Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45: Điên loạn (2)

Chương 45: Điên loạn (2)


Chương 45: Điên loạn (2)

Loài người là một quần thể dễ bị chi phối bởi cảm xúc nhất, có đôi lúc bởi vì quá để tâm cảm xúc của mình mà lấn áp cả lý trí. Khiến cho bọn hắn có những hành động cực điên loạn, nhưng cũng nhờ những cảm xúc ấy mà con người có thể làm nên những điều không tưởng. Đại Lực lúc này đang đứng giữa cái ranh giới bị cảm xúc chi phối ấy.

Hắn lúc này cảm thấy đầu mình không suy nghĩ được gì nữa, cơn giận dữ của hắn lại bộc phát lần nữa khi thấy tình trạng của thôn Vũ Hoà lúc này. Bây giờ, Đại Lực mới biết được khi đó đội trưởng bảo mình bình tĩnh là cho điều gì. Nhưng hắn không thể kiềm được, từ lúc biết mình bị lừa hết mười tám năm nay hắn cảm thấy mình thật đần và vô dụng phối hợp với sự tàn ác của lũ này tạo ra.

Đại Lực cảm giác nếu hôm nay hắn không điền cuồng một phen, vậy tâm cảnh hắn từ nay liền xong. Vô pháp bước thêm trên con đường võ nghệ của mình, đây mới là lý do khiến hắn không thể không từ bỏ đè nén mình lại mà lựa chọn giải phóng bản thân.

Với cơ thể đỏ rực, mái tóc hắn bay loạn cùng với khuôn mặt đang càng ngày càng điên cuồng của mình. Đại Lực chỉ kịp bật lên một giọng khàn khàn sau đó từ trong tay hắn lại xuất hiện thêm một cây gậy

''Mang hai đứa trẻ đi đi, ta sẽ giải quyết bọn quỷ trong trấn.''

Cú nghe vậy liền bất ngờ, đang muốn khuyên nhủ nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt đã đỏ lên của Đại Lực. Hắn không khỏi rùng mình một cái, liền đem lời muốn nói nuốt lại trong bụng. Thành thật từ trong hầm mang lấy một cái đầu nhỏ lúc này đang tràn ngập nước mắt mếu máo đòi ôm anh mà chạy.

Đại Lực xác định bọn hắn rời đi về sau, mới nhìn thẳng về phía con sên đang chật vật kia cười một cái:

''Tiếp tục nhỉ quái thai. Xin lỗi vì để ngươi đợi.''

''Đợi cái mụ nội ngươi.'' Con sên hét lên một tiếng chói ta, điên cuồng dùng xúc tu hướng tới Đại Lực mà đập. Nhưng mà vừa chạm tới bên Đại Lực về sau, cơn đau lại lần nữa chuyền tới nó.

Một loạt xúc tu của con sên bị Đại Lực chém rụng, Đại Lực còn tiện tay dùng một tay còn lại ném cây gậy hướng thẳng vào con sên. Chớp nhoáng cây gậy đã xuất hiện ngay trước mặt con sên, không đợi nó phản ứng liền đã găm vào người nó. Con sên bị đẩy lùi vài bước, trước khi cây gậy bị dịch trên người nó ăn mòn.

''Không thể chấp nhận. Không thể chấp nhận.'' Con sên điên cuồng lập lại, nó chưa bao giờ cảm giác bị nhục nhã như ngày hôm nay. Bị một đứa trẻ sỉ vả mà toàn mạng đi ra, đã thế còn đánh không c·hết được một tên nãy giờ xúc phạm mình. Con sên cảm thấy mình quá thất bại, thân phận cao quý như mình mà bây giờ lại thảm hại đến vậy sao.

Mặt nó càng ngày càng khó coi, khi liên tục giao thủ với Đại Lực. Những chiếc xúc tu phối hợp với cái lưỡi đặt biệt của nó thế mà không làm khó được Đại Lực bao nhiêu, hơn nữa c·hất đ·ộc mà nó tự hào còn bị Đại Lực đưa tay ra hấp thụ. Trong lúc hấp thụ c·hất đ·ộc của nó không khỏi tranh thủ cười khinh bĩ. Càng làm cho nó tức điên lên.

Cuối cùng trong lúc nó bị cho cơn giận lấn át lý trí, Đại Lực đã chớp lấy thời cơ xuất hiện ngay phía sau cái lưng nó găm một đao vào thẳng cái vỏ nơi phát ra âm thanh của nó. Vừa dính một đoàn như thế, con sên lập tức gào thét nó vũng vẩy đẩy Đại Lực ra xa mình. Sau đó mới dừng lại, cơ thể nó như đang thở hồng hộc như minh chứng cho thấy đoàn vừa nãy của Đại Lực chắn chắc có tác dụng.

Con sên quay đầu nhìn lãnh võ ốc đã bị vở ra bởi một đao của Đại Lực, nó trầm mặt:

''Tên kia! Ngươi làm được rồi, ngươi thành công buộc ta phải dùng hết sức để g·iết ngươi.''

Một cổ sát ý từ nó phóng ra bắt đầu làn toả dần dần, Đại Lực cũng trong phạm vi cơn sát ý hướng tới nhưng hắn lúc này lại vạn phần bình tĩnh. Nhìn dày đặt sát ý hướng tới mình, hắn không khỏi khinh thường:

''Sát ý à? Ai chả có.'' Nói rồi hắn cũng liền lập tức thả ra một cổ sát ý cảm lại đám kia sát ý hướng tới hắn. Hai bên sát ý vừa chạm nhau, liền đã tạo ra nhiều đợt t·iếng n·ổ nhỏ cùng với làm cho một ít động vật ăn xác đang tác nghiệp gần đó lập tức bất tĩnh, có vài t·ên s·át n·hân võ công yếu bị những cái này sát ý lướt qua đoạt mạng ngay lập tức. Xung quanh khu bọn hắn giao thủ, càng ngày càng có nhiều tiếng ngất xỉu hoặc c·hết ngay lập tức. Một vài tên con giữ được tỉnh táo liền lập tức chạy ra khỏi đây, ý định tìm nơi khác.

Nhưng còn vừa mới đặt chân ra khỏi phạm sát ý, liền có một ánh sáng chớp nhoáng lướt qua người bọn hắn ngay lập tức. Và thứ bọn hắn cảm nhận tiếp theo chỉ còn là một màu đen, cơ thể hắn bị phân làm bốn ra nhưng tên theo sau hắn cũng có số phận như vậy. Những phần thân thể bị chặt ra ngã ngay xuống đất, bắt đầu phun ra những dòng máu tươi. Sói đứng đó lạnh lùng lau kiếm rồi lại đặt ngay đùi mình, nhìn về phía gây ra sát ý đôi mắt hắn trong vắt làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Đội trưởng lúc này vừa mới hạ một tên còn đang ngồi h·út t·huốc, liền cảm nhận được cổ sát ý hướng qua bên mình. Hắn quay đầu lại nhìn về phía nguồn sát ý kia, miệng thì không ngừng lẫm bẩm:'' Tên đó cũng quá là, đi đến đâu liền gặp ngay trùm ở đó.'' Còn đang càm rằm, đội trưởng liền nghe một loạt tiếng bước chân chạy một mạch hướng về hắn.

''Uầy còn nữa a! Không khác gì đám kiến.''

Đội trưởng mặt bất đắc dĩ chỉ có thể bắt đầu thở ra một loạt người khói, ngón tay chỉ chỉ vào hướng phát ra tiếng động còn thân hình ảnh ngày càng chìm vào trong sau đó liền biến mất.

----------

Trở lại trận đấu của Đại Lực.

Hắn đang đưa mắt nhìn lấy một đống bị thịt đang bị rả ra mùi của nó bốc lên như nước đái c·h·ó trộn với phân, cái vỏ của con sên thì đã tách. Cái đống thịt nhầy nhụa bốc mùi kia bắt đầu hợp lại sau đó bay thẳng vào miệng vỏ. Cái vỏ lúc này lại như biến thành một sinh vật sống nó nhanh chóng húp hết đống thịt, không những thế nó còn tiện thể hút hết tất cả những thứ xung quanh. Nhưng miếng gạch, gỗ của ngôi nhà bắt đầu di chuyển sau đó là bay tới miệng nó.

Vỏ ốc càng hút càng bự cùng với đó là lực hút của nó ngày càng rộng ra. Những mảnh vỡ của ngôi nhà cứ thế mà tới thẳng vào miệng nó, chẳng mấy chốc chúng gần như không còn gì nữa. Nhưng nó vẫn cảm thấy chưa đủ, nó còn đưa cái miệng tới xác những con vật đ·ã c·hết kia mà hút. Rồi từ đó những ngôi nhà, những cái xác bắt đầu bị kéo tới nó.

Đại Lực nào có ý để nó làm như thế. Hắn lập tức liền từ trong hang gió bắt lấy hai thanh đao, cầm nó vào tay. Hai thanh đao đột nhiên b·ốc c·háy dữ dội, Đại Lực thì không để ý chạy một mạch phi tới cái võ. Hắn dậm mạnh chân xuống đất, chém một đường ngang song song vào ngay phía sau lưng cái võ đó:

[Song đầu trảm].

Một tiếng crack vang lên, nhưng không phải từ vỏ ốc mà là hai thanh đao của Đại Lực chúng bị gãy ngay lập tức khi vừa v·a c·hạm.

''Hai thanh đao này làm từ huyền thiết đã rất cứng rồi, xem ra cái vỏ này cũng không phải đồ vật gì bình thường.''

Biết mình đánh giá thấp đối phương, Đại Lực cũng không suy nghĩ gì nhiều mà từ trong người lấy ra một loạt các loạt bình. Hắn không thèm nhìn chúng chứa gì bên trong mà ném thẳng vào miệng ốc, song song với đó hắn còn ném kèm bên trong một vài viên thuốc nổ.

Vỏ ốc hình như không có ý thức, dù bị Đại Lực t·ấn c·ông cũng không có đánh trả mà chỉ có lo hút và hút. Đối với đống đồ vật Đại Lực ném tới cũng như vậy.

''Để ta xem ngươi h·út t·huốc nổ với Hoả đầu hương xong ngươi còn sống được không.''

Lời nói Đại Lực vừa dứt, liền thấy vỏ ốc đình chỉ hút đồ vật. Thay vào đó là nghe lấy những t·iếng n·ổ bên trong nó miệng của nó bắt đầu nhả ra những khói đen. Trên vỏ nó lúc này đã xuất hiện nhiều vết nứt.

Đại Lực đắt thế không tha người, nhanh chóng bay tới lấy một loạt thương cùng đao hướng thẳng vào những đường vân của những vỏ ốc mà đâm.

''!#R1#$!315 nhà mày! C·hết cái #%#^!%% mày đi''.

Chương 45: Điên loạn (2)