Chương 111: Một câu chuyện xưa.
Chương 111: Một câu chuyện xưa.
Đại Lực ngồi bên đống lửa, lúc này hắn vẫn chưa thoát được nổi kh·iếp sợ. Vài giây sau, hắn mới hoàn hồn trở lại khuôn mặt ngượng ngùng nhìn lấy Cừu Dẫn. Bản thân Cừu Dẫn lúc này đang tiếp tục uống rượu, đôi mắt mang theo vài tia ý cười nhìn hắn.
''Bất ngờ sao?''
''Có chút! Không nghĩ đại nhân lại xuất hiện ngay trước mặt thuộc hạ.''
''Thế tại sao ngươi lại không đứng lên chào?'' Cừu Dẫn hiếu kỳ hỏi, mặc dù không phải thuộc cùng một tổ chức với Đại Lực. Nhưng dù sao thân phận của hắn cũng cao hơn rất nhiều a, theo lý mà nói Đại Lực lúc này đã phải đứng lên chào hỏi hắn.
''Hề hề! Bây giờ chúng ta đã ở ngoài vùng lãnh thổ của Tuyết Quốc nên trên giấy tờ ta và ngài hiện tại đều ngang hàng. Mà lại ngay từ lúc đầu nếu ngài muốn ta chào hỏi đã trực tiếp lấy ra lệnh bài đi tới trước mặt ta, chứ không phải theo dõi ngay từ lúc khởi hành đến lúc này a. Vì vậy thuộc hạ cả gan đoán ngài lúc này xuất hiện là lấy việc riêng mà tới!''
Khuôn mặt Đại Lực trở nên nghiêm túc khi nói tới đây, bởi vì hắn tin chắc rằng Cừu Dẫn có chuyện riêng muốn nói với hắn. Còn lý do tại sao thì hắn không biết, luận thực ực của Cừu Dẫn hắn không cần phải theo dõi Đại Lực lâu tới vậy. Mà lại hắn còn có ý phóng thích khí tức thông báo cho Đại Lực nữa, điều này làm hắn càng ngày càng mơ hồ.
Cừu Dẫn khuôn mặt lúc này hài lòng tới cực điểm, ánh mắt không hề che dấu thưởng thức lấy Đại Lực. Hắn lại thuận tay rót một chén rượu đưa cho hắn, bản thân lúc này cũng đã đặt bình rượu xuống khuôn mặt nghiêm túc đến cực điểm.
'' Ngươi có biết về Ngọc gia?''
'' Cái nào Ngọc gia?'' Đại Lực không hiểu hỏi.
'' Khai quốc công thần Ngọc gia.''
Nói tới đây Cừu Dẫn âm lượng bổng nhiên kéo căng, khuôn mặt như trải qua t·ang t·hương, ánh mắt làm người ta không hiểu trở nên hoảng sợ. Đại Lực nghe vậy liền hắn có lẽ đã rơi vào một cái rắc rối nào đó, thở dài một hơi hắn thành thật.
'' Không dối gạt đại nhân, thuộc hạ là một người di cư qua Tuyết Quốc mà sống. May mắn được tổ chức thưởng thức mới tiến cử vào, nên lịch sử của đất nước này thuộc hạ cái hiểu cái không.''
Cừu Dẫn nghe được câu trả lời liền lập tức bối rối, m@ không nói sớm làm ta tưởng ngươi sống ở đây đã lâu. Đang cực kỳ hứng thú muốn kể chuyển liền bị câu nói của Đại Lực dập tắt. Nhưng mà Cừu Dẫn bổng nhiên cảm thấy mừng rỡ, đúng vậy a người ở ngoài không biết chuyện liền không sợ vậy hắn còn lo cái gì nữa.
'' 3 đứa trẻ kia là người của Ngọc gia.'' Cừu Dẫn lời ích mà ý nhiều nói cho hắn.
''Rắc rối lớn tới cỡ nào?''
''Nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ.''
''Đại nhân có nắm chắc giải quyết được việc này?''
''8 phần.'' Cừu Dẫn đưa tay ra số hiệu.
''Tại sao lại là thuộc hạ.'' Đại Lực nói ra nghi hoặc của mình nãy giờ, khuôn mặt chăm chú nhìn lấy Cừu Dẫn.
Cừu Dẫn nghe vậy liền từ trong người lấy ra một sinh vật đưa tới trước mặt Đại Lực, đầu con trùng này có hình dạng như một con đom đóm đang không ngừng phát ra ánh sáng. Cơ mà điều kỳ lạ là đầu con trùng này như rất sợ Đại Lực, không ngừng liều mạng chạy về núp bên trong người Cừu Dẫn. Khuôn mặt Cừu Dẫn bổng trở nên phức tạp:
'' Ngươi biết người ta gọi con vật này là gì không nó tên ra là [Đo Lường Đom Đóm] tên nghe rất 3 chấm phải không? Nhưng đây cũng chỉ ra năng lực của nó, dùng để đo lường tìm lực và thành tựu của một người. Đầu đom đóm này chính là dựa vào thứ ấy mà sinh tồn được trong hoang dã, chỉ cần có sinh vật tới gần nó trong vòng 5m đầu côn trùng này sẽ ngay lập tức cảm nhận được.''
Đại Lực nghe vậy khuôn mặt lập tức hiện ra vẽ kinh dị, hắn không tin hỏi lại:
''Có như vậy đáng sợ? Làm thế nào một đầu côn trùng có thể đo lường được thành tựu của một người. Ngài không phải là đang đùa ta đấy chứ?''
Cừu Dẫn khuôn mặt khinh bỉ nhìn hắn, nhưng vẫn kiên trì giải thích:
''Thứ này cũng không dựa vào mấy thứ huyền học khó hiểu như đạo giáo hay dùng để coi bói, mà là dựa vào hành động tính cách cảm xúc của ngươi. Hơn nữa nó còn có thể ngửi được một ít mùi vị mà chúng ta không hề hay biết, từ đó đánh giá ra được tìm năng cùng năng lực của ngươi. Mà lại ngươi nghĩ nó gặp ai cũng sẽ sợ sao, thứ này có tập tính sống cộng sinh cho nên sẽ dựa vào vật chủ làm đối chứng để xem xét ngươi.''
Cừu Dẫn ý vị thâm trường nhìn hắn, Đại Lực nghe vậy cũng liền biết vật mẫu ở đây là gì. Nhưng hắn vẫn như cũ giả ngu hỏi:
'' Không biết thứ này lấy gì làm vật tham chiếu?''
'' Dựa vào ta a, ta là chủ nhân của nó. Không lấy ta làm tham chiếu còn lấy ai?'' Cừu Dẫn nhìn hắn như nhìn lấy thằng ngu, liếc nhìn lấy đầu đom đóm này sống c·hết muốn chui vào trong người hắn. Cừu Dẫn không khỏi nhìn kỹ lại Đại Lực một chút, hơi có tí da thịt cùng nhan sắc ra thì cũng không có gì đặt biệt. Ừm cặp song đao có thể là cấp B, hửm cấp B.
Cừu Dẫn càng nhìn sắc mặt hắn càng cổ quái, sau đó hắn chỉ thở dài lắc đầu coi như buôn tha không quan tâm nữa. Đại Lực một bên nhìn lấy Cừu Dẫn không ngừng thay đổi cảm xúc, bên ngoài không quan tâm gì mà cầm lây chén rượu uống nhưng bên trong đã không ngừng chửi rủa.
'' Ngươi muốn nghe một câu chuyện không?'' Cừu Dẫn thấy không khí có chút ngượng ngùng liền đổi chủ đề.
''Ngài cứ kể....'' Đại Lực hớp một chén rượu sau đó liền lập tức im lặng, khuôn mặt lại một lần nữa tràn đầy hưởng thụ. Rượu ngon a, mà lại thứ này càng có công dụng ôn dưỡng nội lực. Hắn có thể cảm nhận được một luồng khí ôn hoà đang không ngừng đi qua cả cơ thể hắn, là hắn có cảm giác như đang tắm xông hơi, cả người không ngừng tuôn ra mồ hôi.
Cừu Dẫn lựa chọn không nhìn lấy Đại Lực mà ôn tồn kể chuyện, giọng nói của hắn du dương trầm bổng. Làm cho người nghe không khỏi xa vào câu chuyện của hắn:
''Ngày xưa tại một quốc gia nọ, có một vị vua muốn mở rộng đất nước của mình. Thế là ngài cùng với các bề tôi của mình liền bàn bạc kế hoạch để đánh chiếm các nước lân cận, nhưng khổ nổi đất nước của ngài là nước yếu và nghèo nhất trong tất cả quốc gia. Các bề tôi của ngài mặc dù hưởng ứng theo ngài, nhưng trong lòng mọi người đều không có lòng tin nên tất cả chỉ làm dáng một chút để đối phó.
Nhà vua nào không biết suy nghĩ của bọn cận thần, cơ mà ngài cũng không thể làm gì khác bởi vì đó là sự thật. Ngài muốn chấn hưng làm nông, nhưng đất ở nơi đa số là đất phèn, mà lại quanh năm đều là tràn ngập trong tuyết. Đất nước này có thể tồn tại đều đã là một kỳ tích, chứ nói chi là đánh chiếm nước khác. Nhưng mà có một số nhỏ cực kỳ nghiêm túc với quyết định của nhà vua, đám người này ngày đêm tìm tòi nghiên cứu cách phát triển đất nước. Ngươi đoán xem có kết quả không?''
Cừu Dẫn đang dẫn chuyện liền dừng lại đưa ra câu hỏi, làm cho Đại Lực đang nghe không khỏi ba chấm. Thế là hắn ra lắc đầu ra hiệu không biết, Cừu Dẫn thấy Đại Lực không đi theo mình liền mất hứng tiếp tục kể chuyện.
'' Hiển nhiên là bọn hắn không thành công rồi, nhưng bọn hắn lại truyền đạt ý chí này cho những đứa con của mình. Mà nhà vua khi ấy cũng thấy được chỉ đứng tại một góc không phải là cách, thế là ngài liền mở ra một chương trình đưa những nhân tài ra các nước học tập. Những đứa con của các trung thần được lựa chọn đầu tiên, tới khi nhà vua băng hà thì đã trải qua 3 đợt chương trình học tập. Số lượng nhân tài được đưa đi đã hơn 200 người, nhưng ngươi biết có bao nhiêu người trở về không. Không tới 1/4.'' Cừu Dẫn giọng nói có chút đắng chát như đang cười lấy cái gì, sau đó kể tiếp:
'' Nhưng cũng may trong 1/4 này lại có rất nhiều thiên tài, bọn hắn đưa ra rất nhiều kế sách cùng kiến giải làm cho đất nước ngày càng phát triển. Sau đó quốc vương bắt đầu mở rộng lãnh thổ cuối cùng đánh ra một khu gian sơn. Hết truyện!!!''
Đại Lực đang nghe say xưa liền bị cắt đứt, mặc cực kỳ không hiểu nhìn hắn. VL, nãy giờ cuối cùng ngài muốn kể là gì, Cừu Dẫn nhìn lấy khuôn mặt của Đại Lực cảm thấy có chút thoả mãn. Ha! Này thì không hưởng ứng ta, ngươi nghĩ lão già này không cách trị ngươi chắc.
Sau đó hắn khuôn mặt nghiêm túc nói:
''Nghe cho kỹ những lời ta nói sắp tới đây!''
---------------------------
Tại nơi xảy ra trận chiến:
Cừu Long đang giao đấu với 5 người, vẽ ngoài của hắn lúc này có chút chật vật nhưng nhìn chung là không hề có tổn thương nào quá nặng. Mà 5 tên còn lại thì biểu hiện cực kỳ khác biệt, gã cổ sư bí ẩn lúc đầu kia hiện tại đang nằm thoi thóp trên mặt đất giữa ngực đã xuất hiện một cái lỗ thủng.
4 tên còn lại cũng không hề tốt hơn, ngoại trừ một thân y phục rách nát. Cơ thể của bọn hắn đã xuất hiện cực kỳ nhiều v·ết t·hương, gã đeo mặt na vô niệm cầm lấy kiếm hạp đã không còn sự thong dong như trước. Mà là cực kỳ hoảng sợ tại giờ phút này, mấy tên khác cũng là như vậy.
''Dấu rất sâu a! Tình báo cũng không hề đề cập tới, xem ra chúng ta đã bị phát hiện từ lâu.'' Hắn không khỏi hít một hơi thật sâu cho mình tỉnh táo lại, cơ thể run nhẹ điều khiển kiếm hạp.
Cừu Long khinh bỉ nhìn bọn hắn mà không trả lời lại, một đám sắp c·hết có gì tốt nói. Thế là cơ thể hắn lại bắt đầu phát ra ánh sáng, một loạt chùm đ·ạ·n lại được bắn ra. 4 tên cực kỳ nghiêm nghị, bởi vì chiêu này mà bọn hắn ăn thiệt thòi không nhỏ.
Tên đeo mặt nạ vô niệm vỗ lấy kiếm hạp, từ trong bắn ra 5 thanh kiếm với hình thù khác nhau. Gã sau đó đưa tay kết ấn, thi triển một loại trận đồ cực kỳ phức tạp. Mà trong lúc đó 3 gã còn lại cũng có hành động của riêng mình, tên đeo lấy mặt nạ giận điều khiển hồ lô sau lưng mình, một loạt côn trùng từ đó bay ra sau đó theo điều khiển của hắn mà tản ra 4 phía.
Tên đeo mặt nạ buồn thì từ giỏ trúc lấy ra một loạt các loại dược liệu tại chỗ điều chế. Nếu Đại Lực xuất hiện ở đây thì hắn đã không khỏi cực kỳ bất ngờ, bởi vì trước người trước mắt này thế mà lại dám dùng tay không tiếp xúc với các loại độc dược, không sai tất cả dược liệu mà tên này lấy ra là độc dược. Chỉ thấy gã nhanh chóng đem đống dược liệu này cắt ra thành nhiều mãnh nhỏ, đao quanh nhanh chóng tạo ra nhiều tàn ảnh khiến khung cảnh cực kỳ đặc sắc. Sau đó đem tất cả nghiền thành bột rồi ép chúng lấy nước. Tất cả công đoạn làm trong 1 thời gian cực kỳ ngắn, sau đó hắn đem tay của mình nhúng thẳng vào trong loại chất lỏng đẩy.
Tên đeo mặt nạ vui thầy từ trong hộp gỗ lấy ra một đầu con rối, mà đáng sợ hơn nữa là hộp gỗ ngay khi đồ vật bên trong lấy ra cũng hoá thành một con rối. Cả 2 đều toả ra khí tức cực kỳ cường đại, nhanh chóng lao đầu về phía ánh sáng mở ra phòng thủ.
Cừu Long từ trong một chùm sáng nhỏ xuất hiện ngay bên cạnh tên đeo mặt nạ buồn. Mà gã lúc này cũng cảm nhận được, hắn đưa cánh tay đã nhúng trong thứ chất lỏng đầy độc dược kia đánh tới. Cánh tay của hắn lúc này đã là một màu tím đậm, một cổ mùi buồn nôn nhấc lên làm cho Cừu Long cũng phải nhíu mày. Hắn tung ra một cước đối ứng sau đó lùi về sau.
Tên đeo mặt nạ buồn cũng bị đẩy lùi ngay khi dính cước, cơ mà lúc này hắn đã hưng phấn lên tiếng cười:
'' Hắn đã chúng độc của ta, mau nhanh g·iết hắn.''
Cừu Long như nhìn thấy thằng ngốc, nhìn xuống dưới chân của mình. Đúng là chúng độc thật a, bởi vì độc dược đã ăn mòn cả đôi giày của hắn. Cừu Long không khỏi nhăn mày, xem ra khó giải quyết. Dù sao giày này là hàng đặt riêng a, nếu hư rồi thì làm sao sửa lại. Mặt hắn càng lúc càng âm trầm nhìn về phía tên đeo mặt nạ buồn:
'' Ngươi làm hư giày ta!''
Tên mặt buồn còn đang hưng phấn nghe vậy liền cực kỳ chấm hỏi, vc hư giày ngươi thì sao hiện tại không phải là người sẽ trúng độc sao. Tại sao kịch bản lúc này có chút không đúng. Mà thất thần trong chốc lát, con mắt của hắn ngay lập tức mở lớn. Bởi vì, khuôn mặt Cừu Long đã xuất hiện ngay trước mặt hắn:
'' Đây là hàng đặt riêng a, ngươi biết ta phải đợi mấy tháng mới có không. Nay ngươi nói muốn huỷ là huỷ, có hỏi qua ý ta chưa.''
Thế rồi Cừu Long điểm ra một chỉ, ánh sáng từ đầu ngón tay càng lúc càng thịnh. Lông tóc của tên đeo mặt buồn như muốn nổ tung, hắn điên cuồn rống to tung ra một chưởng. Mà cùng lúc 3 tên còn lại từ trong kh·iếp sợ tỉnh lại, điên cuồng dùng lấy tuyệt kỹ của mình đánh tới.
Cơ mà tất cả đều chậm, ánh sáng từ đầu ngón tay Cừu Long như hoá thành một khẩu pháo. Âm thanh vang lên làm rung động mọi thứ xung quanh, đám Cẩm Y Vệ phía xa đang t·ruy s·át mấy tên cổ sư còn lại cũng phải ôm đầu định thần, chứ nói chi một đám cao thủ ở ngay sát bên mà lại còn không phải là đối thủ của Cừu Long.
Âm thanh vang lên rất ngắn chỉ trong một lúc chớp mắt, nhưng cái chớp mắt này đối với bọn hắn là cực kỳ lâu. Bởi vì tên đeo mặt nạ buồn kia lúc này đã nằm xuống mặt đất, trở thành một tôn t·hi t·hể. Đôi mắt hắn trừng to như thể hiện sự không cam tâm, trên đầu hắn có một cái lỗ to não vào óc từ cái lỗ đó đi ra ngoài tràn đầy ra mặt nạ của gã.
Cừu Long quay đầu nhìn về phía 3 tên đã cực kỳ hoảng sợ lùi lại vài bước, miệng bọn hắn thô ráp nói ra:
'' Tông sư trung kỳ, ngươi vậy mà là tông sư trung kỳ.'' Tên đeo mặt nạ vô niệm điên cuồng rống to, hắn không thể tin điều trước mặt hắn.
''Đúng a! Bất ngờ không, kinh hỉ không. Ngươi có biết là ta phải trải qua những gì sao, mỗi ngày đều phải kiềm nén không đập c·hết một bọn ruồi trước mặt là khó chịu tới cỡ nào. Đâu phải như bây giờ, có thể thoải mái ra tay. Một đám giả danh tông sư thế mà dám ngông cuồng tới vậy, ai cho các ngươi dũng khí để làm như vậy.''
Gã đeo mặt nạ vô niệm nghe vậy liền điên cuồng kết ấn chú, sau đó vỗ lấy hạp kiếm từ bên trong xuất hiện thêm 5 cây kiếm nữa. Trên bầu trời lúc này đã có tông cộng 10 thanh kiếm đang không ngừng duy chuyển bên trên. Tên đeo mặt nạ hít một hơi thật sâu, cầm lấy một viên đan dược màu đỏ nuốt vào trong miệng. Mà Cừu Long chỉ im lặng nhìn gã làm, khuôn mặt của gã toát lên vẽ chờ mong.
Mà tên đeo mặt nạ vô niệm sau khi nuốt viên đan dược kia liền lập tức trở nên biến đổi, cơ thể không ngừng trở nên to lớn. Cơ bắp càng là phát triển nhanh đến mức muốn nổ tung, giọng nói của gã lúc này đã khàn khàn không nghe rõ:
''Chạy....mau.....nếu...không....c·hết!'' Từ có từ không liên tục được cất ra trong miệng hắn, hiển nhiên tên này đang cực kỳ cố gắng để nói ra.
Cừu Long khuôn mặt nghiền ngẫm nhìn lấy thứ quái vật biến đổi trước mặt, như nhớ tới điều gì:
'' Là sản phẩm mới của đám c·h·ó điên kia sao, cũng tốt xem ra có đầu mối.''
Nói xong hắn liền hoá thành một vệt ánh quanh sáng mù mắt tất cả mọi người quanh đây, giọng nói của hắn uy nghiêm trở thành kẻ phán quyết:
'' Ta đã tìm được thứ ta muốn. Hiện tại mời các ngươi c·hết đi!''