Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 40 Hảo Hảo Đệ Tử

Chương 40 Hảo Hảo Đệ Tử


Trần Võ Sâm mông như lắp t·ên l·ửa phi như bay rời đi đầu liên tục nghĩ không biết mình sao mà lộ.

Rõ ràng một người cẩn thận như hắn đã làm mọi việc phải kín không một kẽ hở chứ lộ ở đâu được ?

Càng nghĩ càng mơ hồ thì một giọng nói lại vang lên sau lưng hắn.

"Chủ nhân ! Tại sao đám người kia lại t·ruy s·át chúng ta vậy ?"

Trần Võ Sâm bị cậu hỏi tới khá ngạc nhiên mà nhìn lại. Giờ hắn mới để ý cái bóng vậy mà theo hắn ra ngoài. Càng kì quặc hơn là nó đang dùng miệng để giao tiếp.

"Ngươi vậy mà biết nói chuyện ?" Trần Võ Sâm hỏi.

"Không được sao ?" Cái bóng lại nói một cách tò mò, chân theo Trần Võ Sâm chạy mà không chậm hơn tý nào khi mà đám người kia đuổi theo vô cùng hăng hái.

Trần Võ Sâm càng xem càng kì cục nhưng não hắn cái gì chứ nảy số thì vô cùng nhanh ngẫm không phải ở đây đang có một cái kẻ chịu trận rất tốt đó sao ?

"Ngươi ở lại thay ta đoạt hậu !" Trần Võ Sâm ra lệnh.

"Cố gắng dùng hết sức, tự bạo cũng được." Trần Võ Sâm lo lắng bồi thêm.

Tuy nhiên...

"Đoạt hậu ? Tại sao phải đoạt ?"

"Cố gắng hết sức ? Để làm gì vậy ? Cần thiết sao ? Với cả tự bạo vậy có c·hết không ?"

"C·hết rồi có hồi sinh lại được không ?"

"Chủ Nhân ngài đang sợ hả ?"

Một loạt câu hỏi tới dồn dập cùng một lúc làm Trần Võ Sâm váng hết cả đầu.

"Tiên sư nhà ngươi nữa ! Hỏi gì lắm thế ! Bảo làm thì làm đi." Trần Võ Sâm quát lớn. Hắn thật nghĩ phải không nhân tính chập mạch nhất của hắn nhảy ra ngoài làm cái bóng này rồi hả ?"

Thế nhưng một cái bóng đã xuất hiện trước người bọn hắn với tốc độ cực nhanh làm Trần Võ Sâm như đâm sầm vào một cục đá lớn ngã ra đó.

"Ái ui" Trần Võ Sâm rên lên.

"Kẻ g·iả m·ạo, ngươi chạy không thoát." Giọng nói quen thuộc vang lên, Trần Võ Sâm nhìn lại thì không phải A Lau người Bác hờ đáng kính của hắn thì là ai.

"Ục bác à ! Bác làm gì lại nói cháu thế. Là cháu A Byang nè." Trần Võ Sâm trong tình thế hiểm nghèo cũng không quên tìm đường sống trong chỗ c·hết.

Đã g·iả m·ạo thì giả cho tới cùng, biết đầu thông tin A Lau đạt được còn chưa được kiểm chứng thì còn có thể lội ngược dòng thành công sau này cũng có cái mà bốc phét với người khác.

Tuy nhiên A Lau sao bị lừa được. Không nói lời A Hyup nói hắn tin tưởng vô điều kiện thì ngay cái tính cách giờ của Trần Võ Sâm cũng đã bán đứng hắn.

"Hừ ! Ngươi mà là A Byang ? Đứa nhóc kiêu ngạo coi trời bằng vùng nhất Ba Na Rơ Ngao sao ? Có phải ngươi g·iả m·ạo hắn nên tìm hiểu kĩ hơn chút hả ?"

"…" Trần Võ Sâm toát mồ hôi nhưng dạng linh hồn thì đâu có ?

Thế nhưng quay lại vấn đề chính. Trong truyện gốc Trần Võ Sâm gặp A Byang ở một giải đấu và hắn đợi A Byang nói nhảm một hồi về xuất thân rồi một đấm tiễn hắn xuống đài. Cho nên sao hắn hiểu rõ về kẻ này được ? Ngược lại hắn biết về cụ tổ hắn là A Bu Bu nha nhưng thông tin thì nào đâu có nhiều.

"Bác à, thôi thì chuyện đã lộ. Cháu xin phép chân thành xin lỗi có được không ạ ?" Trần Võ Sâm ngoan ngoãn lễ phép nói.

Phải chứ nếu Trần Võ Sâm mà đánh lại được hắn đã không nói nhảm nhiều thế mà xông lên quyết sống mái với A Lau một trận.

"Xin lỗi ? Ngươi tên Trộm Truyền Thừa đáng ghét đã ă·n c·ắp biết bao truyền thừa của các gia tộc vậy mà hi vọng nói một lời xin lỗi là xong ? Ha Ha Ha" A Lau như thể nghe được trò cười lớn nhất trên đời, mở miệng cười lớn nhưng lời lẽ đã đầy sát khí. Khoảng cách đến lúc động thủ chỉ là một câu nói cuối của Trần Võ Sâm.

"Khoan đã !!!! Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa ! Cháu chỉ mới có trộm mỗi truyền thừa của nhà Bác. . . Ặc." Trần Võ Sâm nói xong cũng thấy không ổn dứt khoát trong sự giận dữ như muốn bạo tạc của A Lau, Trần Võ Sâm kích hoạt Truyền Tống Phù tới thẳng Bùi Cường Hoành. Đây là một bảo vật giữ mạng mà Trần Võ Sâm luyến tiếc sử dụng nó.

Chớp mắt Trần Võ Sâm biến mất đi trong sự ngỡ ngàng của A Lau.

"Người đâu rồi ?" A Lau ngạc nhiên nói khi nắm đấm hắn còn đang chuẩn bị vung lên.

"Đúng rồi ! Người đâu rồi ?" Người hỏi ngoài cái bóng hay tò mò của Trần Võ Sâm thì còn ai. Tên này bị Trần Võ Sâm vô tình bỏ lại.

A Lau ngoảnh mặt nhìn lại, cả hai người bốn mặt nhìn nhau.

Thâm tình không thấy nhưng chắc chắn có chuyện.


Quay trở lại với Bùi Cường Hoành.

Từ thời điểm bắt đầu khai mạc Lễ Hội Truyền Thừa cùng dòng người đông đúc tới thì mới diễn ra chưa được bao lâu nên hắn chưa vội đi sắp xếp lại truyền thừa của mình mà là nói chuyện thêm với đám bạn.

Đây là những hội những lão nhân gồm bốn người đều là những người có địa vị nhất định trong xã hội.

"Lão Hoành. Mấy năm nay nghe nói xuất hiện nhiều chuyện ly kì phải không ?" Một trong số đó, lão nhân với mái tóc dài và bộ áo choàng trắng nói.

"Ồ đúng rồi ! Hình như là mới đây là cái vụ về Huyết Độc Ma Vương nhỉ ? Thật là bất ngờ Ma Vương vậy mà lại mượn xác nhân loại chúng ta để hồi sinh. Không lẽ giờ Ma Giới đang có chuyện sao ?" Một vị trung niên khác lại lên tiếng, nhìn hắn cứ như một tên côn đồ hơn nên ở đây trông hơi lạc loài.

"Không phải chứ ! Ma Giới không phải còn có Ma Hoàng khống chế sao lại có chiến loạn được. Chưa kể cường độ t·ấn c·ông của Ma Giới đến các khu vực tiết điểm vẫn duy trì đều. Đâu giống là bọn chúng đang có vấn đề gì đâu ?" Một lão nhân khác lên tiếng, hắn mặc một bộ Âu Phục đơn giản nhưng không kém phần lịch lãm với mái tóc chải chuốt gọn gàng cùng ria mép toát lên vẻ đẹp lão.

"Hay là vấn đề ở chỗ khác mà chúng ta không biết ?" Lão nhân mặc Âu Phục không khỏi nói thêm một câu.

"Cứ đề phòng thì hơn đi." Bùi Cường Hoành lúc này mới nghiêm mày nói. Trên trán hiện rõ sự lo lắng nhưng bất lực.

Thế giới bao lớn, hắn đâu thể rõ ràng mọi chuyện.

"À ! Mấy năm nay ông thu nhận thêm một đệ tử sao lão Hoành ? Giới thiệu chút coi. Bọn tôi ngạc nhiên đấy vì ông là người rất kén chọn trong việc đào tạo lứa sau."

"Không phải là kén đâu ! Cái lão này là thù hằn với thế hệ sau. Theo miệng hắn nói giới trẻ bây giờ toàn là cỏ rác. Nghe có tức không cơ chứ."

Cả đám hùa nhau nói. Ai nấy cũng quá hiểu ông bạn già mình là cỡ nào khó tính.

Bọn họ đã quen nhau rất lâu từ những thời c·hiến t·ranh Ma Giới còn rất khốc liệt. Nay đều đã cáo lão về quê xây dựng lên cơ đồ của riêng họ.

Lúc cả ba đồ đệ, môn đồ nhiều như nước sông đếm mãi không hết thì Bùi Cường Hoành lại chỉ có một người đệ tử.

Chưa kể tuyển duy nhất đệ tử cũng thôi đi. Thế nào mà nữ đệ tử nhưng thân hình thì đúng là chấm mãi không hết.

Mỗi lần các lão nhìn tấm chân dung hai thầy trò Bùi Cường Hoành cùng Lệ Lệ chụp chung là không khỏi râu ria ai nấy cũng trợn ngược.

Chỉ trách gu thẩm mỹ của Bùi Cường Hoành hơi tao. . . nhã. Khó mà dùng mắt thường để cảm nhận.

Tín hiệu từ vũ trụ chắc mới hiểu nổi.

Bùi Cường Hoành thì với Trần Võ Sâm là rất chim ưng nên tự hào mà khoe. Nói một hồi như văn mẫu mà đọc thuộc lòng.

"Xời ! Đệ tử lần này của ta thiên tư trác tuyệt, tính cách thì bình ổn, ổn trọng. Làm việc gì cũng chú ý trước sau, lễ phép hiểu chuyện. Dù nó còn tuổi nhỏ nhưng tiềm năng là xa không thể đo đếm. Có bảy phần giống Bùi Cường Hoành này năm đó. Ha Ha Ha."

Vừa nói, Bùi Cường Hoành còn không quên tự đắc mà cười lớn. Nhìn điệu bộ này của hắn làm mấy lão bạn phát ghét.

"Lão này nhặt được báu vật hay gì mà khoa trương thế ?" Cả ba người thầm nghĩ.

"Thêm nữa thằng nhỏ mới đây còn thức tỉnh một loại Thần Thể." Bùi Cường Hoành bổ sung một tin kình bạo.

"Cái gì ???" Cả đám ngạc nhiên. Tin này so với tất cả các tin đều mang sức công phá cao hơn và gần như tuyệt đối.

"Không lẽ thế giới lại sinh ra thêm một Phi Thăng Giả ?" Lão nhân áo choàng trắng miệng cảm khái mà đôi mắt đầy ước ao nhìn lên không trung. Hiển nhiên "Phi Thăng Giả" cũng là điều hắn hướng tới.

Các lão khác cũng có biểu lộ ngạc nhiên và hâm mộ khác nhau.

Bùi Cường Hoành thấy vậy càng tỏ ra vui vẻ, tự đắc.

Bỗng lúc này một cổng dịch chuyển hiện ra cùng một âm thanh chói tai.

aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Tiếng la vang lên, một bóng người rơi xuống dưới chân Bùi Cường Hoành bộ dáng ba phần nhếch nhác, bảy phần như ba.

Hắn ôm chân Bùi Cường Hoành la lớn lên: "Thầy cứu con !!!! Có kẻ muốn hại con ! Hắn nắm tay to lắm !!! Nhưng Thầy to hơn."

Vừa sợ hãi lại vừa không quên nịnh nọt, điệu bộ này làm các lão nghi hoặc nhìn Bùi Cường Hoành thì thấy mặt hắn đã đen như đít xoang chảo.

Cả đám bất giác chợt hiểu mặt không khỏi biến sắc nhưng rất cố gắng... kìm chế.

Ai nấy cũng cố bày ra một khuôn mặt nghiêm túc nhưng mồ hôi đã đầm đìa, môi mím chặt trong khó khăn, đầu không hẹn cùng nghĩ.

"Giống thật giống ! Độ tiện này giống lão ta như đúc.”

Trong khi đó Bùi Cường Hoành chỉ hận không có nắm lá ngón trong tay để nhét thẳng vào mồm tên này.

Đây là cái gì đệ tử ? Hảo Đệ Tử ?

No No

Hảo Hảo Đệ Tử mới đúng.

Mà người đó ngoài Trần Võ Sâm ra thì còn ai nữa ?

Chương 40 Hảo Hảo Đệ Tử