Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 39 Chế Linh Thuật

Chương 39 Chế Linh Thuật


Dù không biết sao Hồn Binh đó có linh trí nhưng Trần Võ Sâm sẽ tạm gác lại tới cửa tiếp theo.

Lần này thử thách khá đơn giản chỉ là leo lên một chiếc dây thừng, Trần Võ Sâm nghĩ thầm hẳn cũng không có lắm.

Ấy thế khi Trần Võ Sâm bám vào dây, mặt đất quanh hắn biến mất chỉ để lại hố sâu mà hắn tin là nếu rơi xuống là sẽ trực tiếp quải niệm.

Cho nên Trần Võ Sâm đâu có nhiều lựa chọn đâu ? Hắn từ tốn leo lên nhưng rất nhanh hắn nhìn thấy rất nhiều sinh vật lạ tới cạnh hắn.

Chúng là những con chim nhìn như chim sẻ nhưng mỏ rất dài, tốc độ vô cùng nhanh lại cực đông đảo. Ban đầu Trần Võ Sâm còn tưởng là chúng chỉ đi ngang qua nhưng cả đám lại tới thẳng phía hắn rồi ra sức tận dụng mỏ hỗn.

Ái ui !

Trần Võ Sâm kêu la oai oái. Khuôn mặt lộ rõ ngạc nhiên.

"Thế nào mà đám chim này lại làm hắn đau đớn được ?" Nghĩ mãi không thể hiểu được nhưng Trần Võ Sâm biết hắn phải leo lên thật nhanh.

Cố nhịn cơn đau, Trần Võ Sâm leo dây lên trên thế nhưng sợi dây này như thông lên trời, Trần Võ Sâm mãi mà không nhìn thấy điểm đích. Tuy vậy vì không có sự lựa chọn khác, Trần Võ Sâm vẫn cắt răng leo lên trên và nhịn cơn đau từ những con chim đang điên cuồng t·ấn c·ông hắn.

Da Trần Võ Sâm bị cứa chảy ra từng dòng máu đỏ tươi, khuôn mặt hắn cũng mấy lần bị mổ, thậm chí là cả vào mắt làm hắn mấy lần suýt rơi.

Cảm giác khó chịu từ việc bị t·ấn c·ông và v·ết t·hương gây ra mất máu làm Trần Võ Sâm dù tự tin vào bản thân bao nhiêu nhưng giờ đã không còn chắc chắn như thế.

"Cái này mà là khảo nghiệm Ý Chí ?" Trần Võ Sâm càng nghĩ càng cáu kỉnh. Hắn cảm thấy nơi đây lão già để lại truyền thừa là muốn g·iết hậu nhân của mình chứ không phải khảo hạch cái gì.

Ai đời để một đám chim cấu rỉa linh hồn con cháu và bên dưới thì là hố sâu vạn trượng ? Chưa kể đích đâu ? Sao nhìn mãi không thấy đích ?

Trần Võ Sâm mỏi nhừ hai vai, đôi mắt lộ rõ sự mệt mỏi vì phải tập trung cao độ đề phòng bị chim mổ mắt lại vừa phải cố leo lên trên.

Thế nhưng ba mươi phút trôi qua . . . Bờ chưa thấy.

1 giờ sau. . .

2 giờ sau . . .

3 giờ sau . . . Cả thể lực lẫn tinh thần của Trần Võ Sâm đã kiệt quệ, hắn đã rất muốn buông tay. Thế nhưng một cảm giác lạnh lẽo đánh hắn tỉnh giấc.

Trần Võ Sâm ngước đầu lên trên, không gian đã thay đổi phủ trắng đầy tuyết. Cảm giác lạnh đến đột ngột này làm ai cũng khó chịu nhất là còn đang b·ị t·hương thì cảm giác xót phải biết. Tuy nhiên Trần Võ Sâm lại rất vui vì đây đại biểu hắn đã tới đích.

Biết mình sắp có thể sống mà không bị mấy cái mỏ hỗn dày vò, Trần Võ Sâm như uống 2 lon Bò Húc mà leo tót lên trên, lên đến nơi không quản đau đớn từ sâu trong linh hồn, Trần Võ Sâm nằm phịch ra đất.

Hắn thật đúng không ngờ có một cái thử thách thôi lại ngốn của hắn nhiều sức lực, thể lực và tinh thần như thế.

Nếu không phải có buff từ hào quang nhân vật chính, Trần Võ Sâm tin chắc không mấy người có thể leo lên.

Tuy nhiên Trần Võ Sâm thật không ngờ thử thách tiếp theo của hắn lại ở nơi lạnh giá như thế.

Trần Võ Sâm đứng từ trên vách núi nhìn quanh kiếm tìm một điểm đến thế nhưng ngoài cái lạnh buốt da buốt thịt thì không có gì cả.

“Quả nhiên Đại Gia Tộc không hề đơn giản. Có mấy cái cửa ải thôi cũng phải làm cho thật khó khăn. Giờ mình lại phải làm gì ? Vòng này là thử thách Lòng Trung Thành nhưng quẳng ở một nơi lạnh mà chim không dám hót thì biết tận trung sao ?" Nghĩ một hồi chưa có lời giải đáp, Trần Võ Sâm liều mình đi vào sâu bên trong.

Trần Võ Sâm càng đi, bão tuyết càng mạnh quấn phăng đi cả nhận thức của những kẻ kiên cường nhất.

Nhưng điều đáng sợ nhất không phải bão tuyết mà là không rõ mục đích của mình phải tới là gì. Trần Võ Sâm quyết định dừng lại ngồi xuống tuyết lạnh giá ngẫm nghĩ.

"Ba Na gia tộc, gia tộc nổi tiếng về âm nhạc và nuôi trồng nông nghiệp. Với thế mạnh của những tài nguyên sẵn có như thế họ dùng nó trong phát triển Thuật Pháp : Bồi Dưỡng Linh Hồn."

Bồi Dưỡng Linh Hồn . . .

Trần Võ Sâm trong đầu liên tục tự nhẩm điều này giúp hắn nhận ra một manh mối.

Ba Na gia tộc có một không gian ẩn gọi là Vùng Đất Băng Tuyết, ở đó cũng chỉ là một vùng băng tuyết lạnh giá như này nhưng với tài hoa của mình họ đã mượn thiên địa trong khu vực sáng tạo ra một Thuật Pháp chạm gần tới ngưỡng của Pháp Tắc.

Chính là Thuật Pháp: Bồi Dưỡng Linh Hồn, Nhân Gian Thuật. Thổi hồn vào những vật vô tri cho nó sự nhận thức. Với thuật pháp tưởng chừng như vô lý như thế Ba Na Tộc đã tạo ra một chủng tộc mới cho họ là Người Băng.

Thế nhưng vứt bản thân giữa nơi lạnh lẽo hơn cả lời từ chối của crush này là có ý gì ? Không lẽ bắt bản thân tự chiêm nghiệm và ngộ ra thuật pháp bằng cách tạo ra Người Băng ?

Nghĩ đến đây, Trần Võ Sâm như đã được khai sáng. Thầm rủa lão nhân để lại truyền thừa kia hiện thân từ quá khứ cho đến tương lai sống không yên lành.

Nhìn vào đống tuyết dưới chân, Trần Võ Sâm lần đầu tiên thấy vô lực như thế nhưng là một tác giả, kẻ tạo ra những thứ này, Trần Võ Sâm không thể đầu hàng mà bắt đầu suy luận.

Ca hát.

Nông nghiệp.

Luyện Đan Sư.

Luyện Hồn Sư.

Như nghĩ tới điều gì đó, Trần Võ Sâm thử tách một tia linh hồn ra thả xuống nền tuyết rồi dùng khống thuật vây kín nó lại, chậm rãi cảm nhận.

Hai thứ riêng biệt như vật chất và tâm linh thật khó để giao thoa với nhau nhưng như cơ thể con người, Trần Võ Sâm tin rằng nó phải có một điểm mấu chốt để chúng có thể hòa hợp.

Ngẫm nghĩ một hồi Trần Võ Sâm chợt nhớ ra một loại đan dược tên Huyết Hồn Đan, đan dược cấp ba có tác dụng cường hóa linh hồn trong thời gian ngắn nhưng đổi lại sẽ mất máu và nếu không bổ sung kịp thời thì sẽ trực tiếp quải niệm.

Loại đan dược này vốn không có gì đáng nghĩ tới nhưng nếu tìm hiểu sâu về nguyên lý của nó thì sẽ nhân ra một điều rất thú vị. Sự đánh đổi giữa máu để đạt tới sự thăng hoa trong linh hồn có một vật dẫn chính là cảm xúc !

Cảm xúc tạo nên một sự trao đổi để thành công vậy phải chăng để tạo ra Người Băng Ba Na Tộc đã dùng cảm xúc mãnh liệt để có thể tạo ra ?

Nghĩ là làm, Trần Võ Sâm cố gắng tách ra một luồng linh hồn pha với cảm xúc mong muốn của mình vào trong nền tuyết.

Ấy vậy nó lại tan như bọt biển.

Tuy nhiên Trần Võ Sâm không thể bỏ cuộc.

Leo lên đây như muốn thấy tiền kiếp giờ quay xe đi về như vậy nói ai cũng không cam lòng, kể cả Hải.

Nếu cảm xúc mong muốn chưa đủ mãnh liệt để tạo ra, Trần Võ Sâm sẽ thử một loại cảm xúc khác, một suy nghĩ cụ thể hơn.

Nói là làm, Trần Võ Sâm lại thử. Lần này nền đất không biết do gió thổi không nhưng Trần Võ Sâm thấy nó hơi nhúc nhích.

Coi như là một sự tiến bộ, Trần Võ Sâm càng hăng hái hơn truyền đủ loại cảm xúc vào trong linh hồn tách ra truyền xuống đất.

Vui...

Buồn...

Giận Dữ....

Bán Manh...

Tổng tài bá đạo...

Cô thư ký quyến rũ....

Anh thợ sửa ống nước may mắn…

Bác sĩ chuyên khoa…

Tay bắn tỉa cự phách…

Mèo máy Doraemon...

…. Và còn rất nhiều nữa.

Đủ loại tưởng tượng của Trần Võ Sâm từ ban đầu là cảm xúc thuần túy nó đã pha vào các nhân vật tưởng tượng thì ẩn ẩn ở lần này, Trần Võ Sâm đã cảm thấy một điều gì đó. Một tia sáng hiện lên trong mớ suy nghĩ hỗn tạp của hắn bảo hắn hãy làm đi.

Ảnh Triệu Hoán Thuật.

Nghĩ là làm, Trần Võ Sâm triệu hoán ra một cái bóng của mình tuy nhiên trong lòng hắn có sự tò mò nên hắn đã triệu hoán ra.

Cái bóng này hiện ra mang hình dạng giống hắn y đúc. Không có tối, không có vô hồn. Hắn hiện ra như một bản coppy của Trần Võ Sâm.

"Củ lạc giòn tan ?" Trần Võ Sâm ngạc nhiên không thôi. Đây là cái thuật pháp gân gà mà hắn biết sao ?

Không quản Trần Võ Sâm còn đang ngập trong những câu hỏi, không gian bỗng nhiên vỡ vụn rồi biến mất đi khiến Trần Võ Sâm thoáng hoa mắt chóng mặt một lúc thì nhìn lại hắn đã ở bên ngoài. Đằng sau hắn cánh cổng truyền thừa cũng đóng lại như báo hiệu rằng đã không còn có thể vào trong.

Cửa ải này đã bị pass, miễn tiếp người kế tiếp.

Tuy nhiên điều đó không phải điều Trần Võ Sâm quan tâm, thứ hắn quan tâm là những đôi mắt đầy sát khí cùng binh đao, gươm kiếm của đám người đang chăm chú nhìn hắn.

"Thôi bỏ bu ! Lộ rồi." Trần Võ Sâm chỉ kịp nghĩ như thế co chân lên chạy. Theo hắn là một đôi mắt đầy tò mò nhìn hắn ở sau lưng.

Chương 39 Chế Linh Thuật