Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44: Điên loạn (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Điên loạn (1)


''Khà khà! Cậu bé dũng cảm, sẵn sàng hi sinh vì đứa em của mình. Hic! Ta cảm động quá.''

Nó càng thấy càng phát điên, võ nó phát ra một tiếng thật chói tai như một tiếng hét. Rồi từ bụng nó bắt đầu thành hình ra một cái miệng, phần giữa của nó nứt ra những cái răng cũng từ đó mọc ra từ giữa lỗ rốn một cái vòi hình tròn xuất hiện. Nó bắn thẳng vào vầng sáng, không những thế nó còn phun ra chất dịch lúc bắn.

''Nếu không ngươi nghĩ hắn lấy gì được làm Cú. Nhanh chóng đuổi theo.''

Từ trong hầm, một bàn tay bé nhỏ xuất hiện cầm lấy dây thừng kế bên đó kéo một cái. Một cái đầu nhỏ hiện lên, một cậu bé trai mái tóc nâu, đôi mắt sắc như đại bàng khuôn mặt lắm lem hiện ra. Cậu vẫn còn rất sợ hãi, mồ hội cậu tuôn ra như suối. Nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa hầm rồi mới đưa mình nhìn phía âm thanh bên kia.

''Ta....thôi được rồi.'' Đại Lực lúc này cũng bình tĩnh trở lại được một phần, hắn thở dài không nói nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xúc tu của con quái cùng với cái lưỡi quái dị của nó đang tấn công màng sáng. Thì đột nhiên một tiếng vang bên ngoài tiến tới, cắt ngang đòn tấn công nó. Hai cái xúc tu liền nhanh chóng rơi xuống, chúng đều bị một viên bi bắn qua để lại một cái lỗ lớn.

Đám người bọn hắn đi tới trụ sở. Gọi là trụ sở như vậy thôi, nhưng thực ra chỉ là một cái lều được nhanh chóng dựng lên phục vu cho tình hình lúc bấy giờ. Bên trong, đang có một tiếng trao đổi của một số người nghe thấy có người bước vào. Tất cả ánh mắt nhanh chóng tập trung về của trước, nhìn thấy là đội trưởng đám người. Bọn hắn chỉ mở miệng chào một tiếng rồi sau đó tiếp tục cãi vã với nhau, người đứng ở vị trí đầu thì nhanh chóng rời khỏi cuộc trò chuyện mà cất bước tới gần bọn Đại Lực.

Thôn Vũ Hoà,

Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại.

''G·i·ế·t!!!''

Người này mặt thanh tú, tóc dài lãng tử. Trên thân trang bị một bộ giáp bọc kín người, hông đeo một thanh đao/

Cậu bé mím môi, cố rặng ra một nụ cười nhìn cô bé:''Ngon, có anh hai ở đây không có chuyện gì đâu.''

''Anh Hai, em sợ''

Tiếng đổ rầm phát ra thật to, bụi bay mờ mịt xen với đó là tiếng chửi ầm của con quái:

''Hể! Không ra ư, ngươi chả có máu đùa gì hết. Làm ta rất chán đấy mà một khi ta đã chán.'' Tiếng nói tới đây dừng lại, sau đó một âm thanh từ địa ngục được vang lên:'' Thì ngươi sẽ c·h·ế·t khó coi đấy.''

''Là ta.'' Một tiếng hét đáp trả, nhìn xuống người hiện ra về sau. Không phải Đại Lực thì còn là ai ở đây! Nhưng mà sắc mặt hắn lúc này rất kém, trên trán đã xuất hiện nhiều gân máu, mắt thì đã bắt đầu đỏ lên cùng với da của hắn. Nhìn thấy con quái về sau, Đại Lực cũng không cho nó nói gì nữa chỉ phóng thẳng về phía nó mà hét.

Nhận được tình báo về sau. Đội trưởng dẫn theo đám người nhanh chóng rời đi, liền bắt gặp Cú lúc này đang đứng trước cổng. Hắn đang ngồi đọc một cuốn sách, nhìn thấy đội trưởng liền gấp sách lại nhìn về phía hắn:

------------------

''Thế thì vẫn chưa. Nhưng cũng không kém là bao.'' Lý tiêu đầu lúc này mới mở miệng đáp: ''Từ Huyện Lý Nhân bị sang bằng tin tức vừa ra tới, tất cả nơi khác liền bắt đầu nổ. Thôn, trấn gần đây thì khỏi nói bị diệt gần hết chúng ta cố lắm cũng chỉ cứu được một ít. Nhưng mà còn chưa xong, ta vừa nhận được tin tức còn có một số huyện khác cũng như vậy. Tổng bộ đang phân chia lực lượng khắp nơi trấn áp, nên cứu viện tới bên ta đây sợ là không nhiều.''

''Ít nhất là bọn hắn trước đó vẫn thành thật hợp tác, không có việc gì đâu.'' Đội trưởng thấy Đại Lực phần nào cũng chấp nhận, hắn cũng thở phào nhẹ nhỏm.

''Ừm.'' Vừa nói xong, thân ảnh của Cú liền nhanh chóng mờ dần rồi biến mất.

''Được rồi! Để ta lấy cho các ngươi tình báo.''

Một chiếc xúc tua từ người con quái quét thật nhanh tới cậu bé tạo ra một vụ nỗ nhỏ. Ngôi nhà đã trồi sụp lúc này chịu một đoàn đánh về sau, liền sụp đổ ngay lập tức.

Hai đứa trẻ sợ hãi, đứa bé gái bắt đầu muốn khóc. Người anh trai thấy thế vội bịt miệng lấy em mình, cũng dùng tay còn lại bịt miệng mình. Tiếng bước chân ngày càng gần, mồ hội cậu ngày càng nhiều lên.

Trước mắt cậu bé, là một tạo vật có hình dáng thân trên là người thân dưới là của ốc sên. Mặt hắn như đang tan chảy, không mũi miệng mà chỉ có một cặp mắt đang bị những dòng chảy lướt qua, nhìn chằm chằm vào. Một âm thanh phát ra từ cái võ ốc của nó:

Đại Lực nhìn về phía sau hai tên trước đó là kẻ địch của mình, mà giờ đây phút chốc lại trở thành đồng đội. Tâm tình hắn lúc này còn rất kém, sau khi biết mình đã bị lừa suốt bấy lâu nay nên nhìn thấy hai tên kia liền không có cách nào tin tưởng được. Hắn lại một lần nữa quay đầu hỏi đội trưởng:

Đại Lực nhìn vậy không khỏi bất ngờ:''Hảo thân pháp.''

''Lý tổng tiêu đầu, mọi chuyện thế nào rồi.''

''Hửm! Không có ở đây. Chắc là mới chạy gần đây.'' Sau đó liền nghe tiếng bước chân chạy rồi ngoài.

Con quái bị đau liền thét lên một tiếng lớn, quay đầu nhìn ra bên ngoài nói:

Chương 44: Điên loạn (1)

Có những kẻ dựa vào khả năng leo núi, hay đi ra ngoài săn bắt của mình trốn được một kiếp lúc này. Bọn hắn lúc này đang co mình vào cái hố hoặc một hang động nào đó, bịt đôi tai mình lại miệng lẫm bẩm phát ra tiếng cầu nguyện đợi người tới cứu.

''Xem ra không chống được bao lâu, như vậy..'' Hắn nhìn xuống cái túi bên người mình:'' Vẫn là uỷ khuất mấy đứa nhỏ rồi.'' Một ánh mắt quyết tâm từ hắn toát lên, đang chuẩn bị cầm lấy cái túi. Động tác hắn liền ngưng lại, khuôn mặt quyết tâm thoáng chốc liền uể oải:'' Còn một chút nữa thôi.'' (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu bé lúc này liền đã bất tỉnh nhân sự, ơn trời là phía dưới cậu bé không mất kiểm soát nếu không đây sẽ là một tình huống xấu hổ. Cú ôm gọn cậu bé vào trong lòng, một đôi tay khác đang cầm lấy chiếc khiên đỡ lại đoàn đánh. May mắn hắn nghe thấy âm thanh bên này, liền chạy vôi tới mới cứu được cậu bé một mạng.

''Lý tiêu đầu! Bình tĩnh nào, chúng ta tới đây cũng không phải chuyện phím.'' (đọc tại Qidian-VP.com)

''Không lẽ! Vỡ trận rồi.''

Nghe được những lời này từ con quái vật, cậu bé rùng mình một cái với đôi chân đang run như cầy sấy của mình. Cậu vẫn cho con quái vật kia một cái lườm, hét lớn:

''Đội trưởng thật...thật sự...chúng ta cần đến bọn hắn sao? Dù sao bọn hắn trước đó là kẻ thù lỡ đâu...''

''Mẹ nó nhãi ranh! May cho ngươi c·h·ế·t sớm. Bây giờ đứa em của ngươi sẽ lãnh dùng ngươi vậy.'' Con quái điên tiếc chửi rủa, nó là một tên bị rối loạn nhân cách ái kỷ. Nào dung được những lời chửi rủa mình, thế là liền nhanh chóng tiễn thằng nhóc kia lên đường.

''Hi vọng vậy đi, phía bên ngoài đó giờ đây không khác gì địa ngục. Hi vọng mấy tên kia trốn cho kĩ, nếu để ta tra ra được.'' Vừa nói tới đây Lý tiêu đầu đôi mắt lộ rõ sát ý, làm những người quanh đó không khỏi đánh ánh nhìn tới sau đó đồng thời lùi lại phía sau một tí.

''Ba Bị ta biết ngươi đang lo lắng về điều gì. Nhưng ít nhất hãy tin tưởng Cú, tin tưởng đôi mắt của hắn.'' Đội trưởng lúc này cũng không biết làm sao thuyết phục đồng đội mình, bởi vì hắn cũng không phải là người lựa chọn hai tên này. Mà là Cú đã đề xuất với hắn, lúc đầu hắn cũng không chấp nhận nhưng sau một thời gian cuối cùng hắn mới thông qua việc này.

''Shhh! Mùi trẻ con! Khà khà hôm nay có món ngon để ăn rồi.'' Một tiếng cười quái dị vang lên.

Nhưng kể cả khi tiếng bước chân liền biến mất, cậu bé vẫn không có đưa đầu lên nhìn. Mà cứ ngồi im như vậy.

''Hừ Hừ! Đợi ta hành hạ đứa nhỏ kia. Sau đó liền biến đổi nó thành một con thú nuôi của ta.'' Còn đang suy nghĩ sẽ làm gì tiếp theo. Đột nhiên con quái vật liền dừng lại, đôi mắt chằm chằm sát ý. Từ khói bụi bớt đi về sau, liền thấy được một vầng sáng nhỏ đang chắn trước mặt nó.

''Chúng ta cần biết bây giờ bên nào cần viện trợ nhất! Tổ đội của ta vừa mới đủ người lại, bây giờ thời gian gấp rút xin hãy nhanh chóng làm xong.''

Hai tên kia mặc dù nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người nhưng mà không một người nào trong số chúng mở miệng nói chuyện. Mà cứ như hai tên người máy cứ ngồi đó đợi mệnh lệnh.

''Nên là...Sau khi g·i·ế·t ngươi xong. Ta sẽ từ từ thưởng thức đứa bé kia.''

''Đồ quái vật.'' Cậu bé điếc không sợ s·ú·n·g hét lên một lần nữa.

''Phía Bắc bên này, thôn Vũ Hoà.''

''Nếu bên Trấn Yêu Ti đã vậy cũng sợ bên ta giờ đây cũng không kém gì. Hi vọng lực lượng gửi tới đủ để trấn áp bên đây.'' (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu bé biết lúc này mình đã trốn không thoát, liền hít một hơi thật sau đôi tay run cầm cập đặt lên vai đứa em mình. Cô bé lúc này đã mếu máo, mắt trừng to long lanh muốn khóc. Khuôn mặt cô bé lúc này chỉ còn sự hoảng sợ, đầu liên tục lắt không muốn. Nhưng cậu bé chỉ cười một cái, đưa tay ra hiệu cho cô bé ngồi ở đây.

Vừa mới nói xong, một tiếng động ở ngoài phát ra. Có kẻ đang ở đây! Trong đầu cậu bé reo lên. Cậu nhanh chóng kéo đứa em mình xuống, đưa tay đóng lại cánh cửa hầm. Hai đứa trẻ cứ thế mà ôm nhau.

''Rầm''

Chương 44: Điên loạn (1)

''Thế thì mày phải bước qua xác của ta. Con quái vật kia.''

Tiếng va chạm lúc này khá mạnh, vầng sáng sau khi đỡ một đòn từ cái vòi đó liền bắt đầu ảm đạm dần. Con quái vật thấy đòn tấn công có tác dụng, liền không quan tâm liên tục tấn công. Đòn tấn công lúc này càng nhanh, vầng sáng bảo vệ bắt đầu xuất hiện những vết nuốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên quái vật đứng hình khi nghe những lời này của cậu bé. Mắt nó bắt đầu trừng lớn lên:

Người được gọi Lý tiêu đầu không nói gì, chỉ có thở dài

''Ai?''

''Nguy rồi! Nãy chạy qua đây vội quá, nội lực vẫn chưa hồi nhiều.''

''Ngươi gọi ta là gì? Thằng nhãi ranh.''

''Nên là! Đi ra ngoài a, tới chơi một trò chơi nào. Đừng có núp trong cái hầm đó nữa shishishi.''

''Ở đâu?''

Một thôn khá nhỏ, nằm rìa ngoài phía bắc. Ba phía đều giáp với núi, nên nơi này chỉ có một hướng đi ra để tới được Huyện. Bình thường thì điều này sẽ không có gì đáng nói. Nhưng tại cái thời điểm điên loạn này, chỉ có một hướng đi ra ngoài đồng nghĩa với việc không có đường thoát khỏi phải nó thời điểm đó người dân thôn Vũ Hoà thế nào. Có người điên cuồn gào thét, có người chống trả, có người quỳ lạy tha mạng nhưng mà kết cục của bọn hắn đều như nhau.

''Sợ đến thế mà vẫn cố gắng bảo vệ em mình. Một đứa trẻ dũng cảm làm sao.'' Nói xong Cú nhìn về phía con quái mặt lúc này đã muốn nứt ra, nó liền nhanh lại dùng những cái xúc tu của mình đánh thẳng vào vầng sáng. Nó điên cuồn tấn công, nhưng vầng sáng như không có chuyện gì xảy ra mặc cho sự tấn công liên tục từ nó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Điên loạn (1)