Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 27 Trở lại Học Viện, tiến nhập Hồ Gươm
Nhiệm cụ tiêu diệt Đạo Tặc Khăn Vàng đã kết thúc. Phạt Thần Đội vẫn được điểm số đầu xếp hạng nhưng tâm lý của họ ai cũng nặng nề vì t·hương v·ong quá lớn.
Đến chính bản thân Trần Võ Sâm người chỉ tới góp vui cũng cảm thấy như bọn hắn.
Theo hắn thấy kêu Đạo Tặc đầu hàng vốn không khó thế nhưng cứ phải yêu cầu nhiệm vụ tiêu diệt cơ, đây không phải coi mạng người như cỏ rác thì là gì ?
Trần Võ Sâm từ một mảnh đất bằng phẳng hắn đào lên ba ô đất rồi lần lượt đưa ba người anh em Tôn Nhất, Tôn Nhị và Tôn Tức xuống và chôn cất họ tử tế, lúc này hắn mới thở phào một hơi rồi đứng lên.
“Về thôi.”
“Số mệnh mỗi người khác nhau nếu không muốn như vậy thì khổ tu hơn nữa đi.” Lệ Lệ nói khẽ.
Hà An Huy nghe mà im lặng không nói.
“Dạ.” Trần Võ Sâm trả lời mà không có ý phản biện.
Trở lại Quân Doanh thế Trần Võ Sâm mới biết Lệ Lệ cũng đã có lệnh đón hắn trở lại để đi học cùng với Phùng Thế Minh.
Chia tay người thầy luyện đan của mình, Xuân Tóc Đỏ. Trần Võ Sâm lên đường trở về, đồ đạc thu xếp cũng không nhiều nên rất mau chóng.
Trong khi đó Phùng Thế Minh thu dọn rất lâu trong phòng của hắn khiến cho Trần Võ Sâm đợi lâu tới phát cáu quở trách hắn rất nhiều mới có thể xuất phát.
Trần Võ Sâm tạm rời đi, hắn trở lại học viện hội ngộ với Bùi Cường Hoành, hai thầy trò lại ngồi trên bàn trà của hắn.
Bùi Cường Hoành vẫn có thói quen cũ nhâm nhi ly trà, thần thái điềm tĩnh thong dong không có vội hỏi chuyện.
Chỉ một lúc sau khi đặt lại tách trà xuống hắn mới nhìn tới Trần Võ Sâm nở một nụ cười nhẹ.
“Thế nào ? Lần đầu đi một chuyến học ngoại khoá không tệ chứ ? Kích thích không ?” Bùi Cường Hoành biết rõ nhưng cố hỏi.
Trần Võ Sâm bất đắc dĩ không thôi. Vị sư phụ này của hắn già nhưng rất không đúng đắn.
“Còn ổn ạ. Không phải sư tỉ báo cáo đều cho thầy hàng ngày sao ?” Trần Võ Sâm giả vờ nghi ngờ hỏi. Hắn có mấy lần vô tình liếc thấy được Lệ Lệ soạn tin nhắn văn bản gửi cho Bùi Cường Hoành, nội dung là xoay quanh hắn. Cho nên nói ông già này khômg rõ tám phần mười hành tung của hắn mới lạ.
“Có sao ? Sao ta không biết ? Ta bận lắm ấy không để ý được hết mấy vấn đề cỏn con này đâu. Nhưng về là được rồi.” Bùi Cường Hoành giả ngu, nói dóc nhưng mặt không đổi sắc. Ai không biết lại còn tưởng hắn không biết gì thật, oan uổng hắn.
“Nhưng không phải thầy rảnh rỗi quá kêu con tới tám chuyện chứ ? Chắc không đâu ha ?”
“Tất nhiên ! Ta đâu phải người rảnh rỗi vậy. Thực ra gọi nhóc tới để nhập học. Với cả chuyện ngày đó nhóc nói về việc tiến nhập Hồ Gươm ấy ta đã thu xếp xong rồi, tuy nhiên ta sẽ đi cùng nhóc.” Bùi Cường Hoành nghiêm túc nói.
Dù Trần Võ Sâm không hiểu sao nhưng cũng được.
“Vậy bao giờ chúng ta xuất phát ạ ?”
“Luôn đi. Hồ cũng không lớn đâu nhưng rốt cuộc nhóc muốn tìm gì trong đó ? Nếu tìm một cây kim ta xin miễn không phụng bồi nhé.”
“…” Trần Võ Sâm.
“Không phải. Chỉ là một món đồ vật thôi.” Trần Võ Sâm ngẫm nghĩ quyết định vẫn ăn ngay nói thật.
“Hmm, đồ vật sao ? Sao ta không biết dưới đó có báu vật gì ? Nơi đó ngoài tảo với vi sinh vật lại còn có thứ khiến nhóc muốn liều mạng xuống ?”
“Liều mạng ???” Trần Võ Sâm giật mình.
Bộ dưới đấy có nguy hiểm sao ?
Như nhìn thấu suy nghĩ Trần Võ Sâm hắn nói:
“Với đẳng cấp như ta thì không sao nhưng với mấy con tôm tép như nhóc thì một đi không về được. Chừng nào nhóc đạt tới cảnh giới Hoá Thần Kỳ thì còn có thể. Cho nên nó mới thành khu vực cấm đúng không ?”
Trần Võ Sâm ngẫm lại lần đầu tới cũng thấy quanh Hồ dựng rào rất nghiêm. Ban đầu hắn còn tưởng là tường thành học viện hoá ra không phải.
Điều này làm Trần Võ Sâm càng thêm tò mò rốt cuộc dưới đó vì gì lại phải thế.
“Được rồi đi sớm về sớm.” Bùi Cường Hoành đứng lên, thao tác đơn giản Trần Võ Sâm đã thấy mình xuất hiện ở mép Hồ, ở đây có rất nhiều bảo vệ và trạm gác.
“Trưởng Lão, ngài đã tới.” Một vị mặc cảnh phục tiến lên dùng nghi thức q·uân đ·ội chào Bùi Cường Hoành.
“Ừ ! Để bọn ta tiến vào.”
Vị quân sĩ này giơ tay dấu mời.
Theo chân Bùi Cường Hoành tiến tới hồ nước hơn, Bùi Cường Hoành đã ngăn hắn lại.
“Từ từ đã. Đi sát ta.” Bùi Cường Hoành nghiêm túc nói, thái độ này làm Trần Võ Sâm không dám loạn bước, đi theo sát hắn.
Cả hai người tiến vào nước, thần kỳ thay hắn và Bùi Cường Hoành đang ở trong một quả cầu nước và đi như đi trên đất bằng một dạng.
“Điều này ?”
“Tiểu thuật mà thôi.”
Bỗng tiếng chát xì vang lên liên hồi, Trần Võ Sâm nghe mà muốn đinh tai nhức óc.
“Đừng lo lắng, ta tăng cường vòng bảo vệ lên đây.” Bùi Cường Hoành vừa dứt lời tiếng ổn này mới nhanh chóng biến đến rất nhỏ chỉ như tiếng mưa rào sau lớp cửa sổ.
“Cái đó là gì vậy Thầy ?” Trần Võ Sâm hỏi.
“Vi Sinh quái và Trùng quái.”
“???” Trần Võ Sâm nghe mà đầu toàn dấu hỏi chấm.
“Hắn có tạo ra quái vật khủng bố vậy hả ?”
“Đây là điểm đặc trưng của Hồ Gươm. Chứ nhóc không thắc mắc tại sao mặt hồ có màu xanh ngọc hả trông khá đẹp hả ?”
“Nên có thắc mắc đó trong đầu sao ? Lại nói ai nghĩ tới trường hợp mặt hồ xanh ngọc vì có quái vật nhỏ cỡ gấp trăm triệu mình trong đó ?”
“Nếu vậy nơi đây phải lập rào và cấm người vào vậy có thể lí giải rồi.” Trần Võ Sâm lẩm bẩm, thầm thấy may lúc đó không liều mạng chui vào không thì c·hết chắc.
“Được rồi ở đây thì nhóc không cần lo thiếu gì cần cữ bảo ta, kiếm thứ nhóc cần rồi ra khỏi đây đi, ở dưới này riết về ám mùi lắm.” Bùi Cường Hoành hơi tỏ ra không kiên nhẫn nói.
Trần Võ Sâm ngẫm nghĩ, nhớ lại những chi tiết mình đã viết.
. . .
Theo như Trần Võ Sâm đã viết, sau khi hắn trong truyện đã thống nhất được vũ trụ, hắn thả con mình ở trên Trái Đất để có thể tự do phát triển, sống một kiếp bình thường an bình vui vẻ. Ấy thế mà con hắn mang theo Âu Hoàng Khí Vận nhảy xuống Hồ Gươm bơi lội đánh bậy đánh bạ thế nào thấy được một ô vuông chạm khắc cỏ ba lá, từ đó mở ra một động thiên ở đó hắn tìm được một thanh kiếm báu nhưng đó chỉ là ngụy trang thực chất là công pháp có thể thu thập Khí Vận ngưng tụ ra Khí Vận Pháp Tắc thành một đời Nhân Hoàng ở Trái Đất.
Mấy cái thứ vật phẩm nghịch thiên giúp người dễ vô địch này lúc mới viết Trần Võ Sâm chưa bao giờ có ý định cho vào sau lúc gần kết thúc chuyện không hiểu đánh bậy đánh bạ nào lại viết vào. May mắn là có viết.
Tuy nhiên từ lúc xuyên vào truyện đến giờ Trần Võ Sâm đã thấy đủ thứ không theo kịch bản nên hắn rất sợ lần này hắn xuống đây là việc vô ích.
"Mong là Nữ Thần không cùng một ruộc với một vị hiền nhân nào tên Tiến." Trần Võ Sâm thầm nghĩ.
"Thầy có thể đi dọc quanh hồ được không ạ ? Con muốn tìm cơ quan ẩn giấu tường." Trần Võ Sâm đề nghị.
Dù không hiểu sao Trần Võ Sâm lại nghĩ thế nhưng Bùi Cường Hoành vẫn làm theo.
"Được."
Sau đó hai người cứ thế như một đôi chuột Hamster đi vòng quanh Hồ Gươm.
Diện tích Hồ Gươm nói lớn cũng không phải lớn nhưng cách tìm của Trần Võ Sâm cần sự tỉ mỉ nên rất tốn thời gian.
Một vòng đi loanh quanh, Trần Võ Sâm tìm vẫn không thấy, hắn nghĩ mình bỏ sót nên lại đi thêm vòng khác.
Vòng hai lại không thấy, Trần Võ Sâm tiếp tục vòng thứ ba, mỗi vòng tốn của hắn tầm một tiếng.
Tuy Trần Võ Sâm vẫn còn kiên trì nhưng Bùi Cường Hoành không có kiên nhẫn được với hắn.
"Nhóc tìm ba vòng rồi đấy ! Có chắc nhóc tìm đúng Hồ không ? Hay là nhóc nhớ nhầm thực ra ở một cái hồ khác ?" Bùi Cường Hoành tỏ ra không vui nói.
Trần Võ Sâm nhăn mày, hắn hoang mang không biết phải không bản thân đã kì vọng quá cao và Nữ Thần là người nhà vị hiền nhân tên Tiến.
Bỗng, Trần Võ Sâm chợt nhớ ra một đoạn hắn có viết.
"Mặt Hồ Gươm phẳng lặng phản chiếu hình ảnh những bóng cây cổ thụ, cây liễu và những cành phượng đỏ cùng ánh Mặt Trời."
Như được khai sáng, Trần Võ Sâm nhớ ra một điều của người con trong truyện hắn viết.
"Thầy ! Ở dưới này đã từng có ai dùng Thuật Quang Trắc quanh đây chưa ?" Trần Võ Sâm chợt nhớ ra trong truyện nhân vật người con có Quang Minh Thần Thể nên có thể nhìn thấy nhiều thứ mà người thường không thấy.
"Thuật Quang Trắc ? Ngươi vậy mà biết thuật này ? Ai nói cho ngươi biết ?" Bùi Cường Hoành khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên và kinh hãi.
Điều này cũng dễ lí giải vì Trần Võ Sâm vừa nói ra đó là một trong những thông tin vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Tu Chân Giả thông thường.
"Cũng đâu phải thông tin cao cấp gì đâu Thầy ! Không phải sớm hay muộn gì em cũng sẽ biết sao ?" Trần Võ Sâm tỏ ra không đáng kể nói.
Thế nhưng Bùi Cường Hoành nghe thấy vô cùng sượng nhưng càng làm hắn khẳng định Trần Võ Sâm gia thế không đơn giản. Vốn là một điều hắn từng thử tìm hiểu nhưng thất bại. Dường như Trần Võ Sâm từ không khí xuất hiện vậy.
"Được rồi ! Thuật Quang Trắc không dễ sử dụng như vậy dù nó chỉ là một thuật pháp đơn giản trong truyền thừa của Giáo Đình nhưng lại được kiểm soát nghiêm ngặt của các Hiệp Sĩ nên hiếm người có. Dù vậy đến cảnh giới Hư Cảnh thì bắt buộc phải tu luyện. Tuy nhiên ở Hồ Gươm này còn chưa có gì thu hút hứng thú cường giả cảnh giới đó xuống. Nếu không phải vì nhóc ta cũng có bệnh thần kinh mới xuống đây." Bùi Cường Hoành lải nhải một hồi nhưng vẫn không quên nhấn mạnh bản thân có cỡ nào vì học trò.
"Vâng vâng, Thầy là nhất, giờ Thầy có thể dùng Thuật Quang Trắc kiếm hộ em một ô vuông có hình cỏ ba lá được không ạ ?" Trần Võ Sâm nói nhanh.
Bùi Cường Hoành nghe Trần Võ Sâm nói qua loa như vậy cũng có chút buồn bực nhưng hình tượng không thể đánh mất nên vẫn cố chiều hắn thi thuật pháp.
Chỉ thấy đôi mắt sáng lên trong đó ngập tràn ánh sáng vàng nhạt cùng một quang đồ mở rộng như radar tìm Ngọc Rồng, hắn rà soát quanh Hồ Gươm.
Sau đó Bùi Cường Hoành bỗng ngững mắt nhìn về một hướng, biểu cảm trên khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên.
"Vậy mà thật có ? Ở nơi cá không thèm bơi, cụ Rùa cũng tìm nơi chốn vậy mà thật có giấu huyền cơ ?" Bùi Cường Hoành lẩm bẩm.
"Theo ta." Bùi Cường Hoành dẫn đường, tiến tới nơi đó Bùi Cường Hoành dùng đại năng lực trình chiếu cho Trần Võ Sâm coi hắn cũng thấy được đồ án hình cỏ ba lá như hắn nghĩ.
Qua đó Trần Võ Sâm cũng xác nhận thành công trong sự kích động, trong lòng cũng thở phào một hơi.
Xem ra xuyên không vẫn là đúng truyện chỉ là nội dung nhiều chỗ bị sửa đổi quá thôi.