắn còn đang là tác giả chỉ cào phím khi viết truyện. Hắn lúc đó không có cảm giác tiếc gì khi để nam chính nuốt những viên đan dược quý hiếm. Nhưng giờ chính bản thân cầm lên và tự mình phục dụng hắn mới hiểu tiếc nuối là cảm giác như nào.
"Xin lỗi ! Ngũ Nộ Vấn Thiên Đan cấp 7 siêu vật. Mai này tao có thể sẽ luyện mày thật nhiều ăn thay cơm." Trần Võ Sâm hai dòng nước mắt chảy thành hàng rồi cũng bỏ đan dược vào miệng, nuốt xuống.
Cảm giác bùng cháy trong cơ thể như được thêm củi mà bùng c·háy d·ữ d·ội.
Đồng thời tâm tính Trần Võ Sâm cũng phá lệ nóng nảy, đôi mắt tràn đầy tơ máu.
"Tất cả tại mày !!!" Trần Võ Sâm gầm lên. Tiếng gầm của thú dữ. Tiếng thét giận dữ đau đến xé nát con tim.
Nguyễn Hữu Quang ngay cạnh bị hù cho suýt điều khiển trượt cả t·ên l·ửa.
"Thằng khỉ này làm gì hú hét kinh thế ? Cũng đâu phải sói đâu bày đặt làm ba cái trò mèo."
"Hể ? Khí tức của nó . . ." Nguyễn Hữu Quang chấn kinh khi hắn nhìn tới Trần Võ Sâm. Lúc này khí tức trên người của hắn đang kéo lên cao chưa từng thấy.
Viên đan dược thứ nhất vào miệng, Trần Võ Sâm thấy một cảm giác khoai khoái dễ chịu, cả cơ thể hắn dường như trở nên khỏe khoắn hơn, tinh thần sung mãn.
Viên đạt thứ hai vào miệng hòa vào thể nội, Trần Võ Sâm thấy một sức mạnh vô biên, hắn biết tạm thời mình đã là Nửa bước Nguyên Anh.
Thế nhưng đến viên đạt dược thứ ba thì lại khác. Đây là thứ hắn đòi nằng nặc Bùi Cường Hoành cho hắn trước khi cả hai rời đi. Viên đan dược này cực hiếm và tác dụng phụ nó quá lớn nên Trần Võ Sâm vô cùng lưỡng lự khi sử dụng nó. Có thể do hắn sợ cũng có thể vì tiếc.
Nhưng Trần Võ Sâm đâu có lựa chọn ? Nếu hắn không dùng hắn sẽ phải bỏ mạng tại đây. Chấm dứt cuộc hành trình dở dang của mình chỉ vì một tên phản diện ất ơ nào đó ?
Trần Võ Sâm hít một hơi sâu, khí tức trên người hắn bộc phát như biển khiến cho Nguyễn Quang Đức từ đó vậy mà giật mình cảm thấy một tia nguy cơ.
"Không ổn ! Hắn phục dụng đan dược kia có vấn đề lớn." Nguyễn Quang Đức giật mình lao tới t·ấn c·ông Trần Võ Sâm. Một đấm vung ra mang theo lượn lờ Pháp Tắc Chân Hỏa.
Thế nhưng khi nó tới gần Trần Võ Sâm, một cánh tay đen từ không khí vậy mà chui ra chặn lại quyền của Nguyễn Quang Đức.
Lúc này một cảm giác lạnh lẽo từ cánh tay truyền đến cơ thể Nguyễn Quang Đức làm hắn không rét mà run.
"Không thể nào !!!" Nguyễn Quang Đức tràn đầy khó tin.
Hắn, người ngộ ra Pháp Tắc Chân Hỏa vậy mà cảm thấy lạnh khí tiếp xúc luồng khí đen kia ? Nguyễn Quang Đức càng nghĩ càng không hiểu, đôi lông mày trên trán nhíu chặt.
Cả cơ thể hắn cũng kéo căng lên, khí tức trên người cũng đạt tới Nguyên Anh Kỳ đỉnh phong, Pháp Tắc Chân Hỏa bao vây lấy toàn bộ cơ thể hắn khiến cơ thể hắn ngập tràn trong một ngọn lửa xanh.
Trong khi đó Trần Võ Sâm vẫn còn đang làm quen với cảm giác lạ lẫm mình đang sở hữu.
Trần Võ Sâm cảm nhận được từ trong hư vô tối tăm vô tận có một đôi mắt âm thầm nhìn hắn.
Đây là cảm giác tự mình dùng Ngũ Nộ Vấn Thiên Đan sao ? Trần Võ Sâm tự nhủ khi thấy sức mạnh bàng bạc đang điên cuồng bộc phát trong cơ thể hắn.
Trần Võ Sâm biết giai đoạn đầu của Ngũ Nộ Vấn Thiên Đan đã ứng nghiệm bên trong cơ thể hắn.
Lần thứ nhất: Thực lực sẽ tăng lên một tiểu cảnh giới ! Tùy theo người phục dụng có thể ít hơn hoặc nhiều hơn. ( Tác dụng phụ là cơ thể sẽ trở nên mệt mỏi vô cùng nếu căn cơ không vững và cơ thể quá kém. )
Mà Trần Võ Sâm tôi thể thì luôn khắc khổ nên rất tự tin. Ngoài thấy sức mạnh cuộn trào trong người thì hắn không có cảm thấy gì khác.
Trần Võ Sâm tạm thời đạt tới tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ với ẩn hiện hình bóng của Pháp Tắc.
Lúc này Nguyễn Quang Đức lao tới. Cánh tay của hắn giờ ngập tràn Pháp Tắc Chân Hỏa làm Trần Võ Sâm tiếp xúc gần thấy hơi bỏng rát.
Tốc độ Nguyễn Quang Đức giờ vô cùng nhanh, đôi mắt Trần Võ Sâm đã không thể theo kịp mà chỉ biết dùng Đọc Vị để đoán sơ lược các đòn t·ấn c·ông tiếp theo.
Nhưng Trần Võ Sâm biết hắn không cần phải thế vì lần thứ hai của dược thuốc đã tới.
Lần thứ hai: Thực lực tăng thêm một tiểu cảnh giới ! Vẫn như lần nhất nhưng tác dụng phụ sẽ nhiều hơn một chút là sinh ra tâm trạng tiêu cực.
Cơ thể thêm lần nữa cuộn trào sức mạnh. Pháp Tắc mình là gì càng thêm rõ ràng trong đầu Trần Võ Sâm.
Tu vi Trần Võ Sâm đạt tới Nguyên Anh Trung Kỳ.