Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Cứu hay không cứu .
Chương 16: Cứu hay không cứu .
''Ngươi không sợ khiến cho hành trình kéo dài sao.''
Đại Lực nghe vậy thở dài: ''Biết làm sao được, tổng không thể cứ quăng bọn chúng một nơi như thế này được.''
''Ta cũng không phải là thấy c·hết không cứu, mà nhà ta nuôi những đứa trẻ mồ côi như này mục đích chủ yếu chỉ là tẩy não chúng biến chúng thành cận vệ không s·ợ c·hết của riêng mình.
Đó là ''không được liên luỵ tới người dân'' thứ này được áp dụng mạnh nhất đối với các thế lực đỉnh cấp tông môn, cùng với các thế lực tông môn có địa vị. Dù gì bọn họ đều là những chiến lực cao tầng của thế giới này, nhưng mà bọn hắn không có tham gia sản xuất nha dù có thì cũng chỉ là số ít. Nếu mà một cái thế giới chỉ lo luyện võ mà không để ý tới sinh hoạt sản xuất, thế giới đó có tồn tại không?
''Sẽ không chỉ nhiêu đây thôi đâu.'' Trần Lập lại đáp.
Đại Lực ngẩn ra khi nghe Trần Lập đưa ra hướng giải quyết, hắn lặng lẽ trầm ngâm suy nghĩ nhưng mà nghĩ tới thôn trưởng hồi đó. Hắn chỉ nở một nụ cười đáp
Liên tưởng tới bức thư thứ ba mà sư huynh hắn đưa tới, Trần Lập trong lòng đã ẩn ẩn có chút đáp án.
Mà bây giờ Cữu ma như bị điên không ngừng gieo rắc p·há h·oại cuộc sống người dân, xem như đã vượt qua ranh giới thiết lập này. Tại sao các tông môn lớn vẫn chưa có động tĩnh gì, tại sao bọn hắn đều im lặng nhìn hình ảnh này xảy ra. Một suy nghĩ lé lên trong đầu Trần Lập, suy nghĩ này vừa xuất hiện làm hắn không khỏi rùng mình.
''Tới đâu hay tới đó, ít nhất cũng phải làm chút gì đó.''
Trần Lập nghe vậy liền đứng hình, sau đó gãi đầu cười cười.
May mắn hắn vẫn chưa lúng sâu vào suy nghĩ này, Đại Lực đám người hành động nhận được sự kính trọng từ hắn.
Đại Lực nhìn thấy đám nhỏ kéo nhau rời đi, mà không để ý tới khuôn mặt đăm chiêu mà buồn bã khi đang ăn cháo của Trần Lập
''Không cần như thế, đây là điều ta phải làm.'' Trần Lập lắc đầu nói, sau đó tiếp tục ăn cháo. Đại Lực thấy vậy cũng không nói nữa mà thông báo hỏi bọn nhóc có muốn đi theo mình không. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu ngươi không ngại khổ, thì ta có thể tài trợ cho ngươi. Về sau cứ như vậy, cho đến khi ngươi tìm được tài chính hoặc là ta cứ tiếp tục như vậy đưa.''
''Ta đã nói rồi đời này ta có hai cái bản sự: một là thân pháp, hai là mắt nhìn người. Ta tin tưởng vào cảm giác của mình.'' Trần Lập trả lời một cách chân thành.
Bởi vì có sự ước thúc này, mặc dù hình ảnh chiến hoả đôi lúc vẫn có nhưng lúc đó nó đã liên quan tới xung đột giữa các nước với nhau. Chứ không phải là do hành động của các tông môn.
Đại Lực quay qua nhìn hắn với đôi mắt một kẻ ngốc: ''Ngươi đã nhờ cậy cao thủ nhà mình tới giúp cứu Tần Lão, thì không thể nhờ họ đi theo chúng ta?''
Trần Lập nghe được câu hỏi Đại Lực liền biết ý của hắn, nhưng mà chỉ lắc đầu còn không đợi Đại Lực nói liền cắt ngang
Thay mặt mấy đứa trẻ cùng với những tên sắp tới. Xin nhận ta một lay.'' Đại Lực đứng lên định hành lễ, đã bị cánh tay của Trần Lập hạ xuống.
''Ta còn nghĩ ngươi còn thiếu một bản sự nữa: đó là nhà ngươi giàu.'' Đại Lực cười chọc hắn, sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc:
Nhưng còn một điều hắn vẫn không dám nói với đám người Đại Lực, có lẽ vì bọn hắn là những người ở dưới tầng chót nên không biết được luật này.
''Đúng là thần kỳ a.'' Đại Lực khen một cái, sau đó lại nhìn Trần Lập: '' Ngươi nghĩ mấy đứa trẻ này có thể sống sót được không.''
''Ngươi tin tưởng ta thế sao ?''
Đừng nói là hắn, ngay cả những người khác cũng không có khá hơn là bao. Gặp phải tình cảnh này, kẻ nào cũng cảm thấy trong lòng có một sự nghẹn ngào. Dù nói hình ảnh này là bình thường ở những khu chiến hoả, nhưng khi nhìn trực tiếp đều sẽ có những cảm giác khác nhau. Dù gì tất cả đều là con người, đều có cảm xúc chứ không phải những thứ vô tri.
Mà ta chưa có quyền lực lớn trong nhà, nếu nhận những đứa trẻ này thì buộc phải theo quy định gia tộc.''
Đại Lực cùng Trần Lập hai người tới bàn với Đại Ngưu về kế hoạch của bọn họ, lúc đầu hắn tính phản đối. Nhưng nghe Trần Lập nói mời tới tuyệt thế cao thủ xong liền im lặng một bộ các ngươi cứ bàn ta theo.
''Thú thực ta cũng không biết kéo theo đám nhóc này là đúng hay không.'' chỉ thấy nghe thấy Đại Lực quay đầu về đám nhỏ mà nói: '' Nhưng ít ra còn đỡ hơn để đám nhỏ tại đây, ngươi nghĩ sao?''
Chương 16: Cứu hay không cứu .
Đại Lực còn đang suy tính tìm cách thì lại nghe Trần Lập nói tiếp:
Đám trẻ nghe Trần Lập nói thế liền kéo nhau chạy về khu xe lấy gạo mà làm cháo.
''Ta cũng không biết, nếu chúng có thể sống sốt cũng không có tương lại tốt đẹp chờ chúng một là bị làm nô lệ, hai là bị cữu ma lấy tới làm vật thí nghiệm.'' (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn đám người ra sức làm việc, Trần Lập ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại cảm thấy hỗ thẹn, hắn cũng không phải là một người không có cảm xúc. Nhưng mà bởi vì bắt gặp quá nhiều hình ảnh này đã làm hắn suy nghĩ a đây chỉ là điều bình thường, họ thật không may rồi cứ như vậy qua đi.
''Ngươi không muốn sao ? '' Đại Lực nói xong liền đi thẳng tới chỗ đứa bé đang dùng tay không đào đất.
Nhìn thấy khung cảnh hoang tàn trước mắt mình, đám người không nhịn được đều rùng mình. Xác c·hết thay nhau nằm ra giữa đường, có mấy đứa trẻ còn đang nằm thoi thóp, lết ra giữa đường. Có đứa thì đang dùng đôi tay gầy cộc của mình đéo ra một cái hố, kế bên nó là một cái xác của một đứa trẻ nhỏ. Có những người già nhìn như nằm ngủ trước hiên nhà nhưng nếu nhìn kĩ thì thấy trong mắt bà ấy đang có nhưng con bọ từ trong đó đi ra.
Cùng lúc đó, Trần Lập vừa dùng chim ưng của mình để gửi đi tin tức, sau đó hắn còn lấy trong người ra một cái lệnh bài bằng gỗ trên mặt gỗ có khắc những ký tự gì đó. Trần Lập dùng máu của mình nhỏ vào sau đó lấy bức thư mà cột vào..
May mắn trấn hắn có một vị thôn trưởng phúc hậu, người đã lên sẵn kế hoạch di dời trấn hắn.
Bọn hắn còn lo ta không thích dùng tiền đâu, huống hồ ta cũng có trong người cũng có một ít của riêng.
Thế lại đám người lập tức dời trại, chuẩn bị cho chuyến đi. Sau vài ngày, cuối cùng bọn hắn đã ra khỏi khu rừng vòng qua được Nhật Tượng thành, hiện giờ chỉ cần đi tiếp như lộ trình ban đầu bọn hắn có thể thành công đi tới phía Bắc trong hai tuần. Nhưng tất nhiên đó là nếu bọn hắn thuận lợi đón được Tần lão, cả đám người chạy một mạch tới một thị trấn nhỏ.
Tối hôm đó, đám người quây quần bên bếp lửa cùng một nồi cháo hành. Không phải bởi vì bọn hắn không còn gì để nấu, mà chỉ có món này trước mắt là thích hợp cho bọn trẻ ăn, không sai là bọn trẻ không có một người lớn nào sống sót.
Vừa nhìn đám trẻ, Trần Lập vừa hỏi đang ngồi một bên Đại Lực: '' Mang chúng đi theo ?.''
''Ngươi nghĩ muốn cứu chúng.'' Trần Lập quay ra nhìn hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng hắn lập tức kéo mình ra khỏi suy nghĩ đó, hắn không dám tin.
''Cách truyền tin đặt biệt của gia tộc ta, chỉ dùng cho trường hợp khẩn cấp, ta sợ chim ưng không thể tới kịp nên dùng chúng.'' (đọc tại Qidian-VP.com)
''Để ta giúp ngươi'' Đại Lực chỉ thở dài nói ra, sau đó cùng một chỗ đào hố. Đứa bé kia nghe vậy liền không nói gì, chỉ im lặng đào. Tiểu Thuý khi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng không chịu được thế là đi thẳng tới những đứa bé đang bò lết ngồi một chỗ thẩn thờ kia giúp đỡ. Dù gì nàng cũng là một người mẹ, nhìn thấy những hình ảnh này trong lòng không khỏi soát xa.
Chỉ thấy lệnh bài đột nhiên sáng lên, sau đó có hình ảnh một con rắn từ hư không xuất hiện ngậm cái lệnh bài đó vào mồm rồi biến mất.
''Bất quá nha, chỉ cần không phải trên danh nghĩa của ta là được, ta vẫn có thể dùng tiền tài trợ cho ngươi. Đừng lo lắng về tiền, ngươi biết ta là con cháu thế gia cùng với đệ tử của môn phái nào không ?
Nghe được Trần Lập nói vậy, Đại Lực liền câm nín không nói lời nào hắn cũng không có tư cách để nói về cách cư xử của các thế gia. Chung quy lại cũng do bản thân nông nổi, làm việc không tự lượng sức mình.
''Cảm ơn.'' xuất phát từ đứa trẻ hồi sáng dùng tay không đào mộ . Chỉ thấy nó húp hết bát cháo sau đó nỡ một nụ cười, hai bên mắt xuất hiện dòng nước:
''Nhưng mà đã ngươi tin tưởng ta thế, ta đành tiếp nhận trước khi ta có thể tìm được nguồn tài chính đành phải nhờ ngươi.
Thế là chúng từ trong người móc bàn thầu ra định đưa cho những đứa trẻ kia, thì bị cánh tay Trần Lập ngăn lại: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại Lực nhìn thấy Đại Ngưu biểu lộ liền đập bả vai, hai tên nhìn nhau như tri kỷ nhiều năm hiểu cảm xúc của nhau. Nhân gia có thể mời tới cao thủ như vậy sao không mời sớm a.
''Xem ra phải về nhà hỏi về chuyện này.'' Trần Lập trong lòng thầm nhủ. Sau đó cũng đi tới đám người Đại Lực mà phụ giúp.
Nắm lấy tay nó, đứa trẻ quay đầu nhìn lại Đại Lực chỉ thấy đôi mắt nó hiện giờ thẫn thờ không còn một chút hoạt bát nào của một đứa trẻ phải có, những giọt máu từ bàn tay nó cứ chảy chầm chậm xuống.
Những hình ảnh này đập vào mắt Đại Lực, làm hắn không khỏi rùng mình cùng với cảm thấy may mắn.
''Ngươi tổng không muốn chúng vừa thoát khỏi số phận làm nô lệ, lại gặp một cái bị tẩy não chứ ?''
Vì vậy '' luật'' này dù không ghi vào. Nhưng đều được các thế lực tông môn lớn xem như một loại hiểu ngầm. Dù là các tông môn nhỏ hơn cũng không dám đụng vào người dân, bởi vì còn có q·uân đ·ội của một nước a. Bọn hắn một đám người nhỏ, có thể so với một đội quân trang bị tận răng sao.
Đại Lực nhìn thấy hình ảnh này cũng bất ngờ: '' Đó là thứ gì.''
Đại Ngưu nhìn thấy vợ mình như vậy, cũng chỉ đứng kế bên an ủi nàng sau đó đi tới tìm những người còn sống. Lục Thẩm, Lục Thúc cũng tới phụ một ta mấy đứa trẻ thấy những người lớn đều bắt đầu hành động bọn chúng cũng muốn giúp gì đó, đặt biệt là thấy những người cùng tuổi mình gặp tình cảnh này.
Năm tên thấy có người sẵn sàng cưu mang chúng liền đồng ý, Tiểu Hoa đám người thì một mặt hưng phấn vì biết có thêm đồng bọn thế là kéo cả đám chạy tới chỗ khác. Dù gì đều là trẻ con nên cười đùa vui vẻ nhiều hơn, thay vì luôn giữ trên mình những khuôn mặt buồn bã.
''Không nên đưa chúng ăn những món này lúc đang đói, đi nấu cháo đi chúng chỉ có thể ăn cháo lúc này.''
''Cháo ngon quá cháu có thể xin một bát nữa được không'' nói rồi đưa bát đã trống không của mình ra.
Bọn hắn chỉ tìm được năm đứa trẻ còn sống, bọn chúng đều trong tình trạng có thể đi bất cứ lúc nào. Nhìn đám trẻ c·hết lặng ăn cháo, cảm xúc của đám người không khỏi trầm theo. Nhưng mà một tiếng nói cất lên phá vỡ bầu không khí này:
Đừng nói chỉ mình hắn, mà những tên đồng môn của hắn cũng nghỉ như vậy. Nhân gia đều suy nghĩ rằng bọn họ bị như vậy là do bọn họ quá yếu, đây chính là lí do khiến họ không thể sống cuộc sống theo ý mình được. Vì vậy bọn họ phải nhanh chóng đề thăng công lực bản thân, để có thể sống được như ý mình muốn tiêu dao tự tại.
Tốn cả một ngày trời bọn hắn mới từ trong những đống phế tích, hoang tàn kéo tìm được những người sống sót cùng với đào mộ cho những người không may.
Mặc dù hắn nhận là một tên không tốt đẹp gì, đôi lúc còn là một tên giả tạo. Nhưng mà nhìn thấy những đứa nhỏ không có người lớn nào bên cạnh, thấy những lão nhân gia đã nằm một chỗ không biết là ngủ hay đ·ã c·hết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.