Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16 Ba anh em sinh ba

Chương 16 Ba anh em sinh ba


Chương 16 Ba anh em sinh ba

Ngày xửa, ngày xưa ở Thôn Đọ, Huyện Châu Giang, Thành Phố Hưng Yên có một gia đình năm người gồm ba người con trai còn đang đi học, bố làm thợ xây, mẹ làm thợ may cho một công xưởng. Gia đình có chút đông đúc nhưng phá lệ vui vẻ vì ba người con trai là sinh ba, một điều hiếm hoi không phải gia đình nào cũng may mắn có.

Bố mẹ cũng rất cưng chiều ba người anh em nhưng khổ nỗi gia cảnh cũng không mấy khá giả, nuôi một đã là tài chính eo hẹp, cắt giảm chi tiêu. Nuôi hai đã là thắt lưng buộc bụng, bữa đói bữa no. Đến đứa thứ ba thì gần như ngoài bố mẹ phải làm ngày làm đêm họ không còn cách nào khác.

Ba anh em thì lại hoạt bát, năng động nhưng lại không thông minh cho lắm, ăn học cũng không tới nơi tới chốn học hành không ra sao nên thường bị gọi phụ huynh về bắt kiểm điểm.

Một lần thì không sao nhiều lần thì ắt có chuyện.

Đỉnh điểm là vào một ngày nắng oi ả. Ba anh em vẫn đi học như mọi lần. Người anh cả thì trốn tiết đi ra khỏi trường đi chơi, người anh hai thì ngủ gật trong tiết. Chỉ có mỗi người em út là có tinh thần lắng nghe các bài giảng.

Tình hình ba người anh em này các cô giáo đều rõ. Ai nói được thì cũng nói, ai không được thì họ dửng dưng bỏ qua. Thế nhưng hôm nay người anh cả không hiểu làm sao lại tới lớp mặt mũi tèm nhem nước mắt nước mũi và đầu chảy be bết máu liên tục khóc lóc hô to: "Đau"

Cô giáo bấy giờ hoảng lắm chạy tới hỏi thăm. "Tôn Nhất ! Trời ơi đầu em sao thế này ? Em ngã ở đâu sao ? Theo cô tới trạm y xá."

Xuất phát từ việc quan tâm tới học sinh, cô giáo dạy môn lúc đó không nghĩ nhiều mà dẫn Tôn Nhất tới trạm y xá tại trường. Ở đây thế mà đã có một em học sinh khác, vẻ ngoài bầm dập không kém.

Lúc cả hai vừa xuất hiện, cậu bé kia nhìn thấy Tôn Nhất đã chỉ tay vào hắn thều thào lại giận dữ nói lớn.

"Cô ơi, cô ! Chính là thằng này đánh con !" Cậu bé liên tục quơ tay chỉ về phía Tôn Nhất.

Tôn Nhất thế mà hoảng lắm liên tục lắc đầu, nước mắt giàn dụa phủ định. "Không phải con ! Bạn ấy đánh con trước."

Thế nhưng cô giáo của cậu bé kia sẽ tin sao ? Tôn Nhất từ trước giờ đã nổi tiếng là thành phần bất hảo. Tiếng lành không vang nhưng tiếng xấu đồn xa.

Chính thế cô giáo của bạn kia đã không cần nghe Tôn Nhất giải thích mà đã quở trách cậu một cách nặng nề.

"Tôi nói chứ ! Cái giống của em học thì không lo học, suốt ngày chỉ biết đánh đấm, bắt nạt bạn bè. Em không biết xấu hổ hả ?"

"Rồi bố mẹ ở nhà biết em ở trường thế này có buồn không ? Tôi biết trường hợp của em. Nhà thì không phải khá giả. Bố mẹ thì vất vả nuôi cả ba anh em đi học. Em phải biết thương họ chứ." Cô giáo nọ càng nói càng hăng. Vừa nói tay vừa chỉ loạn lên vào mặt, vào mũi của Tôn Nhất không quan tâm rằng đứa trẻ trước mặt cô đang vì những nói của cô mà chịu đến tổn thương tinh thần sâu sắc.

Tôn Nhất không có đánh cậu bé kia. Họa may chỉ là trong lúc vô tình ở vườn trường bắt bướm thì chộp nhầm vào đầu cậu ta xong rồi vì hiểu lầm như thế hai đứa trẻ cứ đẩy đưa nhau một hồi mà đẩy ngã nhau lăn ra đất.

Thậm chí từ v·ết t·hương có thể thấy Tôn Nhất còn bị nặng hơn cậu bé kia nhưng cô giáo đó vẫn mặc nhiên là do Tôn Nhất gây sự.

Đến cuối, cô giáo nọ thấy bản thân mình cần đứng ra đại diện cho công lý thế mà nói tiếp.

"Tôi sẽ báo chuyện này lên cho Hiệu Trưởng đình chỉ học em. Để phụ huynh em tới mà rước về chỉnh đốn lại."

Tôn Nhất nghe thế vô cùng hoảng sợ. Hắn lại nhớ tới người bố của hắn mỗi khi trở về.

Ông mặc bộ đồ công nhân xây dựng, trở về nhà khi trời đã tối om và người bê bết mồ hôi. Đã mệt thì chớ nhưng những tờ giấy thông báo họp phụ huynh và những bản kiểm điểm của Tôn Nhất luôn làm ông bực bội tìm đến rượu rồi đ·ánh đ·ập hắn.

Nghĩ tới đấy Tôn Nhất cả người run lên nhè nhẹ.

"Cô ơi ! Em xin lỗi. Cô đừng báo cho bố em được không ạ ?" Tôn Nhất khóc lóc cầu xin. Đôi tay hắn khoanh tròn ngoan ngoãn đứng thẳng. Trên đầu hắn vẫn sưng lên một cục và ở đó còn có những vệt máu chưa khô.

Nhưng cô giáo kia không mủi lòng mặc kệ Tôn Nhất xin tha thế nào cô cũng kiên quyết không buông tha.

Cô giáo của Tôn Nhất đứng ngoài cũng không nhịn được vào khuyên lơn nhưng lại bị cô giáo kia vô tình cắt ngang.

"Học sinh hư thì cần phải kỉ luật. Trường học là nơi tôn ti trật tự. Theo luật mà làm, theo nghĩa mà xử. Bỏ qua cho em ấy thì các em học sinh khác thấy thế nào ? Giáo d·ụ·c sẽ ra sao ? Cô cũng là giáo viên cô nên hiểu điều đó." Nói xong cô giáo kia cũng rời đi.

Ngày hôm đó Tôn Nhất trở về thì bố hắn đã đợi sẵn ở nhà, roi mây được ông cầm chặt trên tay.

Lúc này khuôn mặt ông giận lắm. Trán nổi gân xanh, đôi mắt hằn học đầy khí chịu. Môi ông không mở nhưng có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt ở bên trong.

Khi ông thấy Tôn Nhất bước vào với mấy người em mình, ông đã mở miệng chửi lớn.

"Mày học với chả hành kiểu gì thế hả ? Tao lại bị gọi tới làm phiền ? Sao có mỗi việc đi học mày làm cũng không xong ? Tao cho mày tiền ăn, tiền học để mày tới lớp đánh bạn bè à ?"

Chát ! Chát !

Vừa nói bố của Tôn Nhất lại đánh cậu. Những đòn roi đó quất lên chiếc chân trần, để lại những vết hằn sưng tấy đỏ hiện lên khắp nơi. Thậm chí có những điểm nó còn vì thế mà chảy máu nhưng người bố không dừng lại.

Tôn Nhất gào lên van xin sự tha thứ.

"Bố ơi ! Con sai rồi ! Con xin lỗi bố ! Bố ơi, bố !!! Hu hu." Tôn Nhất vừa gào vừa khóc nghe đến não lòng. Người mẹ bên cạnh vì xót cho con mà nhảy vào khuyên can.

Thế nhưng cái giống mà đã có men rượu vào người thì có ai ?

"Mụ đi ra ! Không tôi đánh cả mụ giờ ? Đẻ với chả không ! Đứa nào đứa nãy cũng vô dụng." Bố của Tôn Nhất liên tục nói. Ông càng chửi càng hăng. Cho đến khi mệt lử người ông mới chịu thôi nhưng Tôn Nhất đã bị ông đánh cho tới ngất xỉu nơi xó nhà và mẹ hắn cũng b·ị đ·ánh cho không kém cạnh là bao.

Hai anh em còn lại thì từ đầu tới cuối chỉ biết sợ hãi núp mình trong xó nhà không dám lên tiếng.

Người mẹ bất lực chỉ biết ôm con mình mà khóc cạn nước mắt.

Mà với cái giống đã nghèo lại thêm nghiện rượu thì các cụ bảo chẳng có sai.

Làm chả được cái gì đâu ! Chỉ tổ mua khổ đau thêm về cho vợ con.

Miệng lưỡi dư luận là tàn ác như thế. Luôn bằng một cách nào đó ứng nghiệm.

Cho đến một ngày người bố của bọn hắn bị t·ai n·ạn lao động ở công trường vì say xỉn, uống rượu lúc nghỉ trưa. Hắn đã bị liệt một chân trái do bị ống thép đè lên, công ty cho nghỉ việc sớm giờ ở nhà mất đi một trụ cột, thêm một gánh nặng. Người mẹ nay đã ốm yếu xanh xao lại càng thêm phần tiều tuỵ và không có sức sống, ốm đau triền miên.

Cho đến một ngày, ba anh em tròn bảy tuổi. Bố bọn hắn quyết định cho cả ba người con đi thử vận ở một trường tu chân gần đó.

Với biết đâu có thể hấp thụ Linh Khí mà thành Tu Chân Giả thì gia đình có thể thoát khổ, được nhà nước chu cấp kinh tế mà cải thiện đời sống sinh hoạt.

Nghĩ hay là thế, ngày hôm sau người bố đưa cả ba người con đến trường. Lúc này ông rất ra dáng một người bố. Ông dìu tay cả ba người đi trên phố, miệng cười tươi như hoa. Mua cho ba anh em mỗi người một ổ bánh mì những thứ mà bình thường ông chưa từng mua cho ba đứa con mình.

Có thể vì nghèo hoặc chỉ đơn giản ngày thường ông không quá quan tâm tới đám trẻ.

"Ăn đi ! Tý vào kiểm tra còn có sức mà đấm. Tư chất ra ngoài bố còn thưởng thêm. Các con đã hiểu chưa ?" Ông ôn tồn nói. Giọng rất nhẹ nhàng và đầy tình cảm.

Ba anh em vui lắm. Họ gật đầu và liên tục nói với ông. "Chúng con biết rồi ạ."

Cứ thế cả bốn người vào trong địa điểm kiểm tra. Người bố ngồi ngoài, các con tiến vào trong và lần lượt kiểm tra tư chất.

Người bố hồi hộp hai tay chống nạng nhưng liên tục đi lại ở trong sân. Đôi mắt tràn đầy trông ngóng đợi các con mình ở bên trong với một niềm hi vọng to lớn.

Ông đã thấy viễn cảnh về một ngày nơi mà các con mình bay lượn trên trời và cho ông một cuộc sống ấm no không phải lo về cái ăn, cái mặc và có thể thoải mái sống an hưởng cái tuổi ông nên nghỉ hưu và dành thời gian kiểm điểm bản thân.

Người bố đã nghĩ như thế đấy. Trong một cuộc sống đầy nghiệt ngã ông đã thấy ánh sáng để mình thoát ra.

Tuy nhiên sự thật thì luôn phũ phàng lắm. Ngày kiểm tra tư chất cả ba anh em không ai có thể hấp thụ được Linh Khí chính thức đoạt tuyệt với con đường thành Tu Chân Giả.

Ba người con bước ra mặt cả ba đứa buồn thiu. Làm cho ông bố vẻ mặt đang tràn đầy hi vọng đó thoáng chốc sững sờ. Ông bỗng có dự cảm không lành, lồng ngực ông cảm thấy đau và vô cùng khó thở.

Ôm túm lấy vai đứa Con Cả, khuôn mặt bàng hoàng, ông gặng hỏi.

"Sao vậy mấy đứa ? Mặt buồn thiu vậy ?" Người bố chưa hết hi vọng mà hỏi lại. Mong sao ở những người con sẽ không phải một tin dữ như ông đang nghĩ.

Thực ra ông biết rằng mình đang chỉ tự cho mình một hi vọng xa vời mà thôi.

Ba người con đều cúi gằm mặt không đáp ngay nhưng đã có những hàng lệ tuôn rơi lã chã trên nền đất của một mảnh đất vốn nên ngập tràn hi vọng và sự hối lỗi muộn màng.

"Bố ơi ! Bọn con trượt hết rồi." Cả ba thều thào nói, giọng nói run run, cánh tay bám chặt vào mép áo đầy sợ hãi.

Khoảng khắc đó với một bậc phụ huynh bình thường họ sẽ ôm lấy những người con của mình mà an ủi chúng. Nói cho chúng những điều để khiến chúng vui lên nhưng lúc này người bố của cả ba người lại không thể thế.

Một người đã mất khả năng lao động. Một gia đình đã không có sự ấm áp từ lâu. Một người trụ cột gia đình nhưng quá nhiều áp lực đến từ xã hội.

Ông như phát điên lên. Ông chửi lớn cả ba người anh em ngay trước chốn đông người để thể hiện cái cảm xúc của ông lúc này.

Ông tổn thương vô cùng. Ông tổn thương đến nỗi, tâm trí ông lúc này chỉ có bản thân mình và nó đang gào thét lên như biểu đạt sự phẫn nộ tới cùng cực.

Ông muốn trút ra hết nỗi lòng của ông.

"Bọn ăn hại ! Một lũ dốt nát ! Bọn c·h·ó chúng mày ! Tao đẻ bọn mày ra làm cái gì cơ chứ ? Cút ! Cút hết đi ! Cút cho khuất mắt tao !!!" Người bố la lên, liên tục chửi rủa rồi tác động vật lý lên những tâm hồn ngây ngô đó.

Người xung quanh nhìn không được báo cảnh sát đưa người bố vào trại tạm giam một thời gian ngắn.

Người mẹ biết tin lúc đó suy sụp vô cùng. Đến tận ngày chồng trở về cô cũng không nói với hắn một lời. Cứ thế gia đình sống trong quãng thời gian vô cùng áp lực lẫn khó khăn. Người bố vì thế cũng lao đầu vào c·ờ· ·b·ạ·c. Người mẹ giờ là trụ cột của gia đình nên làm phải nhiều hơn. Chuyện đi sớm về hôm đã dần là một việc thường xuyên.

Ba người anh em vì thế cũng rất ít khi gặp mẹ mình.

Tuy vậy kinh tế gia đình cũng không thể khá hơn. Ba người anh em quyết định thôi học. Người mẹ cũng không thể làm gì hơn là chấp nhận. Vì đến chính cô cũng cảm thấy bản thân mình không thể lo được tiền học phí khổng lồ của ba đứa.

Lúc bấy giờ việc sinh ba đã không còn là niềm vui mà nó là gánh nặng.

Chính vì vậy ba người anh em càng thêm rảnh rỗi mà tìm những việc khác để vơi đi buồn những ngày trống vắng.

Lúc bấy giờ người anh cả, Tôn Nhất vậy mà giao du được với đám côn đồ trong khu và tạo nên một cơ hội kiếm tiền từ việc t·rộm c·ắp. Tuy mới đầu cả ba người phản đối nhưng hoàn cảnh quá éo le nên họ đều quyết định tham gia và nhờ đó không còn cảnh ngày đói, hôm no.

Có tiền ba anh em thích lắm, ăn chơi rồi cũng tập tòi h·út t·huốc lá. Họ còn mua rượu cho bố mình và mua váy cho mẹ. Bố của bọn hắn thì có rượu uống thì thích lắm, cưng chiều ba đứa vô cùng, mẹ hắn thì rất lo lắng luôn gặng hỏi ba đứa tiền ở đâu. Lúc đó cả ba người con đều không chịu nói. Họ biết người mẹ lương thiện của họ sẽ ngăn cấm họ tiếp tục nên họ giáu nhẹm đi.

Lâu dần mẹ hắn cũng không quản được vì quá mệt mỏi nên bỏ kệ. Về tới nhà đừng nói ăn. Cô đã lăn ra ngủ th·iếp đi ở đâu đó trong nhà.

Nhưng việc làm đầy may rủi như vậy, thậm chí còn rất nguy hiểm cả ba về sau đều không phải lúc nào cũng thuận lợi. Có nhiều ngày họ chả kiếm được gì mà còn không ít lần bị đuổi đánh cho tới bầm dập.

Lúc đó một hôm khi còn đang ủ rũ trở về thì thấy người bố đã treo cổ t·ự s·át trong phòng bếp, ba anh em sợ hãi cùng cực mà gọi điện cho mẹ. Khi mẹ bọn hắn gấp gáp trở về mới biết bố hắn đã đ·ánh b·ạc thua cả căn nhà và thua thêm cả mẹ với ba con nên vì xấu hổ đã t·ự s·át.

Người mẹ lúc đó sững sờ rồi c·hết lặng. Cô quỳ sụp xuống đất nhìn lên cái xác còn đang lơ lửng trên trần mà nở nụ cười mỉa mai khi đọc lá thư tay được người chồng viết trước khi treo cổ t·ự v·ẫn.

Cô không cười vì cô vui. Cô cười vì người chồng của cô vậy mà đến tận cuối đời vẫn làm cho cô thất vọng. Bao nhiêu khó khăn cô chịu đựng vì anh ta. Bao nhiêu vất vả cô cũng chịu vì một gia đình trọn vẹn cho các con mình.

Đổi lại được gì ?

Bao nhiêu yêu thương và những kí ức tốt đẹp nay chỉ còn những sự tuyệt vọng tới cùng cực. Đẩy cô và các con mình tới cảnh khổ đau tận cùng.

Người mẹ nhìn ba người con đang sợ hãi ngồi khóc trên nền đất lạnh. Cô không thể không nghĩ đám nhỏ mà cố gượng người dậy.

"Đi thôi các con ! Chúng ta phải rời khỏi đây." Người mẹ cố nở một nụ cười đầy khiên cưỡng, ôn hòa nói.

"Mình đi đâu hả mẹ ?" Người con út hỏi với cái giọng ngây thơ và non nớt. Ở trong đó là một cảm xúc hoang mang và đầy sợ hãi.

Người mẹ cố trấn tĩnh. Cô so với đám nhỏ còn hoảng hơn. Cô biết rằng đám đòi nợ mà tới thì họ sẽ bắt cô và đám nhỏ rồi g·iết mất.

"Đi nơi khác các con ạ. Chúng ta phải tiếp tục sống và hướng về phía trước." Người mẹ nhẹ giọng an ủi. Tuy đến chính cô cũng không biết cái tương lai chờ đợi cô trước mắt là gì nữa.

Tuy nhiên cuộc sống của Người Rừng thì chưa bao giờ dễ nhất là với một người phụ nữ đã vốn ốm yếu trong một thời gian dài làm việc quá độ. Để lại trên người cô là đủ loại bệnh tật.

Người mẹ cũng vì thế q·ua đ·ời không lâu sau đó. Nhưng trước khi c·hết cô rất sợ các con mình thấy rồi chúng sẽ trở nên tuyệt vọng như lúc cô thấy chồng mình t·ự s·át lúc đó.

Cô quyết định một lựa chọn khó khăn. Cô vào sâu trong rừng và chọn một nơi gieo mình t·ự v·ẫn.

Cô không muốn mình c·hết vì bệnh. Cô muốn mình c·hết vì cô không có lựa chọn khác.

Để lúc đó khi ba người con trở về không thấy mẹ mình mà vô cùng hốt hoảng.

Ba người con trong cơn tuyệt vọng đó đã lang thang trong rừng tìm mẹ. Trải qua bao gian truân đứng trước làn ranh sinh tử nhiều lần, họ không tìm thấy mẹ mình nhưng họ thấy những cơ duyên cho riêng họ.

Đó có thể là món quà cuối cùng của Trời ban cho gia đình quá đỗi tội nghiệp này.

Người anh cả trong một hố bùn sâu đến tuyệt vọng ngã bong gân nhưng đã thấy được ngôi mộ của một vị Kiếm Thần và đạt được tuyệt học của ông cùng với một viên nghịch thiên đan dược thay đổi vận mệnh, v·ết t·hương chữa tốt lại còn có thể tụ linh khí.

Tuy nhiên tuyệt học của vị Kiếm Thần có chút độc lạ khi nó khiến tâm tình người tu luyện luôn có cảm xúc ghen tị và muốn so sánh với người khác. Khiến cho tâm lý của người anh thay đổi hoàn toàn trở nên xấu tính và khó ưa.

Người anh hai thì vì trèo lên một ngọn cây cao để quan sát thì vô tình nhìn thấy một viên Xá Lợi Tử nằm trong một tổ ong. Vì vẻ lấp lánh của nó nên hắn đã bất chấp tay bị đốt cho sưng vù, độc muốn c·hết cũng lôi bằng được viên Xá Lợi Tử ra cũng đạt được truyền thừa của vị cao tăng đó, tẩy gân phạt tủy, thay đổi mệnh số, tu vi biến đến tăng mạnh cũng đã có thể hấp thụ linh khí tu hành.

Dù là vậy nhưng cảm giác đau đớn từ ong đốt khiến tâm tình hắn vô cùng sa sút, sợ đám đông, và âm trầm thích dùng độc và âm công.

Còn người em út thì lại ly kì hơn cả. Ngã xuống vách núi tưởng như đ·ã c·hết thì lại vô tình kích hoạt hệ thống. Vốn là một người trí thông minh không tệ lại thi thoảng có đọc mấy chuyện không phải tu hành để giải trí. Hắn vô tình biết tới các truyện Tiên Hiệp Hệ Thống.

Mừng như được vàng nhưng hóa ra lại chỉ là Hệ Thống Dưỡng Thành. Cụ thể là nuôi ít hoa cỏ, dược liệu hiệu quả hơn người thường. Có chút buồn nhưng hắn vẫn tiếp thụ được. Tính toán của hắn là làm hậu phương vững chắc cho hai người anh.

Cả ba trở về hang đá đang ở tạm trên núi, ba người kể lại với nhau những điều xảy ra với mình.

Ba người anh em chìm trong đau buồn nhiều ngày sau đó nhưng họ phải vực tinh thần nhau lên.

Tuy họ không thể tìm thấy mẹ mình nhưng họ đinh ninh rồi sẽ tìm được. Và họ quyết tâm sống ở đây đợi mẹ về và luôn tiếp tục tìm kiếm.

Từ đó bộ ba độc nhất ra đời. Họ làm tướng c·ướp ở vùng biên giới c·ướp c·ủa quan binh, c·ướp c·ủa thương nhân làm cường đạo một phương.

Ban đầu còn dè dặt không dám làm quá lộ liễu, c·ướp cũng chỉ tiểu buôn, người giàu và có địa vị nhất định. Lâu dần gan mập hơn thì Đại đội đi buôn cũng dám c·ướp, q·uân đ·ội của chính phủ cũng dám c·ướp.

Tuy nhiên bọn họ chưa từng c·ướp c·ủa người nghèo và người qua đường. Đây là nguyên tắc vì họ hiểu cuộc sống của những người đó hơn ai hết.

Dần dà hai trong ba anh em cũng có chút danh tiếng khiến người giàu trong vùng sợ kh·iếp vía.

Cứ thế lâu dần danh tiếng càng ngày càng vượng, làm ăn thì càng ngày càng phát đạt. Ba anh em rất nhanh xưng bá một phương thu được hằng trăm tiểu đệ thay đổi danh xưng của cả ba từ "Tặc" thành "Vương". Tự xưng là Đạo Tặc Khăn Vàng.

Ngụ ý là chỉ c·ướp dưới ánh nắng vàng chói chang của mặt trời, không hoạt động ban đêm và c·ướp vì sự thịnh vượng và hạnh phúc, con cháu đầy đàn, hạnh phúc ấm no. Đó lâu dần đã như một câu slotgan hay là ý nghĩa và lẽ sống của họ.

Cũng chính vì thế nên quân số tham gia vào số giặc c·ướp cũng ngày càng gia tăng cho tới khi rất nhiều người nghèo và khó khăn ở khắp nơi cũng chạy tới mà gia nhập hoặc có thể vì xa quá nên đã tự gọi mình là Đạo Tặc Khăn Vàng nhưng ở chi nhánh này, chi nhánh nọ.

Ví dụ Đạo Tặc Khăn Vàng chi nhánh Thủ Đức.

Đạo Tặc Khăn Vàng chi nhánh Thủ Dầu Một.

Đạo Tặc Tặc Vàng Chi Nhánh Bà Rịa Kon Tum, Đắk Lắk.

Vân, vân và mây mây . .

Lúc bấy giờ Đạo Tặc Khăn Vàng nổi lên như một hiện tượng mạng về lý tưởng sống cao đẹp và có một lượng fan rất lớn với tốc độ phát triển vô cùng nhanh chóng. Tới nỗi Chính Phủ lúc đó vào cuộc nhưng cũng phải lấy công cáo thất bại vì sức ép dư luận và cũng may cho chúng là ở thời điểm đó Yêu Thú đang tiến công quá dữ dội. Thú Triều diễn ra triền miên ở khắp nơi nên Chính Phủ cũng nhắm một mắt, mở một mắt tạm gác sang một bên.

Có điều khi tình hình dần trở lên khá hơn, Chính Phủ đã bắt đầu rảnh rỗi hơn và nghĩ cách t·rừng t·rị đám mà họ cho là Giang Hồ Mạng đang có sức ảnh hưởng trở thành một loại tôn giáo này.

Đây với Chính Phủ cũng là một sự uy h·iếp cũng là thành phần độc hại với xã hội. Tuy nhiên có một bí ẩn người thường đặc biệt không thể biết là các cấp chính quyền lãnh đạo hoặc một số người trong bộ máy chính trị của các khu vực có Đạo Tặc Khăn Vàng thường không ít thì nhiều sẽ có dính líu quan hệ lợi ích tới chúng.

Chính thế rất khó để các cấp lãnh đạo trực tiếp ra tay động thủ dù biết về mặt truyền thông sẽ rất tốt nhưng nếu bị nhắm tới thì đêm ngủ cũng không tốt. Vì vậy các khu vực đều ra một quyết định là "khu hổ nuốt lang".

Lấy Tu Chân Giả diệt Tu Chân Giả. Ý tưởng như cách nói đó chính là mượn lực của các Học Viện Tu Chân ở các thành phố mà diệt đi đám u mọt với hình thức là phát hành nhiệm vụ.

Phần thưởng sẽ do Chính Phủ cấp ra và ban hành xuống qua các Học Viện.

Đây cũng chính là điểm đặc sắc của các Học Viện trên khắp nơi. Không có cách đào tạo Tu Chân Giả nào thiết thực hơn là tạo ra một nơi nhận nhiệm vụ và để cho học viên có thể thoải mái lựa chọn qua đó tích điểm và cuối hạn tổng kết và xét xem có xứng đáng được vào các trường cao học không. Chính vì có sự cạnh tranh của hệ thống này nên các "học viên" chạy theo như xua vịt. Ai mà không muốn vào một trường trọng điểm và trở thành cường giả quát tháo tứ phương ?

Chương 16 Ba anh em sinh ba