Chương 49: Trời mưa.
Chương 49: Trời mưa.
''Lập bập...... lập bập...''
Tiếng của những giọt mưa rơi xuống mái ngói cứ liên tục phát ra. Ngày hôm nay trời mưa thật to, một cái đầu nhỏ từ trong cửa sổ ngôi nhà nhìn ra. Đôi mắt cá c·hết nhìn lên trời thầm nghĩ:'' Hôm nay có mưa rồi à? Lạ quá hôm trước còn đang tuyết rơi mà.''
''Trời hôm nay sao thế? Sao lại mưa rồi.''
''Kì quái còn chưa tới mùa trồng trọt. Trời đã đổ mưa rồi à?''
''Có khi nào là do yêu ma làm không. Kể từ khi chúng ta bị bọn hắn đánh tới, không có một ngày nào là trôi qua bình thường.''
Cậu bé bắt đầu nghe được những ý kiến giống mình từ xung quanh, cũng có người thò đầu ra nhìn lên trời. Tất cả mọi người không ai xem đây là điều tốt cả, trái lại bọn hắn càng ngày càng lo lắng hơn. Dù sao, những người ở đây đều là những kẻ chạy nạn còn sống sót từ khắp xung quanh Huyện Lý Nhân được tập hợp về đây. Đã trải qua ác mộng về sau, bọn hắn càng trân quý cuộc sống hơn bao giờ hết cùng với đó là càng e ngại lấy những điều bất thường từ xung quanh.
Nhìn thấy thời tiết thay đổi thế này, bọn hắn không khỏi liên tưởng tới những tên ác quỷ kia. Lòng người bắt đầu bàng hoàng, nhiều suy nghĩ về việc chạy trốn khỏi đây cũng bắt đầu hiện lên, sự hoảng sợ dần dần bao trùm lấy nơi này. Cảm giác an toàn và bình an cứ như một trái bong bóng, xì hơi ngay lập tức. Tiếng cầu nguyện, tụng kinh quỳ lạy bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Người người không còn dám nhìn lên thời tiết mà tranh thủ chạy về lấy ôm lấy người thân của mình, cầu nguyện mọi thứ sẽ qua đi. Còn những kẻ đã mất tất cả, thì tụ hội lại cố gắng sưởi ấm lẫn nhau trong ngày hắc ám này.
Cậu bé nhỏ cũng như thế, đôi chân cậu bé thoăn thoắt vượt qua đám người mà chạy tới một bé gái với đôi tóc được cột thành hai quả cầu nhỏ nhìn rất đáng yêu. Còn vừa mới dậy bởi tiếng ồn ào xung quanh, khuôn mắt bắt đầu lo lắng vì không nhìn thấy một bóng hình nào đó còn chuẩn bị khóc oà lên đã cảm giác được một bàn tay ấn vào đầu mình, cô bé liền quay đầu lại.
Thấy được khuôn mặt mà mình tìm kiếm, cô bé liền nén khóc khuôn mặt liền nở nụ cười tươi, bay thẳng vào lòng đối phương.
''Anh hai. Nãy giờ hai đi đâu vậy, làm em sợ muốn c·hết.''
''Được rồi, hai ở đây nín khóc nào. Em đói chưa, chúng ta đi tới nhà ăn kiếm chút gì đi.'' Thạch Ưng sờ đầu em gái mình, dùng giọng dịu dàng an ủi cô bé sau đó liền kéo tới nhà ăn. Hai cái đầu nhỏ nắm tay nhau vừa chạy vừa cười đùa đập vào mắt những người xung quanh, làm cho không khí đang ngập tràn lo lắng dịu đi phần nào. Những người đàn ông nhìn lẩn nhau, không nói lời nào mà chỉ có gật đầu. Bọn hắn biết lúc này đang trong thời kì phi thường ác liệt, nhưng mà những lúc như này thì càng cần phải bình tĩnh xung quanh bọn hắn còn có người thân.
Nếu bọn hắn gãy, thì ai có thể thay bọn hắn gánh đây. Vì vậy đám người nhanh chóng an ủi những người thân, một số đi qua những nơi khác kêu gọi bình tĩnh. Hai đứa trẻ thì không để ý tới xung quanh, mà chỉ nắm tay nhau cười đùa chạy một mạch tới quán ăn.
Lúc này còn chưa tới trưa, người trong nhà ăn không nhiều. Nhân viên ở đây cũng chỉ là người từ Trấn Yêu Ti cử tới làm phục vụ, nên đồ ăn không thể nói là ngon gì mà chỉ có nuốt được. Nhưng tại thời điểm này, có được một bữa ăn no đã là quá tốt rồi không thể đòi hỏi thêm được gì nữa. Hai đứa trẻ cứ thế cười đùa chạy thẳng vào trong phòng ăn, nhân viện tại đây cũng toàn là những tên trung niên khuôn mặt hung tợn còn đầy sẹo. Vậy mà nhìn thấy hai đứa bé chạy tới, khuôn mặt bọn hắn thế mà lại lộ ra nụ cười tiếu dung
''Còn chưa tới giờ ăn trưa, hai đứa bây thế nào lại mò tới đây rồi.'' Một tên đang ngồi thái rau dưới đất nhìn sang cười ha hả hỏi.
''Muội muội đói bụng, nên muốn tìm cái gì đó ăn trước.''
''Đúng vậy thúc thúc, Tiểu Quỳnh rất đói.'' Vừa nói đứa bé còn chỉ vào cái bụng nhỏ của mình, khuôn mặt trở nên buồn thiu.
Người được gọi là thúc thúc nghe vậy, miệng không khỏi ngừng cười. Ngừng lại việc mình đang làm mà đi tới hai đứa nhỏ, dùng tay xoa đầu bọn chúng:
''Được rồi bọn nhỏ, đừng rầm rộn. Đi theo ta xuống bếp kiếm cái gì cho các ngươi nào.''
Hai đứa trẻ thấy vậy mặt không khỏi hưng phấn gật đầu, im lặng mà đi theo xuống bếp. Đầu bếp dưới đó đang bận rộn làm việc, nhìn thấy hai đứa trẻ tới cũng không có gì khó chịu mà chỉ có lộ ra nụ cười, nghe thấy bọn nhỏ đói bụng liền chỉ mang ra một phần bánh ngọt đưa tới. Khỏi phải nói hình ảnh một tên trung niên khuôn mặt hung tợn mà đầy sẹo trên tay cầm lấy một đĩa bánh ngọt còn nỡ một nụ cười thật là quá đánh vào thị giác.
Hai cái đầu nhỏ mặt hưng phấn mang phần bánh ngọt chạy ra khỏi bếp trước ánh mắt trìu mến đám người. Hai đứa vừa chạy ra, cả đám đều cùng nhau thở dài một hơi không khỏi cảm thấy thương xót cho mấy đứa trẻ dễ thương này. Bọn hắn cũng không chỉ có chiếu cố hai đứa nhóc này không, mà còn có những đứa trẻ hoàn cảnh cũng giống y hệt như vậy. Nên việc bọn nhóc có xuất hiện trước giờ ăn, bọn hắn cũng không có ý kiến gì trái lại trong bếp bọn hắn lúc nào cũng có chuẩn bị sẵn những món như vậy cho bọn nhỏ.
Càng nghĩ đám người càng thêm thống hận bọn người đã làm ra việc này, cùng thêm với đó là hận bản thân mình thực lực quá yếu không thể giúp được gì cho tuyền tuyến. Phần lớn người trong đây mặc dù có kinh nghiệm đối phó với quỷ vật, nhưng bởi vì thực lực quá yếu nên chỉ có thể đưa về hậu phương làm công tác giúp đỡ. Đối với Trấn Yêu Ti việc bị đưa xuống làm hậu phương đặt biệt là làm bếp trong lúc có yêu vật hoành hành, thật không còn gì để nói.
''C·hết tiệt. Nếu lúc trước nếu ta ít đi qua hương lâu mà tập trung luyện võ, có khi đã...'' Một tên cầm lấy con dao chặt thịt của mình chém mạnh xuống làm cho cái thớt vỡ nát.
Những tên khác thấy vậy cũng không nói gì, mà chỉ có trầm mặt. Cuối cùng một tên trong số bọn hắn nói lên:
''Không cần phải quá hận bản thân mình, dù là tuyệt thế gặp đám kia mà không để ý cũng có thể gảy bất kì lúc nào.''
Đám người kì dị quay đầu về phía giọng nói, liền thấy một tên tóc bạc xuất hiện trong bếp lúc nào không hay. Đôi mắt cá c·hết liếc qua cả đám, mồm thì đang nhai lấy đống đồ ăn mà bọn người đã chuẩn bị sẵn.
''Phải nói sao nhỉ, dù là Trấn Yêu Ti chúng ta phát ra nhóm tinh nhuệ đi giải cứu khắp nơi. Cũng không phải chắc chắn mười phần nhiệm vụ sẽ hoàn thành được.''
''Gần đây số người gãy tại nơi đó đang tăng cao a, làm cho chúng ta cũng bắt đầu rút dần lực lượng đi rồi.''
''Nên là các ngươi nên tự hào về việc ở hậu phương làm việc, dù sao bảo vệ lấy những người dân này thế nhưng là chỉ có những người chúng ta tin tưởng được mới được phép làm ở đây.''
Người kia vừa an ủi vừa tranh thủ nhét hết đống đồ vào miệng, chẳng mấy chốc đống đồ ăn được chuẩn bị sẵn trên bàn gần nhiên biến mất sạch. Đám đầu bếp lúc này miệng đã há to, nhìn về phía tên tóc bạc kia ánh mắt bất khả tư nghị.
''Bạch đại nhân, ngài..ngài về từ lúc nào vậy.'' Một tên lúc này tỉnh táo lại, mở miệng hỏi thăm.
''Mới vừa về a, nhiệm vụ ta trên đó vừa xong. Liền một mạch chạy về.'' Tên kia được hỏi tới liền bắt đầu bật chế độ than vãng về công việc của mình. Những tên kia nghe vậy, mặt liền co rúm lại chỉ nhanh chóng làm lại công việc của mình. Nhưng mà không khí nặng nề trước đó đã tiêu tan bớt phần nào, đã được cấp trên công nhân việc mình làm bọn hắn dù sao cũng rất cao hứng, ít nhất là biết được mình cuối cùng cũng không quá vô dụng.
Tên đầu bạc kia thấy việc mình động viên có hiệu quả cũng hài lòng gật đầu, cánh tay nhanh chóng lụm lấy những món còn xót lại sau đó chuồn ra khỏi đây. Vừa đi ra khỏi bếp, hắn bắt gặp được đám nhỏ mình vừa mới gặp đang cao hứng nhét lấy đống bánh ngọt vào mồm. Không suy nghĩ gì nhiều, hắn liền thuận tiện bước đi tới gần bọn hắn ngồi về phía đối diện. Tay thả xuống đống đồ ăn vừa lấy được, thuận tiện bắt gặp hình ảnh hai đứa nhóc lúc này cặp mắt đang sáng rực còn mồm thì chảy ra nước dãi chăm chú vào đống đồ ăn của hắn.
Tên tóc bạc liền cười thật tươi hỏi:
''Muốn ăn?''
Hai đứa nhóc nghe vậy liền gật đầu lia lịa:
''Vậy thì ăn chung a.''
Thế là một lớn hai nhỏ, ngồi trong phòng ăn cứ như vậy nhanh tay cầm lúc đồ ăn bỏ vào mồm. Ngoài ra đôi lúc còn nghe thấy tiếng la hét dành giật đồ ăn cất ra từ phía bọn hắn. Ba người cứ như thế ăn quên trời quên đất.
Đại Lực lúc này mới từ phòng đi ra, một ngày không ăn uống đối với người tập võ như hắn cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng theo thói quen, vẫn là sau khi làm xong công việc chế biến dược liệu hắn liền mò xuống nhà ăn kiếm chút gì bỏ bụng. Trận mưa ở ngoài xuất hiện cũng làm cho hắn nỗi lên sự hoài nghi, định bụng sau khi ăn xong sẽ tìm đội trưởng hỏi một chút.
Thì ngay khi vào nhà ăn, Đại Lực liền thấy hình ảnh một lớn một nhỏ đang tranh nhau một cái đùi gà đánh nhau cực kì khí thế ngoài ra còn có một cái đầu nhỏ cột hai trùm khác đang không để ý xung quanh mà chỉ lo nhét bánh vào mồm mình. Đại Lực đột nhiên nhớ tới hình ảnh nhà mình lúc ăn, khoé miệng hắn không khỏi mỉm cười.
Đang hăng máu tranh đùi gà Thạch Ưng như cảm ứng được gì, đột nhiên quay đầu nhìn sang cửa vào nhà ăn. Liền thấy một bóng hình tối hôm định mệnh đó, lúc mà hắn đang trong cơn tuyệt vọng đã xuất hiện cứu lấy hắn. Mặc dù lúc đó không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, nhưng mà hắn đã khắc ghi lấy hình đánh của người kia vào đầu. Chỉ cần nhìn thấy là nhận ra.
Vì vậy lúc này Thạch Ưng không còn tâm trạng đâu dành lấy đồ ăn, hắn thả tay khỏi cái đùi gà trước khuôn mặt ngơ ngác của tên tóc bạc. Quay đầu về phía Đại Lực. Đại Lực cũng cảm giác có người đang nhìn mình, quay qua nhìn về phía đó. Hai cặp mắt chạm nhau, Thạch Ưng mở lời trước:
''Ân nhân, cảm tạ ngài hôm đó cứu lấy hai huynh đệ chúng ta.'' Kế theo đó là một cái hành lễ thật là sâu