Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Tĩnh (2).
Điều này làm cho Đại Lực đặt nghi vấn về các môn võ học trước đó của hắn, không biết nó còn có cách luyện khác không. Xem ra điều này chỉ có thể về sau mới biết được. Đại Lực quay đầu nhìn lại ba người bên kia, thế là cố gắng đứng lên làm lễ tạ ơn. Sở dĩ hắn có thể trong c·ái c·hết tham ngộ mà sống lại được, cũng vì nhờ lấy ba người này nếu không hắn chỉ có thể ôm hận mà c·hết đi.
''Ta cũng thế, ta tên Phạm Đức không cần gọi ta là Cú nữa, gọi Đức huynh.'' Phạm Đức gập lại cuốn sách cười nói, sau đó nhìn qua Sói rồi chỉ nói:''Thằng này tên là Tiểu Cẩu, ngươi cứ gọi nó là Sói đi nó kiệm lời ít nói lắm. Ba người chúng ta cũng có thể coi là anh em kết nghĩa, nên quen biết từ trước. Thứ lỗi cho chúng ta không nói tên mình ra trước, một phần tụi ta vẫn chưa biết gì về ngươi cùng với đó là thực lực ngươi rất yếu a.'' (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại Lực nhìn trong lại trong phòng, nghi vấn hỏi:'' Đệ nhớ còn hai người nữa cơ mà? Hai người bọn hắn đâu.'' (đọc tại Qidian-VP.com)
''Đại ân đại đức của ba vị, Đại Lực tâm khảm. Về sau cần giúp đỡ gì cứ báo, Đại Lực c·hết không chối từ.''
Phạm Đức thành thật trả lời, gương mặt nghiêm túc:''Nhưng mà về sau lại khác, dù vừa mới đạp chân vào tuyệt thế nhưng ít nhất là thực lực của ngươi chúng ta đều công nhận. Ngoài ra nha, một tên chiến đấu đến c·hết vì chính nghĩa đều xứng đáng được tôn trọng.''
Trước mắt hắn xem như cũng là [Đăng Đường Nhập Thất] môn này đi. Không biết là nên nói hắn may mắn hay là bất hạnh nữa, bị lừa hết 18 năm rồi được giải cứu. Bốn năm chỉ luyện công trong mơ hồ mà cứ nghĩ mà đã thông tệ, cuối cùng lúc sắp c·hết mới tìm thấy được một con đường mới.
'' Đúng là trong cái rủi có cái may. Xem như làm lại từ đầu đi, cơ hội cuối của mình rồi. Không thể cứ bi quan mãi như vậy được.''
Chương 48: Tĩnh (2).
Đại Lực lắc đầu cười, sau đó thử vận công. Làn da của hắn hiện lên kim quang bao quanh cả cơ thể. Ngắm nhìn một lúc, Đại Lực bắt đầu thử lấy sức mạnh mới của mình. Hắn đấm thẳng vào không khí, chỉ là dơ tay đánh nhẹ nhàng mà thôi. Vậy mà tạo nên một cơn gió lớn thổi hết mọi thứ trong phòng. May mắn trong phòng hắn không có thứ gì quý giá, nếu không hắn hối hận gần c·hết.
Đại Lực nhanh chóng bắt đầu tìm hiểu về môn võ công mới của mình cùng với đó là bắt đầu nghiên cứu về y độc, một đêm như vậy không hề ngủ.
Đem hết tất cả đồ ra, Đại Lực liền bắt tay vào việc. Thứ hắn muốn chế hiện nay chỉ có là thuốc đốt chơi đội trưởng. Biết được sở trường của đội trưởng liên quan đến khói thuốc, hắn lúc đầu cũng khá bất ngờ nhưng nhìn thấy đội trưởng thể hiện về sau. Hắn không khỏi hứng thú với môn thuật tạo khói này, có thể t·ấn c·ông phòng thủ không những thế còn tạo ra được con rối, đỉnh cao nhất có thể nói là tạo ra vật có thể hoạt động như bình thường. Cũng nhờ đến thứ này mà Đại Lực mới sống đến khi được Phạm Đức cứu chữa và lĩnh ngộ công pháp.
''Dễ nói, dễ nói.''
Đội trưởng cũng bất ngờ trước hành động của Đại Lực không khỏi cười trừ:
Sáng hôm sau, Đại Lực từ phòng đi ra ngoài, hỏi một số người ở đây mới biết nơi để dược liệu ở đâu. Hắn thẳng tiến một đường tới đó, gặp người quản lý ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
''Vậy đệ nghĩ ngơi đi, chúng ta đi ra. Mai gặp lại.'' Đinh Vũ kẹp lấy đầu hai tên rồi cùng nhau đi ra ngoài. Khi đi cũng không quên đóng cửa lại.
Đại Lực còn đang gật gù về điều trước, nhưng nghe khúc sau của Phạm Đức hắn liền đầy dấu chấm hỏi, ai chiến đấu đến c·hết vì chính nghĩa đại gia lúc đó là ta bị máu lên não có được không. Nhưng hắn cũng chỉ để lại trong bụng, nó cũng không sai vào lúc đó nhìn thấy đám quỷ kia ăn xác người cùng mấy đứa trẻ nằm dưới đất hắn đúng là không nhịn được.
''Đây là thẻ của ta, ta muốn lấy một chút dược liệu.''
------------------
Đội trưởng yêu cầu hắn rất nhiều loại thuốc đốt công dụng khác nhau, có dùng Mê Tâm Thảo dùng để mê hoặc kẻ địch, Thiên Sương Thảo để tạo khói, Bích Độc Thảo dùng làm kịch độc. Sương sương, Đại Lực ít nhất phải điều chế 20 loại thuốc đốt khác nhau. May mắn hắn mang đủ dược liệu cần thiết với lại trong kho cũng bổ sung. Dù nói kiểu gì, cũng nhờ hệ thống mà hắn có thể đi đến con đường này mặc dù bị lợi dụng nhưng ít nhất giờ đây hắn đã được tự do.
Đại Lực cảm giác được cơ thể có một đạo gông cùng đã biến mất, tâm trí với linh hồn hắn như được giải phóng. Cơ thể hắn linh hoạt hơn trước dù chỉ một ít, nhưng Đại Lực có thể cảm giác được có một thứ gì đó kìm hãm hắn trước đây đã biến mất. Hắn đã không cảm giác được tình trạng cơ thể lúc trước, có lẽ lúc đó đầu hắn chỉ ngập tràn cơn giận cùng bất lực nên không để ý được gì. Mà sau khi bị tên sên quỷ kia g·iết đi và được cứu lại, Đại Lực gần như bắt đầu lại cuộc sống của mình một cơ hội cuối cùng của hắn. Không có đường lui, không có cầu may bởi vì giờ đây thứ còn lại để hắn ỷ vào chính là hắn. Bạn bè hắn đang có người gặp rắc rối, hắn không thể vì mất đi thứ tăng sức mạnh của mình mà lờ đi được.
Chương 48: Tĩnh (2).
Trời tối tại thôn Vũ Hoà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xong hết mọi chuyện, hắn mang theo một túi đầy dược liệu đi về. Đóng cửa phòng lại, một cái hang từ tay hắn hiện ra. Hắn từ trong lấy ra rất nhiều đồ vật, có lá cây có thuốc bột, vv...
Đại Lực thông qua bị sên quỷ g·iết, thế là trong lúc đứng giữa c·ái c·hết mà luyện được môn này công pháp. Mà không phải theo hệ thống đề nghị tham ngộ phật kinh mà luyện được. Không những thế hắn còn thành công kết hợp [Đồng Tử Công] vào [La Hán Tâm Kinh] tạo nên một môn ngạnh công còn mạnh hơn trước.
Nắm chặt nấm đấm trên tay, Đại Lực một chút lòng tin trở lại:
''À hai tên cụt tay à, Lý tổng tiêu đầu mang bọn hắn rồi. Để làm gì thì không biết, ta cũng không tiện hỏi.''
Phạm Đức dành trước trả lời, sau đó than phiền:''Ngươi không biết đâu, lúc đó ta hỏi Lý tiêu đầu mượn làm gì a. Nhưng người ta không trả lời, cũng chịu thôi dù gì người ta chức còn cao hơn cả Vũ huynh.''
''Được rồi, huynh cho đệ nghĩ nốt hôm nay rồi mai đệ bắt đầu làm việc lại.''
''Dù sao thì vẫn mong ba huynh về sau chiếu cố.'' Đại Lực gãi đầu cười.
Đang nằm hôn mê Đại Lực bắt đầu động đậy, thu hút đến sự chú ý của ba người. Làn da của Đại Lực bắt đầu sáng lên, các v·ết t·hương trên người hắn bắt đầu lành lại trước sự bất ngờ của ba người. Ánh sáng loé lên trong một thời gian ngắn rồi biến mất, Đại Lực lúc này mở mắt đứng dậy. Nhìn xuống tay mình, hắn không khỏi hoảng hốt rồi cảm thấy thật kì diệu. Xem ra cái hệ thống kia lúc đưa công pháp cho hắn cũng không phải là cung cấp hết tất cả kiến thức, mà nó có thể đưa cái mình muốn hoặc không. [La Hán Tâm Kinh] môn này thế mà còn có cách khác để luyện thành, thông qua khảm nghiệm c·hết đi mà giác ngộ.
Công việc giải cứu thường dân vẫn đang được thực hiện, Trấn Yêu Ti bắt đầu cữ người lên những ngọn núi phía sau bắt đầu tìm kiếm người sống sót. Đội của Đại Lực lúc này đang nghỉ chân tại một ngôi nhà, bọn hắn còn ở đây vì trấn thủ phòng tuyến đề phòng có chuyện xảy ra.
Còn có mong muốn che chở ngôi nhà nhỏ của mình, dù bây giờ là tuyệt thế nhưng vẫn chưa đủ. Hắn không biết chuyện tương lai ra sao, nhưng hắn phải chắc chắn dù có chuyện gì xảy đến hắn vẫn có thể đứng đó và giải quyết mọi thứ. Hắn không muốn mình chở thành một tên bất lực như bây giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đinh Vũ nhìn lấy Phạm Đức lãi nhải cuối cùng cũng kẹp đầu hắn nói:''Để hắn nghĩ ngơi, dù sao cũng vừa mới tỉnh. Lực đệ cũng nên tỉnh dưỡng đi, nhiệm vụ của chúng ta còn chưa xong. Đệ dù sao cũng là người cung cấp vật liệu và thuốc chính đấy. Hương liệu ta mang theo sắp hết rồi, cần đệ phối chế thêm đấy.''
''Tiến tới thôi, đừng quay đầu lại. Đừng sợ gì nữa, cơ hội cuối rồi.'' Đại Lực nhỏ giọng động viên mình trong lúc chế thuốc, đôi mắt hắn bắn lên ngọn lữa với sự hồi hộp của nhiệm vụ kế tiếp cùng với mong chờ vào một tương lai tốt đẹp cho mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.