Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 89 Con Cua thích nghe Kinh Phật
"Sao lại còn có điều kiện nữa vậy ? Cậu có cần phải khó khăn với bạn bè của mình thế không vậy ?" Trần Võ Sâm cất giọng đau khổ mùi mẫn nói.
Evelin nhíu mày, đôi mắt trợn trắng lên nói.
"Ai vừa nãy không quên với không phải bạn tôi ? Cậu quên nhanh thế hả ?"
"..." Trần Võ Sâm. Hắn giờ mà có thể quay ngược lại lúc đó chắc chắn hắn sẽ vả miệng mình trăm lần cho chừa cái mồm nhanh ẩu đoản đi.
"Thế này đi tôi phải cho cậu rõ. Đây không phải tôi làm khó cậu mà là dù là là phế liệu luyện kim thật nhưng tái luyện lại thành phôi thì vẫn dùng được. Cho nên chả Lò Rèn nào muốn bán sỉ lẻ ra hàng chất lượng kém hay hỏng đâu."
Evelin nói với giọng điệu chắc chắn.
Trần Võ Sâm trầm ngâm.
"Vậy cậu cũng phải nói xem điều kiện của cậu là gì chứ ?" Trần Võ Sâm hỏi.
Evelin thấy Trần Võ Sâm như cá mắc câu, miệng duyên hơi khẽ cất lên khiến người thấy mà si mà mê.
"Cũng không phải cái gì khó khăn. Thực lực của cậu không tệ phải không ? Dù sao thiên phú cậu vô song, tuyệt đỉnh thế gian là ngọn hải đăng dẫn đường thời đại mới mà."
Evelin nói mà khuôn mặt còn tỏ ra rất khoa trương làm Trần Võ Sâm xấu hổ không thôi.
"Cậu có thôi đi được không ? Những điều đó không phải tôi nói." Trần Võ Sâm rất là xấu hổ mà cố biện minh. Hắn đâu có phải tự luyến cuồng ? Đây là có ai đó nói xấu hạ uy tín hắn.
"Tôi sẽ coi đó là lời đồng ý. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát." Evelin nói một cách dứt khoát.
"???" Trần Võ Sâm đầu đầy dấu hỏi.
"Đi ? Đi đâu ? Đi ngủ với cậu hả ? Nói gì phải nói cho hết ý chứ ?" Trần Võ Sâm thầm nói tuy nhiên khi hắn chưa kịp nhận ra thì Evelin đã đi mất, lẩn trong đám người cơ bắp và sặc mùi mồ hôi khiến cho Trần Võ Sâm mất dấu không còn tìm thấy được nữa.
Điều này làm Trần Võ Sâm chỉ có thể bất lực mà chấp nhận tay trắng mà ra về.
Từ trong đám người, Evelin nhìn bóng lưng Trần Võ Sâm xa dần mà chỉ nở nụ cười thích thú.
. . .
Như giao hẹn, ngày hôm sau ngay khi Trần Võ Sâm rời giường và ra khỏi phòng trọ hắn đã thấy Evelin đứng chờ đợi hắn ngay ngoài, miệng liên tục lẩm bẩm.
"Cậu thường dậy muộn vậy sao ? Chúng ta nên đi nhanh thôi."
"???" Trần Võ Sâm đầu dầy dấu hỏi. Cô gái này vậy mà biết hắn ở đâu mà đến tận cửa nhà đón hắn.
"Tôi có cần chuẩn bị gì không ?" Trần Võ Sâm hỏi dò.
"Cũng không phải không cần nhưng tôi chuẩn bị cho cậu rồi. Thời gian không còn sớm chúng ta nên xuất phát ngay thôi."
Evelin nhìn đồng hồ trên tay, thuận miệng nói.
Trần Võ Sâm thì không cần nhìn đồng hồ mà hắn chỉ nhìn lên trời nơi mà hiện tại Mặt Trời còn đang mơ màng leo l·ên đ·ỉnh núi.
"Muộn ? Thế này là muộn dữ chưa vậy ? Mặt Trời con chưa thấy đâu luôn đó." Trần Võ Sâm lẩm bẩm nhưng vẫn phải vội vã đuổi theo Evelin.
Cả hai sau đó đi tới một bến thuyền, Trần Võ Sâm giờ mới được Evelin nói cần hắn giúp gì.
Thì ra cô biết một đảo San Hô nằm ở phía bên kia Hồ nhưng ở đây bị giới hạn chỉ có Kết Đan Kỳ trở xuống mới có thể tiến vào. Trong khi đó thứ cô cần lại nằm ở trên lưng của một con Cua Kỳ Cục có thân hình màu xanh nhưng trên lưng lại là một khoáng thạch Lam Tinh vô cùng trân quý. Đây là một loại khoáng cách có thể giúp cô đột phá Luyện Khí Sư cấp 2 đạt tới cấp 3 ở kì kiểm tra sắp tới.
Theo như Evelin miêu tả. Con Cua Kỳ Cục đó mạnh tới nỗi đơn đả độc đấu thì không lại nhưng kéo bè kết cánh thì nó chạy mất hút không thể nào dụ và đuổi nó ra được. Cô đã thử nhiều lần giăng bẫy và dụ nó vào nhưng nó vô cùng tinh ranh mà kéo đàn Cua Con của mình lấy mạng phá hết.
Cho nên về sau Evelin nhận ra rằng số lượng không thể xử lý được con Cua Kỳ Cục này mà chỉ có thể đơn đả độc đấu thì may ra nó sẽ chịu.
Nhưng nó chỉ cho phép những Kết Đan Kỳ cảnh giới thấp hơn nó mới được quyền đấu.
Vấn đề nan giải này làm khi cô thấy cảnh giới Trần Võ Sâm cô mới nghĩ ngay nhờ hắn giúp đỡ là vậy.
Trần Võ Sâm nghe xong thì cũng chỉ có cạn lời.
Hóa ra đó là lý do tại sao Evelin lại muốn hắn giúp. Tất cả là do con Cua Kỳ Cục này quá nhát c·hết nhưng vẫn thích ỷ mạnh h·iếp yếu.
Hiển nhiên trong suy nghĩ của Evelin, Trần Võ Sâm là Kết Đan Sơ Kỳ Vô Địch nên con Cua Kỳ Cục kia chỉ là cọng cỏ, chân muỗi không đáng chú ý.
Trong khi đó Trần Võ Sâm không có nhiều nắm chắc như thế. Vẫn là phải xem sinh vật đó như nào rồi từ đó cho ra cách đối phó thì mới thỏa đáng.
Evelin thuần thục đi trước dẫn đường ngày khi thuyền cập bến. Ở đây không có gì nguy hiểm nhưng ở phía sâu bên trong thì lại không giống.
Theo như Evelin kể thì Trần Võ Sâm biết rằng ở trong là Tang Địa. Một nơi ngày xưa là chiến trường của một môn phái thể tu và võ học. Nghe nói là Cổ Võ Đạo Môn Phái này trong các tài liệu có ghi chép lại thì là một Thánh Địa Võ Học nổi danh nhưng có biến cố xảy ra thế nào mà tất cả người hóa thành thứ sinh vật gớm ghiếc người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đáng sợ hơn nữa là chúng nó khát máu thành tính, thực lực lại bảo trì được trước lúc c·hết lại có thể hồi sinh. Quái thai quá nên dần dà thành cấm địa không cho học sinh hay người lảng vảng tới.
Tuy vậy Trần Võ Sâm nghe mà vô cùng hứng thú. Hắn không hề viết ra một nơi như vậy thế nên tức là ở trong đó hẳn có gì đó thú vị mà nên nếu xong việc của Evelin, Trần Võ Sâm nhất định phải thử.
Tất nhiên là Ảnh Triệu Hoán Thuật thử.
Lúc này cả hai đã đi tới khu vực con Cua Kỳ Cục ở. Bây giờ là thời điểm rạng sáng nên có thể con Cua Kỳ Cục chưa ra khỏi động.
Tuy nhiên Evelin rất tự tin vỗ ngực lớn của mình bảo cô có cách.
Chỉ thấy Evelin lôi ra từ trong Nhẫn Trữ Vật một bát nhang và một chiếc bật lửa.
Chưa dừng lại ở đó, Evelin lại ra thêm một bộ dụng cụ gõ mõ và một cái loa trên đó Trần Võ Sâm nhìn thấy giống một bài Kinh Phật gì đó.
"Củ lạc giòn tan ?" Trần Võ Sâm đầu hoang mang. Hắn đây là đang đi bắt Cua hay là đi siêu độ vong hồn vậy ?
"Ài ! Thiếu mất mấy miếng bùa rồi. Nếu thêm được mấy miếng bùa nữa thì sẽ tốt hơn nữa."
"…" Trần Võ Sâm.
Evelin bắt tay vào làm việc, Trần Võ Sâm lại khá nhàn nhã ngồi xuống mà quan sát.
"Phẩm Khônɡ Phónɡ Dật
Khônɡ phónɡ dật, đườnɡ sốnɡ,
Phónɡ dật là đườnɡ c·hết.
Khônɡ phónɡ dật, khônɡ c·hết,
Phónɡ dật như c·hết rồi.
Biết rõ sɑi biệt ấy,
Nɡười trí khônɡ phónɡ dật,
Hoɑn hỷ, khônɡ phónɡ dật,
An vui hạnh bậc Thánh.
.. .
. . .
Thiêu kiết sử lớn nhỏ.
Vui thích khônɡ phónɡ dật,
Tỷ kheo sợ phónɡ dật,
Khônɡ thể bị thối đọɑ,
Nhất định ɡần Niết Bàn.
Một bài kinh nhỏ vừa đọc hết, Trần Võ Sâm đã thấy một con cua lớn từ dưới lòng đất chui lên nó có màu xanh và một lớp vẩy xù xì. Ngoài ra trên lưng nó còn khảm một viên đá dài có màu xanh tím nhìn khá bắt mắt ở phía dưới thắt lưng.
"Là nó phải không ?" Trần Võ Sâm dò hỏi.
"Đúng ! Tôi sẽ duy trì niệm kinh để nó không mất hứng mà rời đi. Còn cậu xông lên bắt nó." Evelin gật đầu nói ra kế hoạch khá đơn sơ của mình.
Trần Võ Sâm gật đầu đáp ứng rồi chậm rãi tiến gần tới con Cua Kỳ Cục.
Cả hai tiến tới trạng thái dò xét lẫn nhau.