Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: công pháp lâu.
Tên tráng hán kia cười lạnh một tiếng.
Hừ, ngươi tính dùng chấp pháp đội doạ ta, làm bí mật một chút không ai thấy, vậy ai có thể nói là chúng ta làm đây.
Tên phù sư kia vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng tráng hán, các ngươi về đi, muốn linh thạch của ta vậy các ngươi cứ đến thử.
Tráng hán nghe vậy bùng nổ tu vi luyện khí hậu kỳ ép tới tên kia phù sư.
Tên kia phù sư cũng ngay lập tức tỏa ra khí tức luyện khí sáu tầng chống lại.
Điều ngạc nhiên là vậy mà tên kia phù sư, lại có thể ngang sức ngang tài với tên tráng hán kia.
Giằng co nhau được một lúc, thì tên kia tráng hán thu về khí tức quay lưng rời đi.
Trước khi đi nhìn thật sâu tên kia phù sư một cái, phát ra lời ngoan thoại
Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi.
Nơi này không tiện động thủ, chờ lúc khác có cơ hội, nhất định hắn phải bẻ gãy hai tay hai chân của tên này, mới có thể hả được mối giận hôm nay.
Tên kia phù sư thấy vậy cũng thu dọn quầy hàng lại rời đi, Nháo lên chuyện này hắn cũng không có tâm tình bầy quầy bán hàng tiếp.
Trần Nguyên nhìn thấy cảnh này cũng chỉ lắc đầu rồi rời đi.
Tán tu khó a, hắn cũng từng đi tới phường thị vài lần, đi ngang qua chỗ tán tu khu nhà lều, hắn cảm nhận lồng độ linh khí rất mỏng manh, chỉ hơn dưới chân mê vụ sơn lâm một chút.
Thậm chí còn không bằng ở giữa sườn núi, vậy mà một tháng cũng phải giao ba khối linh thạch, chưa kể đến việc an ninh ở đấy cũng rất kém.
Thỉnh thoảng xảy ra vài vụ g·iết người c·ướp c·ủa là chuyện bình thường.
Cũng may hắn được sư phụ đem về nuôi dưỡng, bây giờ hắn một mình sở hữu một cái nhất giai thượng phẩm linh mạch.
Một lúc sau rời đi khu chợ tán tu, Trần Nguyên đi vào công pháp lâu.
Công pháp lâu chuyên bán ra các loại công pháp cùng pháp thuật, đương nhiên chỉ có các loại công pháp cùng pháp thuật tầm thường, lại còn bị hạn chế trong nhất giai.
Muốn có nhị giai công pháp thì phải ra nhập vào sau lưng thế lực của công pháp lâu, chính là Thanh Hà tông, đây cũng là cách chiêu mộ trúc cơ tán tu làm khách khanh.
Trần Nguyên bước vào trong lâu, thấy có một vị lão giả đang nằm trên ghế nằm bằng gỗ.
Tuy rằng là một lão giả nhưng Trần Nguyên cũng không dám coi thường, chỉ bởi vì trên người lão giả đang tỏa ra uy áp của luyện khí viên mãn.
Đi lại gần lão giả Trần Nguyên chắp tay bái nhẹ một cái, tiền bối, vãn bối muốn tìm mua vài bộ mộc thuộc tính pháp thuật.
Lão giả lúc này mới mở mắt ra nhìn Trần Nguyên một cái.
Ừm, dãy thứ ba có một kệ nằm bên phải ngoài cùng, nơi đó có để tất cả về mộc thuộc tính pháp thuật.
Tùy tiện chọn.
Trần Nguyên chắp tay một cái, đa tạ tiền bối, rồi rời đi, tới nơi hắn cầm lên một cái ngọc giản bắt đầu xem.
Mộc linh kiếm, tạo ra một thanh phi kiếm mộc thuộc tính công kích kẻ địch, tiêu hao khá nhiều linh lực, đề nghị luyện khí hậu kỳ rồi mới luyện.
Trần Nguyên thả xuống ngọc giản trên tay, rồi lại lấy một cái khác tiếp tục xem.
Bụi gai thuật, có thể triệu hồi bụi gai từ giới đất lên để t·ấn c·ông kẻ địch, nhất giai trung phẩm.
Trần Nguyên nhìn thấy thuật pháp này cũng hơi kinh ngạc, thật sự khá giống dây leo thuật của hắn, hai thuật này liệu có liên quan tới nhau ?
Lắc đầu một cái, Trần Nguyên để lại ngọc giản tiếp tục xem cái tiếp Theo.
Thế gian pháp thuật nhiều vô số, pháp thuật có đặc tính giống nhau là chuyện bình thường, hắn cũng không cần phải xoắn suýt làm gì.
Lá chắn thuật, pháp thuật này phóng thích ra một vòng linh lực tạo thành kết giới quanh bản thân, ưu điểm có thể phóng ra ngay lập tức.
Nhược điểm, khá yếu ớt, chủ yếu dùng để suy yếu đòn t·ấn c·ông của kẻ địch trong lúc nguy cấp.
Hắn suy nghĩ chốc lát, quyết định chọn mộc linh kiếm cùng lá chắn thuật.
Đi đến chỗ lão giả.
Tiền bối, vãn bối định chọn hai môn pháp thuật này, không biết cần bao nhiêu linh thạch.
Lão giả nhìn Trần Nguyên một cái rồi đưa tay ra nhận lấy hai khối ngọc giản.
Lá chắn thuật cần 200 linh thạch, mộc linh kiếm cần 500 linh thạch.
Trần Nguyên nghe vậy vẻ mặt bất ngờ, đắt như vậy ?
Lão giả nghe vậy nhìn Trần Nguyên nhàn nhạt nói, mua hay không ?
Trần Nguyên suy nghĩ một chút vẻ mặt đau lòng lấy ra 200 linh thạch đưa tới chỗ lão giả, tiền bối, vãn bối chỉ lấy lá chắn thuật.
Lão giả nhận lấy linh thạch, sau đó lấy ngọc giản, sao chép lại lá chắn thuật rồi để lên bàn, nhàn nhạt nói.
Ngươi lập tâm ma lời thề không được truyền ra ngoài nữa là có thể lấy đi rồi.
Trần Nguyên lập tâm ma lời thề xong sau đó lấy đi khối ngọc giản có truyền thừa lá chắn thuật.
Vậy vãn bối đi trước.
Đi đi !
Lão giả phất tay một cái, tiếp tục nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Ra khỏi công pháp lâu.
Trần Nguyên đi tới một chỗ cho thuê phòng, bước vào bên trong thấy một tên trung niên nam tử đang đứng trước quầy.
Hắn đi tới hỏi. Đạo hữu ở đây cho thuê phòng giá cả như nào.
Hắn định ở lại phường thị vài ngày xem có mua được đồ gì tốt không, dù gì cũng đã đi xa một chuyến, ít cũng phải mua đủ tài nguyên tu hành trong nửa năm.
Trung niên nam tử thấy Trần Nguyên hỏi vậy liền đáp, đạo hữu ở đây phòng cho thuê một đêm một linh thạch.
Nếu muốn có phòng ngự trận pháp, cùng tụ linh trận thì phải bỏ thêm năm linh thạch, không biết đạo hữu ý muốn như nào.
Trần Nguyên nghe vậy hơi nhíu mày một chút, lấy cho ta phòng có trận pháp, nơi này là sáu linh thạch, ta chỉ ở một đêm thôi.
Trung niên nam tử nghe vậy liền thu linh thạch, sau đó đưa cho Trần Nguyên một tấm lệnh bài.
Đạo hữu đây là lệnh bài cấm chế trận pháp, trên đó có ghi sẵn số phòng.
Trần Nguyên đưa tay ra nhận lấy lệnh bài rồi đi lên phòng thuê.
Đi vào bên trong phòng, Trần Nguyên nhìn thấy chỉ có một cái giường, một cái bồ đoàn, một cái bàn.
Chỉ có vậy ?
Đúng là đủ sơ xài a.
Trần Nguyên lắc đầu một cái rồi đi tới trên giường.
Hơn một tháng chỉ đi đường cùng nghỉ ngơi khôi phục linh thức, ở ngoài dã ngoại hắn cũng không dám an tâm nghỉ ngơi, bây giờ đến phường thị thuê phòng.
Nơi này có phòng ngự trận pháp, Trần Nguyên cũng hơi Yên tâm một chút, giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Sáng ngày hôm sau.
Trần Nguyên đi trên đường suy nghĩ, giờ trong túi trữ vật của hắn còn 200 tấm hạ phẩm phù lục, 80 tấm trung phẩm phù lục, cùng hơn 100 tấm thượng phẩm phù lục.
Còn từ đâu có nhất giai thượng phẩm phù lục, đương nhiên là của sư phụ hắn để lại, hắn cũng không định bán, để lại làm át chủ bài.
Hơn 70 tấm nhất giai thượng phẩm công kích phù lục, cùng 30 tấm nhất giai phòng ngự phù lục.
Cho dù là luyện khí viên mãn hắn cũng dám đụng một cái, đương nhiên không đụng tốt nhất, dù sao không ai biết kẻ địch của ngươi có ẩn dấu thứ gì át chủ bài, biết đâu hắn cũng có hơn 100 tấm thượng phẩm phù lục thì sao.
Đi vài vòng quanh phường thị Trần Nguyên thay đổi vài cái thân phận, bán đi toàn bộ nhất giai hạ phẩm cùng trung phẩm phù lục, chỉ để lại vài tấm để sử dụng thường ngày, thu được 360 linh thạch.
Hơi nhíu mày một chút, Trần Nguyên nghĩ trong lòng.
Bán ra như vậy khá thiệt thòi, tuy hắn là người vẽ ra phù lục, nhưng chân chính kiếm được đầu to lại là những cửa hàng kia.
Nếu như có thể tự mình mở cửa hàng tiêu thụ vậy thì sẽ lời hơn rất nhiều.
Nhưng hắn cũng không có thời gian để bày quầy, hay mở cửa hàng a.
Nghĩ một lúc, không nghĩ ra cách giải quyết nào tốt, Trần Nguyên cũng chẳng nghĩ nữa.
Đợi sau này có nhiều thủ đoạn hơn rồi tính tiếp đi, bây giờ thực lực này của hắn, cho dù có nhiều linh thạch hơn hắn cũng không dám kiếm.
Tới tán tu phiên chợ.
Hắn đi một hồi thì thấy có một tên nam tử, tuổi tầm 37 đến 38 tuổi tu vi luyện khí tám tầng, đang ngồi tĩnh toạ.
Trước mặt hắn là một con yêu lang t·hi t·hể, tuy chỉ là t·hi t·hể, nhưng thỉnh thoảng vẫn toát ra một chút uy áp của nhất giai hậu kỳ yêu thú.
Trần Nguyên thấy vậy liền đi tới trước mặt tên nam tử kia hỏi.
Đạo hữu da của con yêu lang này bán như nào, hắn định mua về để chế tác thành lá bùa.
Tấm da này tuy rằng có vài chỗ bị hủy hoại nghiêm trọng, nhưng đem về chế tác nếu cũng phải làm ra được hơn 100 tấm lá bùa.
Hết chương !
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.