Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Người giấy làm binh (1)
Chương 53: Người giấy làm binh (1)
Huyện Lý Nhân,
Lý tổng tiêu đầu cùng thuộc hạ phía dưới nhìn xem quân mình tiến công vào thành, đám người không khỏi cảm thấy là lạ
''Này ngươi nói đám ở dưới không phải là người thật á?''
''Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?''
''Đ·m! Ảo thật đấy. Từ bé đến giờ ta chưa gặp trường hợp nào ảo như thế này đấy.''
Một đám nhìn không khác gì người thật lúc này đây đang kéo nhau ồ ạt đánh tới cổng thành, trong quân còn có vài tên thực lực đạt tới tuyệt thế. Trong quân còn có vài ba cái sử dụng khí giới không khác gì một chi q·uân đ·ội bình thường đang công trận.
Phía xa xa, tại một chỗ không biết
Tại một bãi đất trống, lúc này đang có một vòng được vẽ rất lớn được tạo thành bằng một chuỗi các cỗ tự đan xen lên nhau. Trong vòng lúc này đang có 7 tên, đám người đều mặc đồng phục giống nhau mang khăn che mặt trên người. Một tên ở giữa đang gõ mõ, miệng thì liên tục niệm một bộ kinh không rõ tên, quanh hắn được bố trí 4 ngọn đèn. Phía sau y là hai tên che mặt khác, chỉ là trước tấm che mặt của đám này còn có biểu tượng của một đôi mắt. Hai người cũng được bao bởi một vòng tròn có khắc nhiều kí tự trên đó.
Nhưng khác biệt với người đang niệm kinh, hai người này lại đang cầm trong một cây gậy ở phía trên đầu gậy lại gắn liền với một cái bàn nhỏ, quanh nó được bố trí rất nhiều tấm phù triện. Hai người ra sức xoay cây gậy theo tiếng niệm của người ở giữa, trong miệng cũng lẩm bẩm một thứ tiếng quái dị gì đó.
Phía trước người niệm là hai tên đội mũ mào một trắng một đen, mặt thì đeo khăn. Tên đội mũ trắng thì cầm lấy một cái thanh giản đen xì, tay còn lại đang cầm ném ra những tờ giấy. Tên đội mũ đen thì một tay cầm lấy một bình ngọc lộ màu trắng, tay còn lại cầm lấy bút mực điểm vào những tờ giấy.
Chỉ thấy những tờ giấy mà bọn người này ném ra, về sau bị một cơn gió từ đầu thổi tới cuốn bay ra ngoài. Nhưng điều thần kỳ phát sinh tại đây, đống tờ giấy bị ném kia đột nhiên căng phồng lên sau đó bắt đầu cử động cơ thể, cuối cùng bọn chúng liền bay thẳng xuống tiếp đất. Rồi cứ đi thẳng về phía trước, đám người giấy này căn bảng không hề có đi loạn qua một bên nào như thể có gì đó đang mệnh lệnh cho bọn chúng hướng thẳng về một nơi.
Đi khỏi phạm vi chiếc vòng về sau, đám người giấy liền gặp lấy một tên đang đeo mặt nạ Vô Diệm đã đứng đó chờ bọn hắn, một bên tay cầm một cái đèn giấy tay còn lại cầm một cái chuông liên tục rung lên không ngừng. Đám người giấy như nhận lấy chỉ thị đi một mạch về phía trước, liền thấy một đống binh khí ngựa sống đã ở đó từ lâu như đang chờ sẵn người tới lấy.
Đám người giấy này vậy mà như những quân nhân chuyên nghiệp, chúng từ bên đó mặc lên cho mình những bộ chiến giáp, trang bị v·ũ k·hí cho mình sau đó liền phi lên lưng ngựa tập hợp. Có vài tên thì đứng ở phía sau cầm lấy giáo mác, cung kiếm như một chi q·uân đ·ội tinh nhuệ.
Rồi từ đầu một tiếng kèn vang lên đám người giấy vừa nghe xong liền như bị điên sau đó xông thẳng về phía thành trì làm bằng xương kia.
--------------------------
Lý tiêu đầu nhìn xem trận chiến ở phía bên thành kia, không khỏi đánh giá thực lực của phe thủ thành. Khỏi phái nói, đám kia nhìn xem cũng có chút môn đạo binh lính của bọn hắn đã rất dị rồi. Thế mà đám kia cũng cử tới một đám quái thai không kém, một đám người có hai đầu bốn tay từ bên trong thành bay ra. Như một cái xe tăng không ngừng g·iết lấy đám người xâm lược.
Nếu không phải nhìn thấy đống nối lại trên đám người kia, Lý tiêu đồng đã tưởng trên thế giới này vậy mà có chủng tộc như vậy. Đám kia nhân số mặc dù ít hơn quân đoàn người giấy, nhưng thực lực chênh lệch thì khỏi phải bàn một chọi mười. Tưởng như đám dị dân hai đầu kia sẽ toàn diệt quân người giấy, nhưng mà không đám người giấy dựa vào số lượng lớn quân của mình cùng với một vài tên tuyệt thế. Thành công dùng chiến thuật biển người áp chế lại đội quân hai đầu kia, còn có xu hướng ép ngược lại về sau.
Lý tiêu đầu vừa nhìn thấy dấu hiệu này, liền lập tức đốt tiếp hai tấm phù triện khác. Bổng nhiên nơi bọn hắn đang đứng rung lắc dữ từ mặt đất bắt đầu mọc lên những cánh tay rồi lại những cái đầu. Những tên cự nhân cứ thế liền xuất hiện, vừa ngoi đầu lên liền không để ý gì hết rống to một tiếng rồi lao như mấy tên đần vào thẳng tường thành.
Lý tiêu đầu và Bạch tiêu đầu thấy thế liền hét lớn:
''Dùng hết mọi thứ các người biết được vào thuật nguỵ trang, lẫn vào đám tượng nhân đó. Bọn nó sẽ giúp chúng ta vào thành.''
Nói rồi liền không để ý phía sau, hai người liền hoá thành hai vệt quang biến mất ngay lập tức. Đám người phía dưới nghe lệnh xong, cũng liền xuất ra bản lãnh của mình.
Tên thì ngay lập tức chui ngay xuống mặt đất, tên thì chui vào bóng của đám tượng nhân, tên thì hoá trang thành đám cỏ phủ lên phía sau lưng bọn. Có thể nói là muôn hình vạng chạng, Đại Lực nhìn lấy đám người vừa mới nãy còn đang trong hình người ngay lập tức lại biến thành một tên tượng nhân y chang liền cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Phải biết trước đó hắn gần như không để ý võ học tại cái thế giời này, bởi vì khi đó hắn còn hệ thống võ học trong đó đã đủ để hắn lĩnh ngộ tới c·hết rồi. Nào ngờ về sau liền thoát ly ra khỏi nó, từ đây chỉ có thể dựa vào bản thân để lĩnh ngộ hay tìm kiếm võ học mà thôi. Nên khi thấy đám người này xuất ra tuyệt kỹ của mình, hắn liền cảm giác được có vẽ như hắn đã xem thường đám người này.
''Về sau vẫn là chịu khó đọc thêm nhiều sách.'' Đại Lực tự nhắc nhở bản thân một tiếng, sau đó cũng liền lập tức đi theo đám tưởng nhân. Hắn mặc dù có kỹ năng dịch dung, nhưng đó chỉ là nguỵ tạo khuôn mặt với vóc dáng của bản thân mà thôi. Nào có thể biến hình thành một thứ không phải con người, như đám kỳ nhân kia.
Mà hắn cũng không có độn thuật, nên chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất. Đó chính là trốn phía sau bóng lưng của đám tượng nhân này, dù bộ pháp của mình mà lẫn tránh. Về cái này thì hắn lại tự tin rất nhiều, dù sao ''Lôi bộ'' đã bị hắn chơi đến ra hoa di chuyển trong tích tắc đối với hắn bây giờ đã không còn gánh nặng cơ thể.
Với lại, hắn còn có một món có thể dùng để dịch chuyển tức thời ngay trong ngực. Làm sao mà sợ được cơ chứ, lúc này Đại Lực mới nhìn qua đám người đội trưởng xem thử tay nghề của bọn hắn.
Nằm trong bộ Cú thì đã nói lên bộ pháp của Phạm Đức tên này không kém cạnh gì hắn thậm chí có khi còn cao minh hơn. Chỉ thấy tên này gần như là dịch chuyển giữa đám tượng nhân, mỗi lần hắn di chuyển chỉ để lại mỗi tàn ảnh. Đại Lực nhìn theo mà hoa cả mắt.
Còn Đội trưởng và Sói thì lại không có kỹ thuật di chuyển cao minh như vậy, bù lại Đội trưởng sử dụng kỹ thuật che khuất tầm nhìn làm cho Đại Lực có vài suy nghĩ về các dùng độc của mình.
Chỉ thấy Đội trưởng không ngừng nhả ra nhiều làm khói, bao phũ cả chiến trường che khuất đi đám tượng nhân. Sau đó hắn kéo Sói đi theo vào làn khói biến mất tung tích.
''Chà! Xem ra sắp đón lấy một tên đồng nghiệp trong này rồi.'' Lý tiêu đầu nhìn thấy làn khói không khỏi tấm tắc.
''Tên này đã đến rất gần với đột phá đó là nếu hắn có thể sống qua đợt này.'' Bạch tiêu đầu cũng đồng ý với Lý tiêu đầu, rồi đột ngột hỏi qua chuyện khác
''Ta nhớ ngươi đốt tới 2 tấm phù lận mà, sao chỉ có một chi q·uân đ·ội thế này?''
''À! Ngươi nhìn về bên kia xem.'' Lý tiêu đầu chỉ tay về một hướng sau đó không quan tâm gì chạy thẳng về phía thành trì.
Bạch tiêu đầu cũng không hiểu nhìn về hướng đó, thế mà xém chút làm hắn đui mù. Khung cảnh lúc bây giờ liền khác biệt, một đám cưỡi ngựa làn da xanh lam tay cầm giáo đang không ngừng tiến về phía này.
''Vãi !#!#$!@ Ngươi còn kêu đám điên này tới à. Làm sao ngươi có được phù triện đám này.''
''Đã là gì. Ta còn những tấm phù khác cơ.''
Phía xa xa cuộc chiến, có một túp lều được dựng lên. Ở đó lúc này đang có khoảng mười tên đưa mắt nhìn về cuộc chiến, một gã đàn ông đang không ngừng xì xèo điếu thuốc của mình, sau khi thả ra một hơi hắn liền nói
''Xem ra tên đồ đệ thúi của ta sắp trò giỏi hơn thầy rồi.'' Dù giọng điệu của tên này như đang thang thở, nhưng khuôn mặt y lúc này đang cười không ngậm được mồm.
''Lão già! Vẫn là lo bảo vệ đệ tử đi. Nếu không tí nữa người hối hận thì cũng đừng có khóc.'' Một vị mỹ lệ phu nhân lúc này đang chùm ngồi cho những con rắn của mình ăn không khỏi nhắc nhỡ một tiếng.
''Hừ hừ! Xem lão phu ta đã già và lẩm cẩm rồi y.'' Vị trung niên đang gặm tẩu thuốc không khỏi phàn nàn.
''Được rồi các ngươi thôi đi! Đám hậu bối đội 13 của chúng ta xem như cũng có vài tên tiềm năng. Chỉ cần không cho bọn hắn c·hết, còn lại để đám này ăn chút khổ cũng được.'' Một vị đầu đội mão quan, tay vuốt lấy chùm râu dê của mình trong lúc nói không ngừng đảo mắt qua 4 tên đang đứng trước bọn hắn.
Một người trong đám đó cảm nhận được ánh nhìn, không khỏi quay đầu lại
''Không phải chúng ta đã nói rồi sao, sẽ cung cấp phần thưởng đền bù cho bọn hắn. Các ngươi không phải còn ở đây a, làm sao còn có ý kiến.''
''Chỉ sợ nếu chúng ta không ở đây. Thì cái phần thưởng bọn ngươi nói chắc không có.'' Vị mỹ phụ nghe xong liền lườm một tiếng.
Tên kia định nói gì đó, chỉ cảm thấy một bàn tay đặt lên trên vai mình mới dừng lại.
''Ta biết các vị có ý kiến với kế hoạch của chúng ta, nhưng không thể không phòng bị đây là cảm bẩy của địch được.'' Một người trong đó nói ra, còn chuẩn bị nói gì đó nhưng lập tức dừng lại im lặng nhìn về phía kia.
Đám người nhìn thấy cữ động bất thường của đối phương, cũng quay đầu nhìn theo
''!@$#^$ Tên nào mời đám điên này tới vậy.''
''Hình như tên Lý tiêu đầu có một tờ phù triện của đám này.''
''@$#^@^@ tên này dám mời đám này tới ư?''
''Tại sao lại không chứ.''
Gã râu dê không khỏi cười phá lên bảo, sau đó nhìn thấy sắc mặt khó coi của đám lão đầu kia mới vui vẻ nói:
''Xem ra cũng có người bất mãn với các ngươi a.''
4 tên đứng đằng trước cũng không có phản bác gì, mà chỉ thấy đôi mắt của bọn hắn đang nheo lại nồng đậm sát ý từ đó bắn ra như đang muốn g·iết người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.