Chương 27: Giao hàng.
Chương 27: Giao hàng.
Kiểm kê thu hoạch về sau, nhìn lướt qua những t·hi t·hể kia, Đại Lực không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Không phải là bởi thương hại bọn người này, mà cảm thấy hối hận vì lúc trước không làm như vậy đối với đám người đ·ã c·hết lúc trước kia.
''Mất cũng không ít tiền nha...''
Tiền thứ này ai chả thích lại không chê nhiều, mà lại nhà hắn là cô nhi viện a còn phải nuôi rất nhiều miệng ăn, dù là bây giờ còn chưa phải lo đến thế nhưng mà phòng ngừa trước vẫn hơn.
''Đám người này mỗi tên chưa phải tuyệt thế mà đã cất trong mình nhiều tiền thế này, nhưng tên trước không biết bao nhiêu. Nếu may mắn thì có khi sẽ được thêm thứ gì đó. Cuối cùng vẫn là tại mình quá vội vàng không suy nghĩ nhiều.
''Không biết đi tiếp về trước còn gặp đám người nào nữa không? Còn kẻ chặn g·iết đám người này nữa, vẫn là phe mình hay địch.''
Suy nghĩ về những thứ này một hồi, Đại Lực liền quay người hướng về phía ngoài khu rừng đi về lại trấn:'' Cái tên họ Tào này dù biết mình c·hết thế mà vẫn không hề cho biết thông tin gì về những thế lực khác, vậy phía sau vẫn còn đồng đội của hắn? Hay là kể cả hắn không biết phía sau sẽ có thế lực nào. Giả sử tên này chiêm được cái hộp vậy bọn hắn làm thế nào để thoát những thế lực khác. Chẳng lẽ đám người này quyết định hợp tác nhưng lại dựa vào bản lĩnh của mình mà c·ướp. Thật không lo lắng cái hộp rơi vào tay kẻ khác liền biến mất.
''Vẫn là xem như có hiệp ước hoặc là có thủ đoạn khắc chế nhau.''
Chỉ là dính vào phạm vi các thế lực hợp tác, toan tính mưu mô thế này, dùng phương pháp gì để phá giải cũng không phải là Đại Lực một cá nhân có thể hiểu rõ.
Vẫn là biết được tình huống món hàng này, Đại Lực càng quyết tâm giao món hàng này nhanh nhất có thể để còn thoát khỏi những chuyện này.
Hiện nay tất cả những thứ này đều là do bất đắc dĩ hi vọng giao được đồ vật về sau, hắn có thể nhẹ nhàng rời khỏi.
.......
.......
Đại Lực ban đầu còn tưởng rằng hành trình tiếp theo của hắn sẽ càng ngày khó khắn với quỷ quyệt hơn mới đúng.
Dù sao, cũng là nhiều thế lực thay nhau tranh đoạt.
Đã đến ba cái tiếp tới ít chắc cũng không kém.
Tại các thế lực thông qua điều gì để có thể ngồi xuống cùng một bàn thay nhau hợp tác, Đại Lực không rõ ràng lắm.
Tại đình bên kia không biết các thế lực khác có thể nắm bắt được rằng có một cỗ thế lực bên ngoài ẩn vào hay chỉ là giải quyết nội bộ.
Nếu là cái sau còn dễ nói, nhìn thấy đối phương gãy thế là thuận tay ném đá là điều bình thường. Sau đó dùng thủ đoạn khác mà chờ đợi mình tới.
Nhưng nếu là cái đầu, chỉ sợ bọn hắn sẽ càng ngày ra tay ác liệt hơn càng khó phòng bị.
Đây cũng là điều đáng sợ nhất, có một bên khác đang âm thầm đi phía sau mình mà không rõ địch bạn. Đến cùng là mưu toan điều gì đây?
Đám này mục tiêu không phải mình, có lẽ còn là giúp mình giải quyết phiền toái đằng trước.
Nhưng mà thủ đoạn thật sự là hung ác, đem bản thân hắn ném lên đống lửa.
Những thứ này hết thảy xen lẫn nhau tạo thành một đoàn dây rối, thật sự phải như hắn nghĩ đến là làm cho tình hình tiếp đến phải cực loạn mới đúng.
Nhưng mà cuối hết lại làm cho Đại Lực không ngờ tới.
Hắn cứ một đường bình thường đi tới, không gặp khó khăn nguy hiểm nào.
Không có người tại trà quán giả trang, chờ đợi hắn vừa đặt chân vào cạm bẫy.
Càng không có người lại đợi hắn lúc ăn cơm, phục kích bất ngờ để khống chế hắn, đoạt lấy hộp gấm và ép đoạt lấy đồ vật của hắn.
Đối với hành trình về sau, Đại Lực nhưng thật ra là có một chút thất vọng.
Dù sao hành trình này cũng là không ngắn, mà một người một gấu miệng ăn cũng không phải là nhỏ, nếu là đi trên đường gặp mai phục thế là thuận lý thành chương c·ướp đoạt đồ vật của hắn, có thể kiếm thêm được một ít tiền, cho hắn ăn uống thật thoải mái đâu.
Dù sao, bọn người đằng trước thế nhưng là mang rất nhiều tiền khi đi chặn đánh hắn, tại sao bọn người phía sau lại không được như vậy chứ ít nhất cũng sẽ có vài tên.
Đáng tiếc là chuyện tốt như vậy, Đại Lực từ bên đình kia trải qua về sau lại còn không gặp nữa.
Mà giờ phút này, trước mặt hắn chính là khách sạn Ưu Lãnh, do dự một lúc cuối cùng vẫn là bước chân vào.
''Khách quan mời vào, không biết là ngài tính nghỉ chân vẫn là ở trọ a?''
Mời vừa vào cửa, liền được Tiểu nhị từ trong đi ra mặt mũi tràn đầy nhiệt tình tiếp đón.
''Tìm người.''
Đại Lực cười nói cùng với đó là từ trong ngực hắn lấy ra lệnh bài tượng trưng cho mình: ''Đại ca, ta là nhân viên giao hàng, đơn hàng chính là đại gia trong đây tên là Hoài Ức, không biết vị này thế nhưng là còn ở trong đây?''
''A!''
Tiểu nhị sững sờ, nhưng sau đó lại gật đầu:''Đúng là có như thế một vị Hoài đại gia ở đây, nếu không ngài vẫn là ngồi xuống trước uống một ngụm trà. ta đi qua bên kia thông báo dùm ngài một tiếng.''
''Làm phiền đại ca.''
Đại Lực khách khí cảm ơn, tại tên Tiểu nhị hướng dẫn ngồi xuống, một bình trà xanh liền đã xuất hiện trước mặt.
Nâng chung trà lên nhìn một chút, lại đổ một ít nước vào trong chén nhẹ nhàng xoay đều.
Sau đó, tại đem chén trà rửa qua một hồi, liền mới một lần nữa rót một chén, uống một ngụm mà nghe thấy giọng nói:
''Lại là tìm đến vị kia Hoài đại gia''
''Tên này thế nhưng là tới giao hàng, khác với những tên trước? Mà cũng không biết vị Hoài đại gia này rốt cuộc là ai, mấy ngày nay liền đã tới không ít hai ba lần người..''
''Mà cũng phái nói lần trước tên kia tìm gặp vị này Hoài đại gia, trong lúc đi ra sắc mặt thế nhưng là rất sợ hãi a.''
''Vậy đã coi là gì...Ta còn gặp một vị nữ tử tìm gặp hắn. Thế nhưng là không gặp nàng đi ra nữa, về sau ta lại đi thuê phòng trong này quan sát thế nhưng là cũng không có tìm được tung tích nữ tử kia.''
Đại Lực cuối đầu uống trà, đem những lời bàn tán xung quanh đều nghe hết vào trong tai, nhẹ nhàng buôn chén trà xuống, vừa lên lầu thông báo dùm hắn Tiểu nhị liền trở về.
''Vị khách quan, vị đại nhân kia cho mời.''
Tiểu nhị cười nói: ''Cao nhất lầu, sau đó cứ hướng bên trái đi tới phòng cuối, ngài có thể tự mình đi mà a.''
''Đa tạ.''
Đại Lực thủ thế cảm ơn, sau đó liền bước chân lên cầu thang.
Chớp mắt liền đã đúng tại phòng cuối cùng dãy trái, trên cửa đề rõ số một, nhẹ nhàng gõ cửa phòng liền từ bên trong truyền đến thanh âm
''Vào đi.''
Đẩy cửa phòng ra, liền gặp một tên trung niên nam tử, trong tay đang cầm lấy quyển sách, đôi mắt của hắn đều đã bị nội dung trong sách hấp dẫn không thèm để ý tới xung quanh.
Một tay khác lại đang cầm chén trà, nhưng lại không có bưng lên uống.
''Ngươi chính là Hoài Ức.''
Đại Lực nhìn xem tên này mở miệng hỏi thăm.
Tên này ngửa đầu lên nhìn Đại Lực một chút, tựa hồ là bởi vì bị hắn quấy rầy mà cảm thấy phiền hà, liền cau mày: '' Ta không phải thì chả lẽ ngươi chính là Hoài Ức.''
''Haha, ta chắc chắn không phải rồi.''
Đại Lực cười nói: ''Tại hạ Đại Lực nhân viên giao hàng thuộc quản lý của triều đình, tiếp nhận ủy thác của đồng đội tới đây đưa cho ngài một vật.''
''Đồ vật ?''
Hoài Ức nghe Đại Lực nói thế, liền nhìn hắn một chút: ''Thứ gì?''
Đại Lực cũng không nhiều lời, liền đem hộp gấm từ sau lưng ra, đặt ngay trên mặt bàn.
Hoài Ức ánh mắt vốn là hờ hững, nhưng sau khi nhìn thấy cái hộp liền thay đổi một tí:''Ừm.''
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đại Lực: ''Tên đồng nghiệp đưa ngươi hộp gấm này ở đâu?''
''C·hết rồi.''
''C·hết rồi?''
Hoài Ức ngây ngốc một tí, liền đặt xuống quyển sách cùng chén trà đang trên tay, vươn tay ra hướng tới hộp gấm.
Nhưng mà tiếp theo, Đại Lực liền một tay đặt trên hộp gấm
''Ngươi đây là ý gì?''
Hoài Ức nhìn thấy Đại Lực động tác, cau mày nhìn về phía hắn
Đại Lực liền biến thành nghiêm túc, từ trong người lấy ra một tờ giấy cùng con dấu: ''Ký tên, giao tiền rồi mới nhận hàng a.''