Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Trò đùa dai (2)
Thấy mọi thứ đã được kiểm soát, Đại Lực cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn như suy nghĩ điều gì sau đó quay đầu về phía Cú:
''Chúng ta vẫn còn chưa lấy cái tên cho nó.'' Đại Ngưu một bên ngắm nhìn một bên nói, hắn không phải là dân kỹ thuật nên dù nhìn nhiều cũng chỉ thấy nó hợp lý thôi. Chứ không như đám người Đại Lực miệng không ngừng khen thiết kế của Trần Lập.
''3 ngày trước đám người bọn ta bắt đầu thực hiện kế hoạch di chuyển của ngươi, Cú đi đầu tìm địa điểm hạ trại. Ta và Đại Ngưu là 2 người thực lực cao nhất trong trại thì phân nhau canh gác phía trước và sau. Mấy chuyến đầu vận chuyển không có gì xảy ra, nhưng đến chuyến thứ 3 chúng ta bất ngờ gặp phải một con yêu ma. Thực lực nó đã gần cấp C, mà ngươi cũng biết một con yêu ma cấp C yêu cầu gì rồi. Chúng ta làm gì có đủ nhân lực cùng trang bị để đánh chứ, ta và Đại Ngưu phải liều c·hết ngăn nó đợi Cú chạy về. Cũng may, con yêu ma này hình như đang kiên kỵ điều gì thấy Cú chạy tới về sau liền nhanh chóng rút lui. Mà trận chiến này Đại Ngưu b·ị t·hương nặng nhất, một bên tay của hắn cũng bởi vì cưỡng ép vận công nên mới phế đi.''
Thái An cùng Đại Ngưu không biết nói gì hơn ngoài đi theo vỗ tay, trong lòng thì không ngừng hò hét:
''Tiếp theo mới là phần hấp dẫn nha, ngươi vội vàng làm gì. 3 thằng chúng tao kéo con quái vật ấy ra xa chỗ vận chuyển để không gây thiệt hại. May mắn làm sao nó tựa hồ nghĩ muốn làm thịt chúng ta nên không quan tâm những người còn lại, thế là 3 người bọn ta chạy bán sống bán c·hết. Hơn nữa trong nhóm còn có 1 tên trong thương, tốc độ của chúng ta bị kéo rất nhiều nên là không bao lâu con yêu ma kia nhanh chóng đuổi kịp. Chúng ta lấy ấy tưởng rằng sẽ m·ất m·ạng đâu, nào ngờ đâu...'' Nói tới đây cảm xúc của Cú tựa hồ có chút không đúng, hắn cố gắng hít một hơi thuốc bình ổn tâm tình của mình lại rồi mới nói tiếp.
Trần Lập giảng thuật một cách rất nhẹ nhàng, như thể mọi thứ không có gì to tát. Nhưng khi nghe được nội dung về sau, trong lòng Đại Lực không khỏi trở nên ngưng trọng một con yêu ma cấp C lãng vãng quanh đây. Điều này cho thấy tình huống cực kỳ hung hiểm, hắn không thể nghĩ ra được đám người này sao có thể ung dung tới vậy khi có sự đe doạ lớn đến như vậy đang ở quanh mình. Chẳng lẽ bạn bè xung quanh của hắn cũng toàn là những kẻ không bình thường sao?
''Cũng đúng Trần Lập, ngươi là người làm ra thứ này mau cho nó cái tên đi.'' Cú cũng gật đầu đồng ý liền quay qua nói hắn.
Trần Lập và Đại Ngưu như bị gợi lại cơn ác mộng lúc trước, thân thể bọn hắn không ngừng run rẩy. Ngay cả Thái An khi tưởng tượng ra khung cảnh đó cũng không khỏi toát mồ hôi, hắn xuất thân là từ Trấn Yêu Ti nên khi nghe được mô tả hiện trường đó hắn liền biết mình đang đối mặt với cái gì miệng không ngừng thì thầm:
Tựa hồ như chút bỏ được gì, Cú thở phào nhẹ nhõm đánh cho mình một điếu thuốc mới sau đó mới quay đầu về Đại Lực: '' Đó là lý do tại sao mà Đại ngưu dù mất 1 cánh tay hắn cũng chả thèm nói gì, @@ nó chúng ta vừa trải qua tai hoạ cấp B+ nha còn sống là may lắm rồi. Hơn nữa nơi đó cũng không quá gần nơi đây, tựa hồ thứ đó cũng đang kiên kỵ điều gì. Ngươi có tin không yêu ma cấp B+ còn đang kiên kỵ thứ gì đó khác, mà chúng ta không hề hay biết.''
Thế là Trần Lập dưới sự chỉ đạo của 2 tên này trong 1 đêm đã hoàn thành một bản vẽ về nơi ở ban đầu, đám người nhìn lướt qua một chút cũng liền gật đầu hài lòng. Mặc dù bản thiết kế này còn nhiều thiếu sót nhưng với thời gian làm ngắn, cùng không gian phát triển sau này. Khỏi phải nói Trần Lập đúng là sinh ra để trở thành công cụ người, việc gì khó liền lôi hắn ra là được.
Đại Lực thấy cảm xúc của Cú tựa hồ đang đến gần tới mất khống chế, thế là cho hắn một gõ ngay đầu để bình ổn cảm xúc. Cho mình hớp một miếng trà hắn mới nói:
Thái An cùng Đại Ngưu nữa đầu nghe rất hăng say cho tới khi cái tên được đưa ra, khuôn mặt 2 tên không ngừng co rúm lại. Muốn quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn đối diện Trần Lập, Đại Ngưu và Cú thì rất khác. Cả 2 không ngừng vỗ tay tán thưởng, không tiếc lời khen ngợi.
Cú cố gắng bình phục cảm xúc của mình về sau mới nói tiếp:'' Tên quái vật kia tựa hồ đã làm kinh động đến đầm lầm, liền ngay lập tức bị mấy cái xúc tu của nó phóng tới câu đi mà không kịp phản khán. Chúng ta 3 người phải bịt miệng lẫn nhau cùng chôn mình dưới lớp tuyết mới may mắn thoát nạn, mà có khi do nó bắt được con mồi lớn nên mới không thèm để ý tới chúng ta.'' Cú cũng không có kể quá nhiều chi tiết về con quái vật kia, một phần vì hắn sợ phần còn lại lúc đó hắn đang cố gắng trốn đi nào có tâm tình quan sát chứ.
Trần Lập sau khi bị rút bòn liền sức cùng lực kiệt nằm ra ghế đá, khuôn mặt đang cực kỳ tiếu dung khi nghe lấy đám người khen thưởng bản vẽ của hắn. Khi bị gọi lên đặt tên, hắn liền nhanh chóng đứng thẳng tắp dậy nghiêm túc suy nghĩ một cái tên hợp lý.
''Sao giờ mấy người các ngươi mới nói, cấp C a là mẹ nó cấp C a. Đều cần một tiểu đội tuyệt thế cao thủ hoặc có tông sư đi theo mới giải quyết được a, bọn bây bị thần kinh hay sao mà có thể bình thản tới vậy. !@4 nó sáng nay ta còn thấy mấy đứa trẻ đi ra ngoài chặt cây lấy cũi nửa chứ, các ngươi bị làm sao thế.'' (đọc tại Qidian-VP.com)
Đang thảnh thơi h·út t·huốc Đại Ngưu nghe vậy liền liên tục sặc khói, cái thằng ch@ này không hiểu tại sao liền thích đi khịa người khác tới vậy. Trần Lập nghe vậy khoé miệng cũng điên cuồng run rẩy, đang ngồi suy tính về hướng đi tương lai cũng ngay lập tức dừng lại.
Cú nghe vậy cũng rất bất ngờ, nhưng không có hỏi nhiều. Một phần hắn cũng không phải là chuyên viên nghiên cứu, lúc đầu lấy miếng thịt này là muốn mang trở về giáo phái của hắn để làm nghiên cứu. Nhưng hiện tại đã kẹt ở đây rồi giữ lại cũng không làm được gì, nên hắn thoải mái ném cái hộp đựng miếng thịt qua cho Đại Lực.
''Ngươi biết không Đại Lực, ta làm trong sương đêm nhiều năm rồi cũng đã từng cộng tác với Trấn Yêu Ti trong việc truy bắt quỷ. Ta đã gặp rất nhiều hiện trường cực kỳ kinh khủng nha, có người thân bị chặt thành một nữa treo trên trần nhà, có kẻ...'' Cú kể lại những nơi hắn đi qua, không nơi nào đều thoát ra khỏi miêu tả kinh khủng, lò sát sinh, máy xay người. Nhưng tới lúc này cảm xúc của Cú lại bắt đầu dâng lên lần nữa: ''Ta đã nghĩ ta thấy đủ nhiều, nhưng khi nhìn thấy nó ta mới nhận ra mọi thứ trước kia chỉ là trò trẻ con. Mẹ nói ngươi có bao giờ thấy một cái đầm lầy được dựng lên từ xác người chưa Đại Lực, mỗi cái xúc tu của nó là bằng thân trên người ghép với nhau mà tạo thành'' (đọc tại Qidian-VP.com)
''Cấp B sao, không có thể cao hơn B+ chăng.'' Nói tới đây hơi thở của hắn cũng bắt đầu hổn loạn, vl đám mình cuối cùng là may mắn thế nào mà gặp phải thảm hoạ cấp B+ mà đào mạng. Hắn im lặng nghe tiếp câu chuyện.
''Ngươi còn giữ lấy miếng thịt của con quái vật lúc trước không?''
Đại Lực nhìn về phía tay áo trống không của Đại Ngưu, chống cằm hỏi:
''Khả năng đặt tên của ngươi khiến ta mặc cảm, thẹn không bằng người.'' (đọc tại Qidian-VP.com)
''Lần sau sống c·hết không thể để tên kia đặt tên món nào nữa!''
Nghe được Đại Lực giải thích, đám người cảm thấy có lý nguyên bản cảm xúc đang hướng tới cực đoan Cú nghe vậy cũng bình ổn lại. Lấy ra một chiếc dây chuyền trong cổ của mình hắn im lặng cầu nguyện.
''Mong hoả thần chăm sóc chúng con!!''
Thái An nghe vậy khuôn mặt sưng phồng của hắn cũng trở nên nhăn nheo, hiển nhiên tên này cũng ý thức được độ nguy hiểm của vấn đề. Liền đứng thẳng người lên đi tới hét vào mặt đám người: (đọc tại Qidian-VP.com)
''Làm một cái thí nghiệm nho nhỏ, nếu thành công thì người bạn của chúng ta đây sẽ không còn là thương binh nữa.''
''Bình tĩnh nào! Sống c·hết có số, nếu đã đến cấp B+ cũng kiên kỵ vậy đám người chúng ta tính là gì. Hơn nữa thời tiết đã bắt đầu lạnh dần rồi, không còn đường mà quay đầu nữa mà dù có đi cũng chẳng có nơi nào đặt chân. Ngoài kia cũng đầy rẫy c·hết chóc nha, chúng ta bây giờ tứ phía đều nguy hiểm rồi mọi thứ không khác gì một trò đùa. Vậy còn lo lắng làm gì cho mệt, cứ sinh hoạt như bình thường là được rồi. Ta cũng mới tuần tra nơi này một lần, ít nhất là vẫn chưa có sự kiện thần bí nào xảy ra quanh đây. Đây là tín hiệu tốt a.''
'' Còn! Ngươi muốn làm gì?'' (đọc tại Qidian-VP.com)
Cầm được thứ mình muốn về sau, Đại Lực cũng không vội đi mà lại tiếp tục bàn về quy hoạch lại trang trại. Đã muốn lấy nơi này làm cứ điểm vậy thì nên nên bắt tay tạo thành một nơi bất khả x·âm p·hạm. Đây là mong muốn của Đại Lực, thế là kỷ sư kiêm thầy phong thuỷ Trần Lập lại một phen bận rộn khi mà phải đáp ứng một loạt các kiến trúc mà Đại Lực và Thái An yêu cầu. Tên Thái An này dù sao ít nhiều cũng là xuất phát từ Trấn Yêu Ti, nên những thứ cần thiết để chống quỷ không có ai trong này qua được hắn.
Chương 101: Trò đùa dai (2)
''Đừng có nói mấy cái câu khó hiểu như thế được không! Lập ngươi kể cho hắn nghe đi!'' Đại Ngưu chửi hắn một cái sau đó không còn để tâm nữa, chỉ sờ soạng trong đấy giấy tờ lấy ra một tập tài liệu dày rồi im lặng ngồi coi. Trần Lập cũng vuốt mặt mình vài cái cho tĩnh sau đó mới suy nghĩ nói ra:
''Cuộc đời ta ít thấy được ai có thể (đặt tên) được như ngươi. Ngươi là độc nhất!''
''Chúng ta hoàn thành bản vẽ này trong 1 đêm, không bằng gọi nó là nhất dạ du đi xem như nào?'' Hắn cảm thấy cái tên này rất hợp liền quay qua nhìn đám bạn mình để nghe ý kiến.
''Chuyện gì xảy ra với cánh tay kia của ngươi vậy. Ta nhớ không nhầm là Anh Đào đã nối lại đi, làm sao nó lại biến mất một lần nữa. Ngươi dùng nó để đánh cược vào thế hệ sau à?''
Đại Ngưu nghe vậy cũng liền chú tâm nhìn về phía Đại Lực, mặc dù đã bình thản đối mặt với mình bị phế lần nữa. Nhưng trải qua một lần thần kỳ trị liệu, hắn liền biết trên đời có phương pháp trọng sinh lại bộ phận cơ thể nha. Không khỏi hứng thú nghe lấy phương pháp của Đại Lực.
Trước cơn phẫn nộ của Thái An, Cú từ tốn lấy ra một cái khăn mùi xoa lau đi nước miếng dinh lên mặt mình. Sau đau từ trong túi quần rút ra điếu thuốc là một hơi, mới nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.