Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Gặp mặt (1)
Chỉ sau khi hắn rời đi một lát, Đại Lực cảm thấy như có người đang theo dõi mình. Hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc nhìn kĩ xung quanh, sau đó đi tới một quán trọ.
''Không có tên, người ta chỉ gọi ta là Lão Ưng. Ngươi muốn thì có thể gọi ta vậy.''
Đại Lực nhướng mày cảm thấy bất ngờ, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói:
''Tính ta cũng không như những tên khác, rất thích đang xen vòng vòng mà không để lộ ý đồ muốn hỏi. Ta thì có sao nói vậy, nên ta sẽ trả lời câu hỏi của tiểu tử ngươi.
Tại sao tên này đã bây giờ lại xuất hiện ở đây, còn trong tình trạng này.
Hắn nghi ngờ nhìn về phía người trung niên đối diện, y lúc này chỉ đang nở một nụ cười như rất hài lòng với biểu cảm của Đại Lực lúc nãy.
Đại Lực cười khổ một tiếng, tranh thủ uống thêm một ngụm trà sau đó tính tiền đi ra ngoài chạy tới tổng cục giao hàng.
Sau đó hắn từ hộp quà đẩy về phía Đại Lực đưa tay mời hắn mở. Đại Lực suy nghĩ một chút cuối cùng cũng mở ra. Nhìn vào bên trong làm cho hắn không khỏi bất ngờ, cùng đầy mê mang. Bởi vì bên trong chỉ có một thứ, đó là một cái đầu, khuôn mặt trên đó đôi mắt còn mở rất to miệng thì mở há hết ra một bộ rất bất ngờ.
Chương 33: Gặp mặt (1)
''Vẫn là nhà đông con, hơn ngàn lượng vẫn là không đủ bao nhiêu.''
''Nguyên bản đã nói với Tiểu Hoa thời gian mình về, nào ngờ cuốn vào việc này, khiến cho chậm trễ quá lâu sợ rằng lúc này cả nhà bọn hắn đang náo loạn.'' (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi tới chi nhánh được đặt tại trấn này, hắn nhanh chóng chào hỏi nhân viên sau đó đưa ra giấy tờ xác nhận cũng số tiền hắn nhận.
Tên này vừa nói xong liền từ trong tay để một cái tẩu cùng một gói đồ lên bàn. Tên này không phải vị trung niên Đại Lực vừa gặp ở chi nhánh sao. Hắn làm sao lại xuất hiện ở đây?
Còn không để hắn nói hết tên kia liền đưa tay chặn lại :
Tên xưng Lão Ưng kia trả lời một câu, sau đó lấy đũa gấp cho mình vài miếng thức ăn. Một bộ dáng rất là hưởng thụ. Hắn lại thưởng cho mình một chén rượu sau đó nói tiếp:
Đại Lực ở trong lòng bắt đầu tính toán, lập tức cảm thấy trong người hơn ngàn lượng này không thơm.
Đại Lực chỉ cười cười không nói, mà rót cho hắn thêm một chén rượu:
''Bây giờ đã có thể chịu nghe ta nói chuyện rồi a?''
''Ngược lại không có, mà là do một thứ khác.''
Nên dù có sơ ý dính độc, vẫn là không cần quá lo lắng ngược lại còn cho thêm mình một bài tập luyện để nâng cao đề kháng độc dược.
Đại Lực uống một ngụm trà sau đó thở dài ra một hơi: ''Mặc dù Trần Thanh Hà sự việc này quả thực bị cuốn vào trong, nhưng bất luận là việc này là ân oán hay là còn có sự sâu nào nữa, chí ít chuyến này tiêu nhưng thật là kiếm bộn, không những là tiền công còn là tiền thu được từ những tên chặn g·iết kia. Ít nhất là có thể tự túc, với cho đám nhỏ kia một ít tiền vốn làm nghề.
Đang trong lúc đợi, thì Đại Lực nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vào. Hắn quay đầu lại thì thấy một tên trung niên lúc này trong tay đang cầm một món đồ được bao bọc bởi vãi, tay còn lại đang cầm một cái tẩu. Hắn hít một hơi nhả khói ra sau đó nhìn về Đại Lực cười gật đầu.
''Thật không dấu gì huynh, tại hạ....''
Đưa mắt ngắm nhìn Tát Lực vui vẻ hưởng thụ, Đại Lực thầm nghĩ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Làm cho hắn cũng không nghĩ tới, phối hợp với nội lực từ Tử Hà Thần Công, cùng với uy lực của Độc Sa Chưởng, thế mà đem tên kia đánh cho thành thịt nát xương tan mà còn để lại cho tên đó một thân bị trúng độc cũng không phải nhẹ.
''Cái này làm nghề giao hàng dù sao cũng là đi qua chốn giang hồ, vẫn là nên đi kết thiện duyên nhiều một chút mới được.''
Lúc này tại một quán trà bên trong Trấn Cà Chạch, Đại Lực đang thảnh thơi thưởng cho mình một chén trà. Hắn một đường chạy về không nghĩ cuối cùng trong nữa tháng mới tới đây. May mắn là có Tác Lực đi cùng hắn mới rút ngắn thời gian di chuyển.
''Rượu ngon, còn có bàn tiệc này nữa không biết là dành cho ai.''
''Còn phải chu cấp cho đám nhỏ học võ, cùng tiền cho lão sư dạy.
Người nhân viên xác nhận một lúc, thì mới gật đầu bảo hắn đợi một chút để mình đi hoàn tất thủ tục.
Bàn ăn của hắn được đặt tại một nơi rất xa còn gần với cửa sổ. Hắn chỉ lặng lẽ ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu sau đó ngồi im như đợi ai đó tới.
Không cần thiết phải hành y làm nghề tay trái nữa, dựa theo môn công pháp này yêu cầu muốn tăng lên đều cần phải tiếp xúc nhiều loại độc dược khác nhau.
Mặc dù nói hắn là nhận từ một tên đồng nghiệp khác tại nơi không ai thấy, nhưng mà hắn là một tên nhân viên tốt nên sẽ không làm như thế ít nhất là Đại Lực tự phong cho mình như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất qua ít nhất là hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Chương 33: Gặp mặt (1)
''Ta đến đây là để gặp ngươi. Cùng với mời ngươi vào một tổ chức. Ngươi có muốn gia nhập không?'' (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi dặn dò hết tất cả xong, Đại Lực tới phòng của mình được giao. Thu dọn đồ đạc xong, hắn mang theo cây gậy sau lưng của mình mà xuống phòng ăn.
Bất quá Đại Lực vẫn có Tử Hà Thần Công cùng với Đồng Tử Công hai môn này hồi phục vẫn tính được, còn chưa nói đến hắn vẫn còn những thủ đoạn hồi phục khác.
Tại quán ăn, hắn kêu tiểu nhị mang cho mình một phòng cùng với lên bàn thức ăn cho hai người, còn dặn hắn cho Tác Lực một chỗ nghĩ ngơi thật tốt.
Dù sao hiện nay hắn cũng đã sắp hoàn thành hệ thống võ học cho mình để xây Hồng Kiều, vì vậy yêu cầu võ học thích hợp cho hắn rất cần thiết. Mà môn này Độc Sa Chưởng lại tới quá đúng lúc. Hắn một thân kiến thức về dược học cuối cùng cũng có chỗ phát huy.
Ngoại trừ số tiền ra, một ít độc dược cùng [Độc Sa Chưởng] cũng là một cái thu hoạch.
''Độc Sa Chưởng vẫn là quá hung hiểm, nếu không phải là sinh tử thời điểm vẫn là ít dùng đi.''
Nhìn kĩ một chút thì Đại Lực phát hiện khuôn mặt này hắn rất quen, suy nghĩ một hồi hắn mới nhớ được đây chẳng phải là tên đạo sĩ hồi trước từng chạy thoát khỏi hắn sao.
''Tại hạ mặc dù trí nhớ rất kém, nhưng ít nhất là vẫn biết còn chưa gặp huynh đài bao giờ, cả gan xin hỏi tín danh?''
Trấn Cà Chạch!
Đây là một môn cực kỳ hung hiểm võ học. Nhưng mà ít nhất uy lực rất tốt, lại đánh vào thứ hắn cần. Bất quá vẫn là phải cẩn thận một chút nếu không lại tại thành tổn thương cho mình.
Dù sao hắn cũng phải đưa ra số tiền mà hắn đã nhận trong việc vận chuyển món hàng kia để thủ quỹ kết toán rồi đưa cho hắn phần công của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
''Xa không nói, ít nhất là có hai tên nhóc đang muốn mở tiệm mì. Nhiêu đây vẫn dư sức cáp cho bọn hắn.
Cũng tại trong đêm tuyết, tên áo đen lấy trảo muốn cầm xuống hắn để uy h·iếp Trần Thanh Hà sợ ném chuột vỡ bình.
Bổng nhiên, một người xuất hiện ngồi ngay tại đối diện Đại Lực tên này tự ý rót cho mình một chén rượu mà không để ý Đại Lực đang nhìn. Hắn uống một hơi sau thở ra nói:
''Không cần nói, vẫn là nhìn trước mắt món quà của ta đi rồi ngươi sẽ hiểu.''
Đại Lực nhận được tiền của mình thì đi ra ngoài, mang theo Tác Lực định bụng tiếp tục chạy về nhà.
''Vậy tiểu đệ muốn hỏi tại sao Ưng huynh lại đi theo ta một mạch tới đây? Chúng ta chẳng lẽ có khuất mắc gì sao?''
Nhưng mà,
Từ Trấn Cà Chạch đi về phía nam thêm mười dặm, chính là Uyên Lãnh thành.
Hình ảnh lúc đó cũng làm cho Đại Lực một phen rợn tóc gáy.
''Tiền mua áo mới cũng phải tính, lương thực nữa. Nhiêu đây vẫn có thể mua một chút gia cầm về nuôi.
Đại Lực thấy thế cũng không có ghi ngờ gì chỉ cười gật đầu lại sau đó đứng im đợi. Một lúc sau tên nhân viên đi ra, khuôn mặt tươi cười đưa cho Đại Lực phần tiền công của hắn. Sau đó quay qua đón tiếp vị trung niên kia.
Không nói đến phen này củ động có hữu dụng hay không, nhưng lại giúp cho Đại Lực biết được uy lực hiện giờ của chưởng pháp này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.