Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41: Giao Lưu (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Giao Lưu (2)


Truyện đạt 1k lượt đọc rồi. Dù thành tựu nhỏ, nhưng đối với e lại rất lớn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện. Cảm tạ NH09171, Dù Không Mà Bước đã ủng hộ ta những ngày đầu viết truyện. Cảm ơn Nấm Đẹp zai, Bùi xuân điệp đã đề cử truyện của ta suốt thời gian qua. Hi vọng mọi người vẫn sẽ đón đọc và ủng hộ truyện.

Hai bên v·a c·hạm với nhau, dư chấn từ cuộc v·a c·hạm gây ra một cơn địa chấn nhỏ thổi bay hết xung quanh, đội trưởng mặc dù ở xa nhưng cũng bị ảnh hưởng không nhẹ hắn bị đẩy văng ra khỏi làn khói của mình. Nhanh chóng ổn định lại thân hình, đưa mắt nhìn về phía cuộc v·a c·hạm xảy ra. Lúc này xung quanh khu đó đã bị phá huỷ nặng nề. Đất tuyết bị lật tung lên, bùn đất rơi vãi khắp nơi một cái hố bự tương đương với hai chân voi xuất hiện tại đó. Mặc dù không sâu, nhưng cũng nói lên cú v·a c·hạm đó mạnh cỡ nào.

''Song lang, bắt hắn.'' Đội trưởng ra lệnh, hai con hú lên một tiếng lao điên cuồng về phía tên thư sinh. Nhìn thấy hai con sói lao tới, tên thư sinh nỡ nụ cười khinh bỉ chuẩn bị nhảy lên né tránh. Liền phát hiện, cơ thể hắn như đang bị gì đó hút đi sức mạnh của mình. Vì không kịp né, cũng như cơ thể không kịp phản ứng hắn liền lãnh lấy hai đòn của song lang.

Nhưng nhìn quanh một hồi, hắn phát hiện không thấy bóng dáng của tên thư sinh. Đội trưởng hồi hộp một cái, biết mình lúc này đang không có khói xung quanh bảo vệ, hắn chuẩn bị dùng tẩu để tạo ra nhưng về đưa cái tẩu gần tới miệng. Động tác của hắn liền dừng lại, nhìn xuống dưới liền không biết từ bao giờ đã xuất hiện một thanh kiếm đâm trước ngực hắn. Hắn đưa tay tính sờ lấy mũi kiếm, liền chỉ thấy thanh kiếm đâm tới sâu hơn. Đội trưởng học ra một ngụm máu, hắn ráng quay đầu lại phía sau liền bắt gặp được tên thư sinh lúc này đang cầm thanh kiếm nỡ một nự cười khinh bĩnh mình.

Người phụ nữ không ngừng rung rẩy khi thấy mình bị để mắt tới, ả không ngừng cầu nguyện tên này vẫn còn một chút lý trí giữ lại ả để lấy cung. Dù sao nha ả cũng chỉ mới vào tổ chức, mặc dù biết không nhiều nhưng ít ra vẫn có giá trị lợi dụng. Ả ta không dám dùng tới mỹ nhân kế, không chỉ bởi vì bộ dáng thảm hại của ả tại lúc này, mà còn vì nhìn thấy hành vi của tên điên này về sau ả sợ mình chỉ vừa mới nháy mắt một cái liền niệm luôn.

Tên thư sinh động thủ trước, hắn lấy một cái tốc độ sét đánh đâm thẳng tới. Con sói phía sau hắn hét một tiếng rồi biến thành một tia đỏ rực bao phủ lấy hắn. Đường kiếm này bao lấy sát ý còn phối hợp với ánh sáng đỏ tạo nên một hình ảnh đầy đáng sợ hướng tới tên đội trưởng. Lúc này, trước mắt đội trưởng không phải là hình ảnh của tên thư sinh nữa mà chỉ là một cặp mắt đáng sợ đang nhìn lấy hắn. Đôi mắt màu đen, từ trong đó chảy ra những dòng máu đỏ tươi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chờ đợi mà sương tan đi, mới thấy được hiện trạng bên trong. Tên thư sinh mới vừa từ trên không đáp xuống, nhìn về phía bãi đấu lúc này tràn ngập kim châm dù sương đã tan hết đi. Mặt tên thư sinh lúc này nhăn lại, trước mắt hắn lúc này mặt dù sương đã tan hết nhưng vẫn còn một làn khói bay tà tà dưới đất. Mặc dù phạm vi của nó đã nhỏ hẹp lại hơn lúc trước, nhưng hắn thấy được làn khói đang khôi phục lại phạm vi cũ.

Tên thư sinh mặc khó chịu, chém một kiếm diệt đi hai con sói về sau. Hắn liền thở dốc, quỳ một chân xuống. Mặt hắn đổ mồ hôi, một bên tay và chân của hắn đang từ từ chảy máu ra. Cảm giác bị hút đi càng lúc càng lớn. Trong lúc này, hắn làm sao không biết rằng mình đã bị chúng độc. Mặc dù muốn nhanh chóng giải độc, nhưng trước mắt đối thủ của hắn sẽ không cho phép cùng với hắn không biết mình đang bị chúng loại độc gì. Chỉ có thể mau chóng hạ tên kia, sau đó tập trung giải độc.

Lại nhìn về phía xác của những người đồng đội, ả không thể ép buộc bản thân mình lúc này phải tỉnh táo. Chỉ thấy phía bên kia, lúc này là xác người b·ị c·hém thành nhiều mảnh rơi vãi khắp nơi. Có tên đầu b·ị c·hém thành ba khúc ngang, có tên thì b·ị c·hém nhiều mảnh nhỏ không còn nhận dạng ra bộ dạng ban đầu nữa,.... Máu cùng với tuyết lúc này hoà quyện vào nhau, không còn là màu trắng nữa mà chỉ còn là một màu đỏ rực. Cả xung quanh khu vực của hắn lúc này chỉ là một màu đỏ.

''Mèo bảo nhớ để lại người sống. Xem ra không thể g·iết ngươi được.'' Tên áo đen đứng đấy một hồi, lúc này mới mở miệng. Người phụ nữ nghe thấy về sau, trong lòng kích động ả không khỏi cảm tạ trời đất.

Đội trưởng lúc này mặt cũng nghiêm túc, miệng ngậm lấy tẩu hút một hơi thật sau còn đôi tay hắn liền nhanh chóng thực hiện một loạt kết ấn. Sau đó hắn thổi ra, từ trong làn khói đó bóng hình của một con người dần dần được tạo ra. Càng về sau bóng hình này càng rõ, một người vũ trang đầy đủ mặc trên mình bộ giáo cùng với cầm lấy một thanh trường đao chém thẳng về phía con mãng xà kia

Tại một địa điểm khác.

Sau khi tiêu diệt một tên người khói, tên thư sinh liền tung người mình lên cao. Hắn quay một vòng trên đó tạo thành một cơn lốc nhỏ, từ trong cơn lốc phóng ra một loạt châm tiêu diệt tất cả người khói có trong phạm vi của nó. Hơn nữa, chúng còn hướng thẳng tới đội trưởng. Cơn gió được tạo ra từ cơn lốc phối hợp với tuyết ở trên mặt đất tạo nên một cơn sương mù bao phủ tất cả.

''Tới đi.''

Tên thư sinh cười nói:''Sao nào! Không phải ngươi bảo muốn nếm thử kim châm của ta sao. Xem như món quà tiễn ngươi xuống dưới kia, liền cho ngươi nếm thử.'' Hắn đạp vào lưng đội trưởng, đá văng hắn ra ngoài. Thuận tiện rút thanh kiếm ra khỏi người hắn, tên thư sinh còn ném bồi về hướng đội trưởng một loạt kim châm cùng với vài viên hình dạng kì lạ.

Lần cuối, cảm tạ mọi người đã đọc truyện.

Nhưng tên mặt nạ đen sau khi giải quyết xong cũng không có hành động gì, chỉ đứng im ấy nhìn về phía người phụ nữ kia.

Trở lại với trận đấu,

Lúc này một tên nữ tử đang cầm lấy cánh tay bị chặt đứt của mình, hoảng sợ nhìn về đối diện mình. Lúc này một tên đeo mặt nạ đen đang vung vẫy thanh kiếm của mình, một tên đội mũ tròn che mặt liền nhanh chóng b·ị c·hém thành nhiều mãnh. Máu tung toé khắp nơi, bay thẳng vào tới mặt người nữ tử.

Mồm hắn lầm bầm: ''Mười tên tất cả, nãy giờ ba dượt đều là như thế xem ra đây là số lượng cực hạn của hắn.'' Mặc dù miệng hắn bảo thế, nhưng trong lòng hắn bồi một cái:'' Có mà ta tin ngươi chỉ có mười tên, xem ra ít nhất quanh đây phải có một hoặc hai tên nữa. Vậy cực hạn của hắn hẳn là mười hai.''. Giao đấu với một đối thủ chưa tìm hiểu rõ ngọn nguồn, ai mà dám lấy ra hết tất cả bản lãnh của mình cho đòn đầu trừ khi là những tên non kinh nghiệm hoặc thực lực chênh lệch quá lớn. Đối với những tên thực lực ngang nhau, việc tìm được thông tin điểm yếu đối phương là thứ đầu tiên bọn hắn hướng đến trong khi giao đấu.

''Sát Phá Lang? Uầy, ngươi giấu hơi sâu đấy. Ta buộc phải nghiêm túc rồi.''Nói xong, hắn liền thả ra một làn khói. Làn khói này có màu sắc khác với lúc trước, không phải màu xám trắng mà là màu tím. Một con rắn hình thành dần dần từ làn khói đó, nó quấn quanh lấy đội trưởng cái lưỡi thì thè ra cảm nhận môi trường xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiện tay tặng vào mặt tên thư sinh một quyền, đầu tên thư sinh liền đập thẳng vào đất, không rõ sống c·hết. Người đội trưởng lúc này mới kéo dây xích ra khỏi tay mình, nhìn xuống tên thư sinh rồi lại quay đầu về phía bên khác: ''Không biết hai tên kia thế nào rồi. Hi vọng bọn hắn còn nhớ nên lưu lại người sống.''

Tên thư sinh liền ổn định thân hình của mình lại. Hai chân giang rộng ra, gối hắn khuỵu xuống hắn hướng thanh đoàn kiếm thẳng về trước. Đột nhiên một luồn khí thế từ hắn phát ra tràn ngập sát ý, lúc đầu nó còn mờ nhưng theo thời gian luồn sát khí càng cô đặc biến từ từ hình thành đầu một con sói.

Động tác của tên thư sinh từ lúc đầu đến giờ tất cả đều đập vào mắt đội trưởng, hắn chỉ lặng lẽ cầm tẩu mà nhồi thêm lá sau đó đốt lên. Hắn hút một hơi từ tẩu thuốc, rồi nhìn tên thư sinh:

Thân ái và chào quyết thắng

Ả nuốt một ngụm nước miếng, toàn thân rung rẩy phía dưới của ả không kiểm soát được thế là có gì đó chảy ra. Mùi khai cùng mùi máu phối hợp với nhau xông thẳng vào mủi ả, làm ả có một cạm giác buồn nôn. Nhưng ả không dám, vì trước mặt ả là một tên đáng sợ ả không biết nếu ả lỡ ói thì mình có còn sống được không.

''Hừ! Như ý ngươi.''

Chương 41: Giao Lưu (2)

''HaHa! Sao lại căng thẳng thế hả, ta chỉ là lỡ thấy ngươi cao hứng không nở p·há h·oại thôi mà.''. Đội trưởng cười ha hả lộ mặt ra khỏi làn khói, nhìn về phía tên thư sinh nở một cười hiền lành. Nhưng mà trong tình cảnh này, nụ cười ấy liền càng có bao nhiêu phần khiêu khích cùng khinh bỉ.

Tên áo đen lại đứng ngẩn người một chút, rồi sau đó lại cẩn thận hỏi:''Vậy ngươi muốn gãy chân nào trái hay phải?''

''a$@%$@!%!#$'' Tên thư sinh thi triển ra một loạt từ ngữ, liên qua đến mẹ và cụ đội trưởng.

Mặt hắn trở nên khó coi, trán hắn bắt đầu nỗi lên những mạch máu hắn càng răng nhìn về phía làn khói đã tồn tại từ lúc bọn hắn giao chiến đến giờ. Gằn từng chữ: ''Ngươi còn tính trốn đến khi nào, con c·h·ó kia?''

Đội trưởng rùng mình một cái, nhưng sau đó một hương thơm tràn vào mũi hắn làm cho hắn tĩnh táo lại. Ảo cảnh cũng từ đây biến mất, hắn lúc này mới thở phào một cái, con rắn còn đang quấn quanh hắn lúc này đột nhiên di động nó gào lên một tiếng rồi lao tới cái ánh sáng đỏ kia.

Một t·iếng n·ổ vang lên, tạo ra một cái hố thật sâu to bằng một cái chân voi. Khói cùng bụi từ đó toả ra mù mịt xung quanh tên thư sinh dùng tay đưa lên trước mặt mình cản lấy mùi khói bụi, hắn vừa nhìn về chỗ cái xác nằm xuống vừa cười to: ''HAHA, ta còn tưởng ngươi bản lĩnh lớn như thế nào. Xem ra cũng chỉ đến thế thôi.''. Còn đang cười lớn một trận, đột nhiên nụ cười hắn ngưng lại nhìn chăm chú cái xác của tên đội trưởng lúc này từ từ bốc hơi cuối cùng trở thành một làn khói.

Tên thư sinh liên tục tránh né bọn người khói, sau đó bắn ra hàng loạt phi châm để đánh trả. Dù khiến bọn người khói giao đấu với mình biến mất, nhưng bọn chúng cứ xuất hiện từ làn khói phía tên đội trưởng kia, làm hắn nãy giờ đánh nhau rất biệt khuất. Lại ra một đòn hạ đi một tên người khói. Hắn vừa nhìn, vừa suy nghĩ cách đối phó.

''Đám người khói này mặc dù có thể tác động đến mình, nhưng sức phòng ngự lại gần như bằng không. Chỉ cần một đòn đủ mạnh liền khiến chúng bốc hơi, vấn đề là số lượng đám này không hề ít. Nhưng chắc phải có giới hạn về số lượng đám này cùng lúc xuất hiện chứ?''

Lời nói tiếp theo làm ả cảm nhận một trận ác hàng:''Nhưng cũng không thể để ngươi chạy được, vậy thì chỉ có thể lấy một cái chân ngươi. Ngươi chọn đi chân trái hay phải?'' (đọc tại Qidian-VP.com)

Đội trưởng đang đứng quan sát tên thư sinh giao thủ với người khói của mình, xung quanh hắn lúc này đang được bao bọc bởi một làn khói có tác dụng như áo choàng. Cùng với đó, từ làn khói hiện ra một con rắn đang trường bò quanh người nhưng gã đội trưởng lại không hề để ý tới, mà chỉ tập trung quan sát lấy tên thư sinh.

Khỏi phải nói lúc này người phụ nữ trong lòng đậu đen rau muống bao nhiêu, ả chỉ có thể run rẩy trả lời:'' Đại..... nhân..! Cầu ngài đừng chém đứt chân ta. Ngài chỉ là không muốn ta chạy loạn sao, tại sao không bằng đập nát một cái chân. Như vậy liền phù hợp với tâm ý của ngài, cũng như giữ lại cái chân của ta.''

Cái ô đột nhiên biến mất, làm cho tất cả kim trâm găm ở trên đó rơi xuống. Nó biến đỗi trở lại thành một làn khói, từ trong đó một cái đầu nhô ra miệng còn gầm cái tẩu, mắt nhìn về phía tên thư sinh cười nói: ''Lợi hại a! Không nghĩ trên người ngươi giấu nhiều kim châm đến vậy, vẫn còn chứ?'' (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên tất cả, hắn thấy được mặc dù châm của mình đã diệt hết đám người khói cùng với t·ấn c·ông thẳng vào tên kia. Tưởng rằng đống khói kia cũng sẽ phòng thủ yếu như đám tạo vật của nó, chỉ một vài chiêu sẽ bị huỷ. Thế mà hình ảnh trước mắt làm hắn biết được, mình đã sai sai hoàn toàn. Một cái ô từ trong đó hiện ra chắn lấy tất các kim châm của hắn, dù được làm bằng khói nhưng mà nó lại không có phòng thủ yếu như đám người khói kia. Trái lại rất chắc chắn, đỡ hết tất cả kim trâm hướng tới.

---------------------

---------------------------------------------------------

Tên thư sinh bị châm chọc, hắn cười gằn một cái: ''Trâm thì không thiếu, ngươi cứ từ từ thưởng thức.'' Nói xong hắn lại di chuyển, bộ pháp hắn lúc này rất quỷ dị. Thân ảnh hắn lúc xuất hiện chỗ này lúc xuất hiện chỗ khác, hướng về phía đội trưởng. Từ đâu xuất hiện một thanh đoản kiếm này gọn trong tay tên thư sinh, tên này đâm ra một kiếm thẳng vào đầu đội trưởng đang lộ ra.

Nghĩ như thế, tên thư sinh liền cắn răng đứng dậy. Lần này, thay vì khuỵu hai gối như lần trước. Hắn lại đưa một chân lên trước, lấy tư thế như đang lấy đà chạy. Thanh kiếm thì đưa về sau, làm lấy tư thế rút kiếm. Hắn thở vài lần để điều chỉnh hơi thở của mình, lúc sau hắn liền phát lực. Dậm mạnh lấy đà, tốc độ của hắn lúc này còn nhanh hơn lần trước, một con mãng xà dần dần hiện ra bao quanh lấy tên thư sinh. Khí thế lúc này còn đáng sợ hơn lúc nãy.

Một đao đi qua con mãng xà liền b·ị c·hém làm đôi, ảo ảnh biến mất. Hiện ra tên thư sinh kia bị mất đi một cánh tay, tên kia còn chưa kịp phản ứng liền nhìn thấy năm cái xích sắt từ đầu xuất hiện nhanh chóng trói hắn lại. Vì đã mất một cánh tay, thế là dây xích thay vì tới trói vào tên thư sinh liền quay lại hướng tới tay đội trưởng. Đội trưởng lúc này cũng phi thân tới, thấy xích sắt bay tới mình cũng không bất ngờ mà thuận tay đưa ra. Dây xích nhanh chóng bay tới, quấn quanh lại tay hắn tạo thành một cái găng tay.

Một chiếc ô bỗng hiện ra chắn ngang đường kiếm của hắn, cùng với đó là hàng loạt người khói phóng ra t·ấn c·ông hắn. Tên thư sinh thấy đòn t·ấn c·ông của mình bị chặn, cũng không cảm thấy bất ngờ hắn liền lùi ra sau. Né đi những đợt t·ấn c·ông của đám người khói, sau đó cho mỗi tên một châm làm chúng biến mất.

Nhưng, (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Giao Lưu (2)