Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Trễ.
''Tạm biệt!'' Người kia vừa muốn đi, liền bị Đại Lực lời nói cho ngừng lại:
''Vãn bối cảm ơn tiên sinh đã giúp đỡ.''
''Bọn hắn đang cùng chúng ta phối hợp chiến đấu với lũ yêu ma kia, nhanh chóng cứu lấy những người còn sống rồi rời khỏi nơi này.''
''Tại...tại sao..tiền bối lại giúp ta nhiều như thế.''
Sói nghe vậy cũng lắt đầu, không đưa ra lời bình. Hai tên bị bắt thì lại không hề để ý tới Đại Lực, mà chỉ chầm mặt nhìn nhau. Đại Lực lúc này mới tỉnh táo lại, quay qua đội trưởng hỏi:
Đại Lực trong cơn mê mở mắt, cơn đau đầu lập tức liền truyền tới như nhiều cái búa đang đập một quả hạt vậy. Đại Lực trong cơn đau liền ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bởi vì lúc này đây, hắn cũng không biết mình đang ở đâu. Tất cả mọi thứ đều tối om, xung quanh im lặng gần như không có tiếng động gì. Không nhìn thấy đội trưởng, hay sói làm hắn càng đề phòng hơn.
Cuối cùng trước mắt hắn, xuất hiện một thân hình cao lớn. Không thể thấy rõ gì ngoại trừ phía chân y đang mang một đôi giày sắt. Đôi mắt trũng sâu của y liếc nhìn về phía Đại Lực, y nỡ liền nỡ một nụ cười một nụ cười từ địa ngục lên. Đại Lực lúc này không cần phải nói, sự hoảng sợ đã xâm chiếm hắn hoàn toàn hắn không còn khả năng suy nghĩ gì nữa. Đại bây giờ chỉ mong đây là một giấc mơ, một giấc mơ mà hắn muốn thức dậy ngay bây giờ.
''Tìm thấy ngươi rồi!''
''Ừm! Nhiệm vụ của nó ra một cách rất ngẫu nhiên, vãn bối đã nhiều lần nghiên cứu nó nhưng cuối cùn không rút ra được cách thức nó hoạt động. Phần thưởng chính là công pháp, cũng như các cách luyện chế dược liệu, binh khí các loại..''
Cáo chương hết.
Cuối cùng, trước ánh mắt khó tin của Đại Lực một bóng người từ trong đầu hắn đi ra. Người này được bao phũ bởi một ánh sáng xanh, Đại Lực không nhìn thấy mặt hắn tên này cứ như có như không ẩn mình trong ánh sáng. Lúc này kẻ núp mình trong bóng tối kia mới cười thật lớn nhìn về phía ánh sáng:
''Ta và Sói vừa mới hoàn thành nhiệm vụ của mình xong, nên về nghĩ. Cú thì tiếp tục đi làm nhiệm vụ thám thính rồi.''
''Tiểu tử! Ngươi có biết ngươi mạng rất lớn không?''
''Ngươi có thể ví nó bây giờ là một đứa trẻ còn đang ngủ ấy, nó chưa tỉnh cũng như không biết gì hết. Nhưng ta đã để nó kế thừa hết kiến thức của tên kia. Ngươi có thể dẫn đạo nó, xem như một món bồi thường ngươi như người bị hại đi. Mà thời điểm nó tỉnh thì ta không biết, phải xem ngươi vận khí thế nào rồi.''
Đại Lực không biết tên này đang nói với a, lúc này chẳng phải chí có mình hắn và y a? Tại sao lại nói đi ra gặp mặt, còn ai khác ở đây sao.
''Có lẽ la ta nhìn thấy một phần của chính mình trong ngươi chăng.''
Câu hỏi của Đại Lực làm tên kia ngẩn ra một lúc. Chỉ thấy hắn cười thật to, tiếng cười ấy lúc này lại rất bình thường nhưng tại sao, tại sao Đại Lực có cảm giác tiếng cười ấy có nhiều phần bi thương và u sầu đến vậy.
''Chỉ có kiến thức thôi ư? Không hề có các loại vật phẩm?''
Lúc này một người lính liền đi vào chỗ bọn hắn, trên người y dính đầy máu cũng không biết có phải là máu của hắn hay là khác. Chỉ thấy đội trưởng trở nên nghiêm túc, nói chuyện với người kia sau đó cả hai nhanh chóng đi ra ngoài.
Ngươi kia không đáp gì, mà chỉ chăm chú nhìn hắn. Đại Lực bị ánh mắt kia nhìn vào người liền cảm thấy tất cả bí mật trên người trước mặt người này gần như không che dấu được. Trong cơn luống cuống của Đại Lực, người kia mới mở miệng: (đọc tại Qidian-VP.com)
''Chúng ta bị lừa, chuyện diệt chủng đã diễn ra gần hai tuần. Thư của [Người dẫn đường] đã bị sửa lại, phía bên kia cũng với mới xác nhận. Lực lượng thám thính của ta bên này cũng thiệt hại rất lớn, may mắn còn có thể trụ lại một hơi đợi chúng ta tới.''
''À! Còn có đôi lúc tăng lên công lực cho vãn bối vậy có tính không.''
''Được rồi! Xem như ngươi là người trong cuộc, cũng như màng bảo vệ của giới này đủ cứng nói cho ngươi cũng không sao.''
''Vãn bối biết.'' Đại Lực được người kia hỏi lấy cũng không bất ngờ gì, chỉ thành thật đáp.
''Vậy xem ra tên kia là dùng nội lực của mình cho ngươi. Cũng đúng mặc dù không liên lạc được bản thể nhưng thực lực của nó cũng không yếu.'' Người kia cứ thì thầm trong miệng, Đại Lực dù đứng kế bên cũng không nghe được gì.
''Thập Nhị Thú thế lực phản rồi, thủ lĩnh của bọn chúng bị thay. Đầu nhập về phía ma đạo, gần đây có tin bọn hắn đang có ý định liên lạc phía tây. Không chỉ bọn hắn còn những tên khác nữa. Chúng ta đang rất đau đầu về vấn đề này.''
Chương 43: Trễ.
''Vậy bọn hắn.'' Đại Lực đưa tay chỉ về hai tên bị bắt kia, mặt nghi vấn:''Sao vẫn còn giữ người lại?''
''Thông tin chúng ta biết được đến giờ là cao tầng của chúng bị g·i·ế·t rồi bị thay thế nên quyết sách mới thay đổi. Cũng như đám người này không biết về điều đó.'' Nói đến đây đội trưởng hơi ngừng:''Nhưng không thể chối cải bọn hắn đã gây ra quá nhiều sai trái, nên tội c·h·ế·t có thể miễn tội sống khó tha.''
Tiếp đến đội trưởng còn nói rất nhiều chuyện liên quan đến hai ngày này, Đại Lực nghe xong không khỏi trầm mặt. Đội trưởng biết cảm xúc của Đại Lực lúc này không ổn, liền đập lấy bả vai hắn.
Nói tới đây đội trưởng liền nhìn lên trần nhà:''Cũng là nơi này.''
Đại Lực nghe vậy liền biết sắp tới không đơn giản, chỉ có thể làm một cái gật đầu thật mạnh. Bàn giao nhiệm vụ xong, bọn hắn liền nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc cũng như vũ khí sau đó liền lên đường ngay lập tức.
''Tên của ta ngươi không cần biết. Nhưng mà người đời thường hay gọi ta là Gust...ừm đúng vậy Gust..'' Lời nói cứ như vậy nhỏ dần nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất. Tiếng nói vừa mất cũng là lúc Đại Lực tĩnh lại trong thế giới thật.
Đội trưởng cùng Sói thấy hành động của Đại Lực xong. Cả hai đều rất khó hiểu, quay mặt nhìn nhau.
Một giọng nói cất lên, Đại Lực cả người liền rợn tóc gáy lên trong lòng báo động càng ngày càng lớn. Hắn muốn thoát khỏi đây, nhưng cả người hắn lúc này thế mà không thể cử động được chỉ như một bức tượng đứng im tại chỗ. Tiếng bước chân hướng về hắn ngày càng rõ hơn, nỗi sợ trong Đại Lực ngày càng một lớn dần hơn.
''Hửm! Còn gì à.''
''Ngươi muốn gì? Ta có quen biết ngươi?''
''Phạm vi bây giờ không còn Huyện Lý Nhân nữa, mà là các làng trấn quanh đó nữa.''
''Tiền bối có thể cho ta biết tên không? Ta nghĩ sau này báo đáp tiền bối.'' Đại Lực nghe được bên ngoài thế giới hắn sống còn có những nơi khác. Liền biết chuyện này không đơn giản, hắn muốn biết được nhiều hơn.
''Thời điểm nhìn thấy đao kia, cảm giác thế nào.''
''À, còn nữa. Trong người ngươi vẫn còn lấy một cái bên trong ngươi đấy. Nhưng đừng lo, thứ ấy độc lập với cái hệ thống này ta vừa kiểm tra xong.''
''Hửm! Ngươi không biết? À cũng đúng, với cái màng bảo vệ của giới này tên kia không liên lạc được cũng đúng.''
''Từng giây trôi qua thì có một tên gặp nạn. Nên nắm chắt thời gian đi.''
Không nó còn hơn thế, hắn cảm thấy chỉ cần thanh đao kia hướng một chút khí tức tới mình thôi. Sự tồn tại của hắn ở trên thế giới này liền biến mất, không được đầu thai, không được ai nhớ. Chỉ là một người vô danh, bị xoá đi sự xuất hiện của mình.
''Không phải là bị dư chấn xong liền đầu óc không được bình thường rồi.''
''Về việc đó, ta nên nói cho ngươi tình hình bây giờ nhỉ.'' Nói đến đây, đội trưởng liền hơi trầm mặc. Hắn tìm một chỗ ngồi cho mình, sau đó nhìn vào Đại Lực:
''Ngươi biết mình có hệ thống a.''
Hắn giật bắn người dậy, mồ hôi đổ ra như tắm. Hắn thở hồng hộc, nhanh chóng nhìn xung quanh. Bắt gặp lấy hai hình ảnh quen thuộc, khuôn mặt bọn hắn một tên thì khá lo lắng khi nhìn biểu hiện của Đại Lực một tên thì khuôn mặt vẫn đơ ra. Nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, hắn liền biết mình đã trở lại thế giới thực. Hắn liền thả mình nằm lại trên mặt đất, khuôn mặt cười thật tươi.
Cùng với tình cảnh hiện giờ, làm cho tâm trạng của hắn ngày càng hỏng bét chỉ có thể nắm chặt nấm đấm lại. Đội trưởng biết mình không thể an ủi Đại Lực được, nên chỉ có thể tìm một thứ để dời đi sự chú ý.
---------------------------
Đại Lực cảm thấy mình đã khoẻ hơn, liền tự mình đứng dậy. Vệ sinh bản thân cùng thay quần áo, do có [Tử Hà Thần Công] đặc tính phối hợp với [Đồng Tử Công] hai ngày nay Đại Lực thương thế có thể nói là khôi phục hơn phân nữa. Từ trong hang gió lấy ra một loạt các loại chữa thương đan dược, thương thế của Đại Lực xem như khỏi hoàn toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
''Việc của ta tại đây là xong rồi, ngươi cũng đừng lo màng bảo vệ của giới này cắt đứt liên lạc từ bên ngoài. Cũng như ta đã xoá đi nhân quả giữa ngươi và hệ thống, sau này ngươi có đi ra cũng không bị nó tìm.''
''Trễ đến vậy rồi sao! Cú không có dị nghị gì chứ?''
''Tiền bối đợi đã!''
''Nó có hay ra nhiệm vụ thường xuyên, cũng như phần thưởng của nó là gì?''
''Thú thực! Thời điểm đao kia vừa ra. Vãn bối không sợ tè ra quần là giả, nhưng may mắn làm sao hành động ấy không diễn ra. Nếu không vãn bối chỉ có thể đào một cái lỗ rồi chui xuống đó.''
''Vẫn là nghĩ ngơi thật tốt, sau đó cùng chúng ta làm nhiệm vụ.''
''Chàng trai trẻ, thế giới bên ngoài có nhiều thứ để nhìn đấy nhưng cũng rất nguy hiểm. Nếu chưa đủ mạnh thì đừng có ra ngoài.''
Thời điểm Đại Lực thay đồ xong, cũng là lúc đội trưởng về. Khuôn mặt hắn lúc này cũng không được tốt, xem ra là có chuyện chẳng lành. Thấy Đại Lực nói thương thế hồi phục hoàn toàn, hắn cũng không quảng nhiều chỉ nói:
''Ngươi quen biết bản thể?'' (đọc tại Qidian-VP.com)
''Đừng có làm cái mặt ấy, ta nói như vậy bởi vì ta cũng là một trong số đó. Chỉ khác là ta đã thoát ra được.''
''Đừng tự trách! Không ngờ một tên không sinh tại nơi này có thể có trách nhiệm đến như vậy, làm ta hơi ngại a.''
''Huyện Lý Nhân tình hình lúc này có thể nói là đã bị xoá sổ gần như hoàn toàn, tất cả người dần c·h·ế·t gần chín thành. Huyện nha, Trấn Yêu Ti cũng như một vài môn phái đã bị diệt gần hết. Bây giờ chúng ta chỉ đang tìm kiếm người còn sống và đưa bọn hắn tới nơi cố thủ cuối cùng.'' (đọc tại Qidian-VP.com)
''Vẫn là kế hoạch cũ a! Bất quá, lần này lại có một điều thú vị.'' (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại Lực nghe vậy cũng chỉ có thể im lặng gật đầu, nghĩ đến tình cảnh hắn vừa gặp trong giấc mơ kia về sau. Làm hắn càng có cảm giác một cỗ nguy cơ đang từ một nơi nào đó đang tới, hắn không khỏi hồi hộp cùng cấp bách. Bởi vì thứ hắn dựa vào bấy lâu nay lại là thứ muốn hại hắn nhất, dù biết không có bữa cơm nào là miễn phí. Nhưng cảm giác mình chỉ là gia s·ú·c được nuôi..làm hắn không thể chấp nhận được.
''Gần hai ngày! Ngươi giao chiến xong, vết thương liền quá nặng ta cũng chỉ có thể sơ cứu rồi để ngươi tự lành. Dù sao công việc chửa thương cũng không phải ta đảm nhiệm'' Đội trưởng làm một bộ ta cố hết sức không phải lỗi của ta.
''Cái gì? Đội trưởng, ngài không đùa chứ. Làm thế nào chưa đến một tuần thì một huyện gần như biến mất.'' Đại Lực nghe vậy liền rất bất ngờ, giọng nói của hắn cũng không có được bình tĩnh.
''Ừm! Cũng gọi là có quen biết.'' Tên kia vừa mới nói đến đây, liền rút ra một thanh đại đao. Chém thẳng về phía ánh sáng, tên kia cũng không kịp phản ứng liền trơ mắt nhìn thanh đao chém qua người mình, trong chớp mắt liền biến mất. Tên kia động tác rút đao ra chém nhìn như bình thường, nhưng trong mắt Đại Lực lại là như sự huỷ diệt, hắn cảm thấy mình đã đứng ở tử vong trước mắt.
Từ nụ cười kinh khủng ấy, một giọng nói từ âm tào địa phủ vang lên:'' Nên đi ra gặp mặt ta a! Hay vẫn là muốn ta lôi ngươi ra như ta thường làm?''
''Vậy chuẩn bị đi! Chúng ta có nhiệm vụ gấp. Cú bên đó báo có một trấn đang bị tập kích bất ngờ, số lượng quá nhiều cản không hết. Bọn hắn liền không thể mang hết người dân ra an toàn, nên còn một số lượng lớn bên trong. Bây giờ chúng ta phải qua đó ứng cứu.'' Nói một chút sau đó lại nhìn về Đại Lực
Chương 43: Trễ.
''Hửm! Tăng công lực sao dạng này cũng có thể dùng. Nhưng lại không có cho các vật phẩm ?.''
''Cái thứ hệ thống mà ngươi sử dụng không phải là thứ gì tốt, chỉ cần biết đó là trong mắt nó ngươi chỉ là gia s·ú·c, nuôi ngươi tới thời điểm đạt tiêu chuẩn là thịt.''
Còn chưa đợi Đại Lực tìm ra đáp án, chỉ thấy lúc này cơn đau như như búa bổ của hắn bây giờ đã nâng lên một mức độc mới. Đầu hắn như muốn nỗ tung, Đại Lực hai tay cầm lấy đầu mình hắn không còn khả năng nhịn được nữa. Tiếng thét thất thanh từ hắn vang ra, hắn vừa thét vừa lăn qua lăn lại. Từ đầu hắn xuất hiện ra một dòng khí màu xanh, từ dòng khí này bắt đầu thành hình lấy một bàn tay nó bắt đầu làm động tác đẩy người lên. Cứ thế đầu Đại Lực cứ như mặt đất làm điểm tựa để một thứ gì đó đẩy mình ra.
''Ta bất tĩnh trong bao lâu rồi?''
Khi khí tức ấy vừa biến mất, Đại Lực như được sống lại hắn hung hăng hít lấy hít để. Cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng vết chém kia để lại bóng ma cho hắn quá sâu. Hắn không thể quên đi được. Người kia cũng nhìn thấy biểu hiện của Đại Lực, liền không nói một câu mà chỉ đưa một ngón tay hướng về đầu Đại Lực.
''Tới đó về sau, hay giữ cho mình bình tĩnh Ba Bị. Đừng để cơn giận làm mờ mắt ngươi.''
''Đúng là không có.''
''Đừng tò mò, đợi tới khi ngươi thực lực đã đủ, mọi thứ tự nhiên sẽ rõ.'' Người kia nói xong liền quay người rời đi, không cho Đại Lực nói gì nữa. Bất quá, trước khi hắn hoàn toàn biến mất cũng lưu lại một câu:
''Tiền bối nói vậy là sao?''
''Ha Ha! Tiểu tử ngươi được lắm, vẫn còn có thể nói đùa như vậy. Xem ra là không có tác dụng phụ không còn.''
Sắp tới chắc có sửa đổi về cốt truyện cũng như về võ thuật trong truyện. Chắc không bẽ lái quá đâu, nhưng mà tuỳ đọc giã. Võ thuật thì chắc sẽ thêm nhiều cái dị hơn với lại một chút điểm mạnh, yếu cũng như hạn chế. Đánh nhau sẽ bắt đầu phân tích chiêu thức cũng như cách hạ đối thủ từ góc nhìn nhiều bên chứ không còn mô tả chiêu thức như trước, nên sẽ hơi gây khó đọc cho một vài người. Tóm lại là đánh nhau như tụi Hunter x Hunter ấy.
Đại Lực không dám cử động, cũng là không thể cử động. Chỉ để ngón tay kia điểm vào đầu mình. Trong nháy mắt, cơn hoảng sợ cũng như bóng ma kia liền biến mất. Đại Lực bình tĩnh trở lại, hơi thở của hắn nhanh chóng ổn định. Lấy lại được sự tĩnh táo, Đại Lực nhanh chóng đứng dậy hai tay chấp lại:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.