Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 99 Lý Văn Chương vs Kiếm Nhất Phàm

Chương 99 Lý Văn Chương vs Kiếm Nhất Phàm


Cứ thế Trần Võ Sâm có một chiến thắng dễ dàng nhưng không ai thấy ngoài ý muốn. Dù sao cái giải đấu Liên Đoàn này lần nào cũng thế. Rất hiếm có tuyển thủ từ vòng chọn mà có thể thắng được các tuyển thủ hạt giống.

Cứ thử ngẫm xem các gia tộc lớn, tập đoàn ngàn tỉ đầu tư lên con cháu của họ vậy những kẻ thân cô thế cô lấy gì có thể sánh bằng ? Đâu thể bảo con Trâu ra đọ sức với Máy Cày được. Thế khác gì ức h·iếp Trâu ? Trâu cũng có cảm nhận chứ ? Biết tổn thương chứ ? Trâu dỗi !!!

Trên khán đài, một nhóm người thần bí đeo mặt nạ các loại muông thú đang lặng yên quan sát.

"Ngươi nhìn ra được gì không ?"

Họ quay ra trao đổi với nhau sau khi thấy màn kết thúc nhanh chóng của Trần Võ Sâm.

"Không có ! Thế nhưng dường như hắn không có mạnh khủng khiếp như nguyên tác."

"Có thể. Đối thủ quá yếu không nhìn ra được gì nhiều. Hi vọng lần tiếp theo sẽ nhìn ra được gì đó."

. . . .

Sau khi Trần Võ Sâm vể lại khu nghỉ ngơi của mình, các lượt đấu vẫn tiếp tục diễn ra một cách tuần tự và không có trận nào quá đặc sắc.

Cho đến khi một số trận đấu của những tuyển thủ hạt giống đấu với nhau mới làm Trần Võ Sâm có chút hứng thú.

Đó là một trận đấu giữa Tây Viện với Nam Viện. Điềm Điềm đấu với A Khun. Một trận đấu mà về hình thể A Khun đã chiếm lợi thế hơn khi Điềm Điềm là một cô gái thấp bé và cả hai đấu với nhau với một sở trường riêng biệt.

Điềm Điềm lại có phong cách tấn công thiêng về dùng bùa Hình Nhân Giấy thay bản thân công kích.

Trong khi đó A Khun lại là một kẻ giỏi về dùng Đàn, đòn tấn công thường thuộc về sát thương tinh thần và đáng lẽ là kẻ có lợi thế hơn nhưng từ đầu tới cuối hắn lại bị đàn áp xuýt sao.

Lý do chính là bùa Hình Nhân Giấy của Điềm Điềm số lượng rất nhiều lại còn có thể phát nổ khiến cho A Khun rất khó để vừa tập trung công kích lại phòng thủ.

Hắn đã gần như luân gảy đàn nhưng thế công của Điềm Điềm triền miên bất tận không thấy điểm kết suốt hơn mười phút.

Điều này khiến ở phút cuối đàn A Khun đứt dây nên hắn đành chịu thua.

Mà nhìn từ ngoài mọi người có thể thấy Điềm Điềm còn chưa dùng hết sức.

Trước một đối thủ dùng đòn tấn công tinh thần rất khó chịu mà còn có thể như vậy chứng minh cô cũng rất mạnh.

Ngoài đó ra còn có một tuyển thủ từ vòng loại vậy mà thắng tuyển thủ hạt giống tới từ Bắc Viện, Chà Bặc. Thậm chí cách đánh của hắn còn vô cùng ung dung thoải mái khi kiếm còn chưa rút Chà Bặc đã khiến hắn trọng thương chỉ với một đường kiếm khí.

Sơ bộ mọi người nhìn ra kẻ tên Kiếm Nhất Phàm đã khai ngộ ra cảnh giới Kiếm Khí trong kiếm đạo.

Là một kẻ đáng gờm khiến không ít người háo hức chờ đợi trận đấu giữa hắn và Lý Văn Chương cũng là một Kiếm Giả vô cùng lợi hại.

Đồng thời biểu hiện của Trương Bá cũng làm đám đông chú ý.

Trương Bá trước giờ luôn là kẻ ngông cuồng thành tính, lối đánh hắn lại có phần bạo lực nên khi hắn lên sân dù chiếm ưu thế mọi mặt nhưng vẫn đánh người ta đến máu me đầm đìa cũng làm không ít người nhăn mày thấy phản cảm.

"Thằng này ra tay quá máu me ! Ai làm đối thủ với hắn hẳn sẽ ăn quả đắng lớn." Phần lớn đám đông đều nghĩ như thế. Trần Võ Sâm cũng vậy. Đây hoàn toàn do bản chất Trương Bá là kẻ như thế rất khó mà thuần hóa được.

Về cơ bản các trận đấu diễn ra một là do chênh lệch song phương quá lớn mà kết thúc nên vòng chọn 8 diễn ra nhanh chóng.

Lúc này mọi sự chú ý đều đổ dồn lên sân đấu khi trận đầu tiên của vòng này lại là Lý Văn Chương với người tên Kiếm Nhất Phàm. Quả thật là trận đấu hấp dẫn của hai kẻ đang thể hiện ra thiên phú Kiếm Đạo vô song.

Lý Văn Chương nhìn Kiếm Nhất Phàm mà lông mày níu chặt. Trong cảm giác của hắn Kiếm Nhất Phàm trên kiếm đạo thiên phú không hề thua hắn.

“Đã đều là người luyện kiếm vậy so kiếm chiêu đi. Tôi không bắt nạt cậu nhường cậu trước.” Lý Văn Chương không muốn thua khí thế nên nói.

Đám đông quan sát thấy vậy không khỏi gật đầu tám thưởng.

“Không hổ là người Lý Gia. Tự tin lại có phong thái của Kiếm Đạo Tông Sư.”

Thế nhưng Kiếm Nhất Phàm ấy vậy mà chỉ lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt. “Đừng nhường ! Cậu sẽ thua rất thảm.”

Ngông cuồng và tràn đầy tự tin.

Tất cả mọi người đều công nhận lúc này Kiếm Nhất Phàm so với Lý Văn Chương càng tự ngạo.

“Hừ ! Vậy thì chưa chắc.” Lý Văn Chương bị đỗi lại thì giận rồi.

Kiếm xuất vỏ, ánh sáng từ thanh kiếm phản chiếu lấy mọi cảm xúc của kiếm si.

Nhất kiếm xuất ra, Mặt Trời trên cao như hạ xuống khiến kiếm nóng bỏng đến khó tả.

“Đây rồi ! Lý Gia Kiếm Đạo, Ngũ Huyền Thuật !!!” Có một số người nhận ra chiêu số của Lý Văn Chương.

Đây là một trong số ít Nhân Gian Thuật mà có tính phát triển tới Nhân Gian Pháp Tắc mà mọi con cháu trong trực hệ đều tu luyện.

Thức một: Khởi Dương

Sức nóng từ một Mặt Trời thu nhỏ đang tới gần tuy nhiên Kiếm Nhất Phàm không có gì lo lắng.

“Chỉ là một Mặt Trời nhỏ bé ! Phá !!!” Kiếm Nhất Phàm quát lớn, Kiếm Khí kinh thiên từ mặt hắn phóng ra xé toạc Mặt Trời khiến nó hệt như trái bóng bay khổng lồ nổ giữa khoảng không.

“Một chiêu.” Kiếm Nhất Phàm phong kinh vân đạm nói.

Lý Văn Chương nhíu mày. Hắn dường như đã quá coi thường Kiếm Nhất Phàm.

“Là tôi coi thường cậu !”

Lý Văn Chương nghiêm mặt nói. Hắn nhảy lên không trung, cánh tay và kiếm ở trên trời như hợp thành một phóng ra một đường kiếm khí lưỡi liềm tuyệt đẹp.

Thức thứ hai: Huyền Trảm.

Chưa dừng ở đó, Linh Khí trong cơ thể Lý Văn Chương chuyển động không ngừng rồi hội tụ vào kiếm.

Thanh kiếm trong tay hắn cứ phát sáng rồi toả ra hào quang gây chấn động xung quanh.

Thức thứ ba: Quy Nhất

Lúc này ở trên sân Kiếm Chiêu của Lý Văn Chương đã nuốt Mặt Trời và ánh sáng ở trên cao.

“Tới rồi ! Đây mới là thực lực chân chính của Lý Văn Chương. Kiếm này uy lực quá lớn. Đã có thể coi là vượt nhất cảnh.”

“Kết Đan Sơ Kỳ chém ra một kiếm Kết Đan Trung Kỳ một đòn toàn lực. Đây là cỡ nào thiên phú ?”

Thậm chí Kiếm Nhất Phàm người từ đầu tới cuối luôn duy trì thần thái thiếu chăm chú giờ không khỏi nghiêm túc lại.

“Được ! Để xem kiếm chiêu tôi mạnh hay cậu mạnh.”

Dứt lời Kiếm Nhất Phàm cũng không giấu nghề nữa mà cũng tập trung tinh thần, quán thâu Linh Khí tích tụ trên kiếm, đôi mắt hắn hình dung ra những vì sao rồi dung nhập ý cảnh đó vào kiếm của mình.

Hai đường kiếm cứ thế hội tụ ở mỗi phương rồi va chạm vào nhau tạo nên một vụ nổ chấn động xung quanh khiến mọi người nhất thời không thấy gì.

Mãi sau hình bóng hai người mới lại xuất hiện. Cả hai đều lông tóc vô thương.

Sau đó Lý Văn Chương chủ động xông lên đâm một đường kém đã được hắn trui rèn qua bao năm tháng.

Đường kiếm sắc lẹm nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Kiếm Nhất Phàm mà không sợ sẽ vô tình g·i·ế·t c·h·ế·t hắn.

Bởi lẽ hắn biết Kiếm Nhất Phàm không yếu.

Quả nhiên đúng là vậy. Khi đườngg kiếm tới gần Kiếm nhất Phàm đã vung kiếm mình lên hất văng kiếm hắn ra rồi phản công lại bằng một đường kiếm dài bổ xuống nhưng lại bị Lý Văn Chương xoay đi đỡ lại.

Cứ thế hai người ta tới một kiếm, người tới một kiếm không ai chịu nhường ai.

Lúc này đám người mới nhìn ra rõ hơn phong cách chiến đấu của hai nhìn từ bề ngoài có vẻ giống nhau nhưng có một điểm khác biệt rất lớn.

Lý Văn chương từng kiếm đều rất chuẩn xác nhưng lại quá khuôn khổ. Không có sự phiêu dật và sự tự nhiên như Kiếm Nhất Phàm.

Sự gò bó trong kiếm đạo của Lý Văn Chương khiến cho chính hắn cũng không nhận ra rằng bản thân trong mắt Kiếm Nhất Phàm đã không còn sự coi trọng.

"Cậu thật đáng thương." Kiếm Nhất Phàm vừa đón đỡ đòn đánh từ Lý Văn Chương, vừa nói.

Lý Văn Chương nhíu mày. Trước giờ chưa có ai nói hắn thế.

"Cậu đang xúc phạm tôi ? Tôi nên hiểu nó là sự thiếu tôn trọng với đối thủ không ?"

Kiếm Nhất Phàm nhảy lùi ra sau, giữ khoảng cách với Lý Văn Chương, khuôn mặt hắn vẫn giữ sự thương hại đó nhìn Lý Văn Chương.

"Cậu nên ra ngoài sớm hơn mới phải ! Một kiếm này tôi sẽ cho cậu thấy thế nào mới là cảnh giới Kiếm Ý." Kiếm Nhất Phàm vừa nói xong khí thế trên người hắn đã thay đổi. Nó sắc bén và vô cùng nguy hiểm như một lưỡi dao mới được mài.

Đến chính Lý Văn Chương cũng nhận ra tình hình không ổn.

Lông tơ trên người hắn dựng đứng lên. Một cỗ cảm giác nguy hiểm khiến hắn chỉ muốn chạy thoát biến khỏi đây.

"Không thể nào ! Tán Tu mà cũng có thể mạnh đến như vậy ? Ta không tin."

Lý Văn Chương tức giận đến nghiến răng nhưng Kiếm Nhất Phàm không cho hắn thời gian để do dự.

"C·h·ế·t hoặc chịu thua !" Kiếm Nhất Phàm nhấc người nhảy lên cao. Hắn hiện giờ như Thẩm Phán đang cho Lý Văn Chương quyết định sinh tử của chính hắn.

Cái khí thế khủng khiếp và những đường kiếm khí lượn lờ trên không trung va vào nhau tạo nên những tiếng đing đang vào tai Lý Văn Chương khiến hắn nhức nhối.

Răng hắn nghiến chặt trong sự không cam lòng nhưng lại không dám đón đỡ sau đó lại ủ rũ như con gà mắc mưa.

"Tôi thua." Nói ra chỉ hai từ này thôi mà Lý Văn Chương như muốn đánh đổi đi mấy năm tuổi thọ của mình. Hắn mặt mũi tràn đầy thất vọng mà lùi đi xuống.

Đám đông được một trận đấu mãn nhãn như vậy cũng vỗ tay.

"Đánh thế mới là đánh chứ ! Năm nay lại có một thiên tài kiếm đạo rồi. Ha Ha"

"Phải phải."

Trong khi đó đám tuyển thủ có chút e dè nhìn về phía Kiếm Nhất Phàm khi hắn đi xuống. Kiếm khí tuyệt luân mà hắn thể hiện ra lúc đó đã làm họ coi Kiếm Nhất Phàm như một kẻ địch mạnh mẽ cần nghiêm túc đối phó.

Chương 99 Lý Văn Chương vs Kiếm Nhất Phàm