Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 44 Chạy thoát
Hồi 2 Chiến tranh hai giới
Chương 44 Chạy thoát
Lúc này vẫn là Lễ Hội Truyền Thừa nên phần lớn Tu Tiên Giả tập trung ở đó, rất ít lưu lại người có thể chiến đấu ở các thành thị cho nên một v·ụ t·hảm s·át quy mô toàn thế giới đã xảy ra.
Tiếng kêu rên đau thương của người thường hòa trong không khí văng vẳng tới tận tai Trần Võ Sâm.
Thế giới này triệt để loạn.
Tuy nhiên Trần Võ Sâm không thể lao ra ngoài sánh cái gì vai Đấng Cứu Thế, hắn mới chỉ là Trúc Cơ Kỳ. So với người thường thì mạnh hơn đôi chút nhưng so với đám Ma Vật biết bay ngoài kia đừng nói Kết Đan Kỳ mà Nguyên Anh Cao Thủ cũng phải liều mạng mà để chạy thoát.
Tự tin thôi chứ không phải tự đại cho nên ngoài trốn trong hang mà điên cuồng spam tin cho Bùi Cường Hoành tới cứu, Trần Võ Sâm không biết làm gì khác.
Hắn càng kì quái hơn là Hộ Pháp hay cao tầng trong Học Viện giờ ở đâu ? Không lẽ cũng đi Lễ Hội Truyền Thừa ? Nếu vậy thật thì không khỏi quá tắc trách đi.
Ngay lúc đó, Trần Võ Sâm nghe thấy một âm thanh cầu cứu bên ngoài.
"Cứu ! Ai đó cứu với !!!"
Tiếng kêu của một bạn nữ mà từ âm điệu có thể nghe ra cô gái này đã hoảng loạn tới tận cùng.
Trần Võ Sâm theo bản năng nghía mắt ra nhìn từ cửa sổ hắn thấy một màn kì quái nhất hắn từng biết.
Một cô gái Trúc Cơ Kỳ Đỉnh Phong đang bị hai con Ma Khuyển Trúc Cơ Sơ Kỳ đuổi g·iết.
"??? Trò đùa hả ?" Trần Võ Sâm ngẫm nghĩ.
Tuy nhiên nhìn thế nào Trần Võ Sâm cũng thấy cô gái kia không giống đang lừa bịp gì hắn.
Xét theo khía cạnh cùng là bạn học cho nên Trần Võ Sâm không thể trơ mắt ra nhìn nên triệu gọi ra tầm sáu con Hồn Binh lao ra ngoài ứng cứu.
Mà Hồn Binh thì làm gì có cảm xúc, chiến lực thì tuy hiện tại bày ra chỉ có Luyện Khí Kỳ Đỉnh Phong nhưng lấy sáu đánh hai thì vô cùng ổn áp.
"Lại đây !" Trần Võ Sâm tranh thủ lúc đám Hồn Binh mình còn đang giải quyết đám Ma Khuyển hô lớn về phía cô gái.
Cô gái như thấy tia sáng giữa đêm đen mà dùng tốc độ nhanh nhất, ba chân bốn cẳng lao v·út vào phòng Trần Võ Sâm, nhanh nhẹn vồ tới lòng Trần Võ Sâm dù nó còn không có mở và chính chủ còn đang sững sờ, ngơ ngác đến bật ngửa đẩy cả hai ngã vào trong.
Lúc này khi Trần Võ Sâm định thần lại thì một mùi hương như đào ép phảng phất vào mũi hắn.
Giờ Trần Võ Sâm mới để ý cô gái rất xinh đẹp là dạng người xinh đẹp theo đúng gu Trần Võ Sâm thích.
Khuôn mặt hiền lành, đôi mắt to sáng đẹp theo kiểu trong trẻo dễ thương và yếu đuối. Thân hình thì chỗ lôi chỗ lõm rõ ràng rất hút mắt, bắt lửa đụng là cháy, chạm là bỏng. Chỉ tiếc cô gái không mặc váy ngắn mà mặc một chiếc quần short dài nếu không Trần Võ Sâm sẽ càng được tẩm bổ đôi mắt hơn nữa.
Tuy nhiên...
Thêm lần nữa Trần Võ Sâm cộng một cho sự đau thương vì hắn còn quá nhỏ.
"Cảm ơn em đã cứu chị." Cô gái thở hổn hển vui sướng vì thoát được c·ái c·hết mà chân thành nói.
"À dạ ! Nhưng mà chị biết đấy, chị có thể xuống khỏi người em trước không ?" Trần Võ Sâm ngượng ngùng nói.
Cô gái lúc này mới nhận ra cô vì quá mừng nên còn chưa có ý thức được mình đang ở trong lòng Trần Võ Sâm không xuống.
Khuôn mặt cô gái đỏ ý miếng cà chua được thái gọn đầy mọng nước.
"Chị xin lỗi."
Trần Võ Sâm thấy thế cũng không muốn cả hai ngượng ngùng quá lâu nên đổi chủ đề.
"Sao chị lại bị mấy con Ma Khuyển truy đuổi vậy ?" Trần Võ Sâm vừa nói vừa đảo mắt ra ngoài hắn nhìn thấy đám Ma Khuyển đang nằm bệt ra đất thở đúng như c·h·ó vì bị đám Hồn Binh của hắn mài từ từ đến c·hết.
Nghe Trần Võ Sâm hỏi cô gái mới bắt đầu rầu rĩ kể lại câu chuyện của mình.
Thì ra tên cô là Đinh Mỹ Quế, một Luyện Đan Sư đang luyện đan tại mật thất. Do luyện quá hăng hái nên quên mất thời gian khi luyện xong thì xem điện thoại thấy ghi là ngày Lễ Hội Truyền Thừa diễn ra thì vội vã rời khỏi mật thất muốn tranh thủ đi lấy cấp độ tiếp theo của truyền thừa của mình.
Thế nào vừa đi không được bao lâu thì trời đất bỗng nổi lên phong ba khi mây đen kéo đến ngập trời và những cánh cổng Ma Giới mở ra thả ra đám sinh vật từ Địa Ngục xuống rồi như Hổ thấy nai một dạng mà điên cuồng lao tới muốn cắn xé cô nên trong sợ hãi cô đã chạy bất chấp. Sau đó thì có một màn thì Trần Võ Sâm đã biết là hắn đã cứu cô.
Cô còn kể trên đường cô còn thấy một số học viên khác đang chiến đấu với Ma Thú với đủ hình thù khác nhau nhưng rất nhanh chóng phải s·ơ t·án mà bỏ chạy vì chúng quá mạnh mẽ.
Theo như Đinh Mỹ Quế cho hay thì ngoài kia thậm chí còn có nhiều Kết Đan Kỳ Ma Thú đang đi lại tìm kiếm con mồi.
Trần Võ Sâm nghe vậy mà đổ mồ hôi.
"Bọn Ma Quỷ này làm tới vậy sao ? Nếu vậy ở đây cũng không an toàn hơn đâu, nên di chuyển.
Trần Võ Sâm đề nghị mà thu dọn đồ đạc của mình sẵn sàng rời đi.
Cô gái sợ là thế nhưng ngẫm lại Trần Võ Sâm nói cũng có đúng. Bây giờ phải kiếm tới nơi đông cường giả bảo vệ thì mới có thể sống sót.
Lúc này Bùi Cường Hoành đột nhiên gọi điện thoại cho Trần Võ Sâm.
Không chần chừ, Trần Võ Sâm nghe điện.
Bên đầu dây kia, Bùi Cường Hoành cũng gáp gáp nói luôn: “ra cửa Đông, chạy thật nhanh Lệ Lệ tới đón ngươi. Chú ý cẩn thận.”
Lời ít ý nhiều như vậy là đủ. Trần Võ Sâm còn nghe thông qua đầu dây tiếng bạo tạc vang lên ồn ào hiển nhiên bên kia cũng không an lành.
“ Đi thôi chị !” Trần Võ Sâm dắt tay Đinh Mỹ Quế kéo đi.
Rời khỏi Học Viện, Trần Võ Sâm thấy rất nhiều bộ đội chạy ngoài đường, ai nấy cũng mặc giáp kín thân, tay cầm s·ú·n·g plasma tiêu diệt gọn gàng những Ma Vật.
Tuy vậy Trần Võ Sâm biết chắc những Ma Vật Kết Đan Kỳ trở lên họ sẽ không tiêu diệt dễ thế nên cũng không hi vọng gì chỉ luồn lách tránh đi.
Bộ đội cũng có mắt nên nhìn ra những người là học viên của Học Viện cũng biết là Tu Tiên Giả nên không quan tâm mặc kệ Trần Võ Sâm và Đinh Mỹ Quế đi đâu thì đi.
Điều này cũng bình thường vì việc của bộ đội là s·ơ t·án dân thường chứ không có trách nhiệm với Tu Tiên Giả.
Mặc kệ họ, Trần Võ Sâm di chuyển chọn lộ tuyến có bộ đội đã từng đi qua để thêm phần an toàn thế nhưng vẫn gặp được Ma Vật.
Chỉ thấy con này có một đôi cánh dơi, mặt hổ, chân dê, và thân lại hơi giống con trâu. Hình thù quá dị hợm Trần Võ Sâm không thể rõ ràng là loài gì.
“Cẩn thận !” Trần Võ Sâm hô lớn về phía Đinh Mỹ Quế khi con quái vật này tốc độ siêu nhanh khi vòng ra sau tập kích cả hai người họ.
Dù không quá muốn tốn hao thêm Linh Hồn vì quá nguy hiểm nếu cứ dùng Tinh Thần Lực và Linh Hồn Lực một cách bừa bãi nhưng tình huống này nếu không dùng khả năng cao Trần Võ Sâm và Đinh Mỹ Quế sẽ phải bỏ mạng nên Trần Võ Sâm cắn răng đưa ra quyết định.
Trần Võ Sâm thề sau lần này phải học cách luyện Tinh Thần Đan và Hồn Lực Đan. Dù không luyện được cũng phải mua chứ không lúc ngàn cân treo sợi tóc mà như này thì chỉ có c·hết chắc.
Hắn lại không phải như nguyên tác làm gì có Bất Tử Chi Thân.