Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 93: Ăn chút đắng có là gì (2)

Chương 93: Ăn chút đắng có là gì (2)


Chương 93: Ăn chút đắng có là gì (2)

Sáng hôm sau, còn chưa tĩnh ngủ mấy đứa nhỏ liền lần lượt xếp hàng đi theo Đại Lực tới một khu luyện tập do hắn xây dựng. Một loạt các loại vật dụng mà bọn hắn chưa từng nhìn thấy trước kia, đám nhóc trở nên sinh động hơn rất nhiều. Liền đi theo Đại Ngưu cũng một mặt hiếu kỳ nhìn quanh, Đại Lực không hề ngăn cản bọn nhỏ đi khám phá.

Đại Ngưu mặt dù có chút bất ngờ, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là người luyện võ lâu năm. Nhìn thấy đống tạ này trước mặt, hắn liền biết ý nghĩ của Đại Lực. Sờ lấy cái cằm của mình, hắn hứng thú hỏi.

''Nặng nhất là bao nhiêu ký.''

'''340kg, nhưng mà thứ đó dùng hai tay. Một tay thì có 240kg, ta quăng ở đằng kia ngươi tự ra lấy'' Đại Lực đưa ra một con số.

Đại Ngưu sau đó liền rời đi để lại bọn nhỏ không ngừng ngó đông ngó tây. Đại Lực sau đó liền vỗ tay kêu gọi bọn hắn lại, dưới ánh nhìn của vô số cặp mắt. Hắn từ tốn nói:

'''Hiện tại mấy đứa đều đã 12 tuổi rồi đi, có vài tên trong đây nhỏ hơn hoặc lớn hơn. Nhưng không quan trọng, mấy đứa cũng biết tình hình ở ngoài rồi phải không. Nơi này hiện tại loạn thành một bầy rồi, đến cả người lớn chúng ta khi đi ra ngoài đều có thể c·h·ế·t bất cứ lúc nào. Nhưng không ra ngoài thì làm sao có thể kiếm đồ ăn cho mọi người? Nên là mọi thứ vẫn phải tiếp tục. Hơn nữa trại của chúng ta cũng đang trong tình trạng thiếu người, rất nhiều công việc vẫn chưa được hoàn thành do thiếu nhân thủ. Nên ta đã phải đắng đo khi suy nghĩ có cho mấy đứa vào trợ giúp hay không,....''

Tiếng nói của Đại Lực trầm bổng du dương, như có một luồng ma lực nào đó khiến cho bọn trẻ bắt đầu rơi vào cơn buồn ngủ mặc dù đang đứng. Đại Ngưu đứng ở phía xa đang bắt đầu nâng tạ nhìn thấy cảnh này, cũng không thể lắc đầu ngao ngán hắn hét lớn về phía Đại Lực:

'''Muốn tụi nó làm gì thì nói rõ ra! Dài dòng lê thê làm gì, không thấy cả đám bắt đầu chảy nước dãi rồi à.''

Đang chìm đắm trong thế giới của mình, không ngừng luyên thuyên Đại Lực bị kéo về thực tại về sau. Liền không cảm thấy khó chịu, mà chỉ ho nhẹ một tiếng đáp:

''Đơn giản là từ bây giờ ta sẽ dạy mấy đứa võ học.''

Lời này vừa ra, bọn nhỏ liền ngay lập tức tỉnh táo lại. Vừa ban nãy còn uể oải liền bị quét sạch thay vào đó là kích động tới nhảy chân sáo. Đại Lực lúc này cũng phải phí sức đè xuống.

-------------------------

3 ngày sau.

Trời vừa mới 6 giờ sáng, liền đã thấy một đám trẻ đi thành nhóm trên tay đều cầm lấy một cây rìu đi vào trong rừng. Theo sau mấy đứa trẻ là có vài tên lính gác hộ tống bảo vệ bọn hắn. Trần Lập đứng trên khu canh gác nhìn bóng hình bọn nhỏ biến mất trong khu rừng, dập lấy điếu thuốc trên tay, quay qua hỏi bóng người phía sau hắn.

''Có hay không nóng vội quá?''

Bóng người kia với mới châm cho mình một điếu thuốc, liền hút một hơi sau đó mới trả lời:

'''Ta và ngươi đều biết tình huống hiện tại là hỏng bét tới nào. Chưa nói đến đây có phải hay không là kế hoạch của vị hoàng đế kia, nhưng việc quân đội tại phái tây đang rút về là sự thật. Ngươi biết một khi bọn hắn rút về hết thì chuyện gì sẽ xảy ra không? Mặc dù ta và ngươi có thể rút lui chạy tới nơi an toàn, nhưng đó đã là quá khứ. Phản loạn khắp nơi, chưa kể để bọn thây ma kia còn đang đi lại quanh đây. Ngươi nghĩ còn nơi nào cho chúng ta sống bình thường được hay không, còn không bằng hiện tại tranh thủ cơn ác mộng chưa ập tới. Nhanh chóng đồn lương, nâng cao trồng trọt cùng huấn luyện bọn nhỏ. Ta thấy con đường đấy còn sáng hơn với việc cầu may đám người kia trở về hỗ trợ chúng ta.''

Trần Lập nghe tới đây cũng chỉ có thở dài một hơi, sau đó từ trong người ném ra một cuộn giấy về phía Đại Lực:

'''Trong đó còn vài hầm dự trữ của Trần gia, ta không biết bọn hắn đã dời đi chưa. Nếu ngươi muốn có thể đi đánh cược một lần, hơn nữa nếu đã quyết định như vậy. Ta hi vọng ngươi toàn tâm toàn ý làm điều ấy, không phải nữa vời như trước.''

''Yên tâm đi, không ai tắm 2 lần trên một dòng sông.'' Cầm lấy cuộn giấy về sau, Đại Lực cũng không vội mở ra. Mà bàn bạc thêm với Trần Lập về tương lai của khu trại, mặc dù hiện tại hắn không phải người đứng đầu của nơi này. Nhưng Thái An phía bên kia hắn có thể xử lý được, hơn nữa mạng của tên kia là được hắn cứu về. Nên có thể xem như là nữa người nhà đi, không phải chuyện to tát.

Trò chuyện xong xuôi về sau, Trần Lập liền lập tức trở về trạm thuốc của hắn. Hiện tại mùa đông còn chưa đi qua phân nữa, nhưng nhiệt độ đã hạ thấp hơn cả đỉnh điểm năm trước. Làm cho người dân trong làng đổ bệnh rất nhiều, đây cũng là một phần nguyên nhân khiến cho Đại Lực phải sử dụng tới nguồn lao động trẻ em.

'''Sắp tới phải đi tìm nguồn nước sạch rồi''

Cầm trong tay tờ truyền tin từ Cú gửi qua hắn, Đại Lực không khỏi nhăn mày lại. Tên này 3 ngày trước liền đi ra ngoài sau đó ném về cho hắn một cái tin tức lớn. Ngoài việc quân đội trấn giữ phía tây rút về mà hắn vừa mới cùng Trần Lập đề cập qua, còn có quân đội của Đại Hoang bên kia cũng rút lui về. Đây là một cái tin không tốt lành gì đối với hắn, quân đội 2 nước đều rút về mà không chỉ như vậy bộ mấy cai trị ở nơi đây cũng đều đã được điều đi hoặc là c·h·ế·t trong loạn lạc.

Vậy nơi này sẽ trở thành cái gì? Không cần suy nghĩ nhiều Đại Lực cũng biết được đáp án, từ khi phía tây bên kia xuất hiện quốc gia thống nhất về sau mà hậu phương của nó lại có bóng dáng của cửu ma. Điều này còn là một hồi chuông cảnh báo với rất nhiều thế lực, rằng môn phái đã bắt đầu có dấu hiệu muốn vùng lên. Mặc dù ngươi có thể bảo rằng đám kia là tà ma ngoại đạo không thể so sánh được với danh môn chính phái bọn ngươi.

Nhưng dưới con mắt của bọn hắn, đám người gọi là chính tà kia đều không thoát được có tiềm năng trở thành phiến quân phản loạn. Không phải trực tiếp thì cũng là thành hậu phương khống chế tất cả phía sau màn. Phía tây bên kia là một cái ví dụ điển hình, vậy ngươi nghĩ xem đám người cầm quyền kia có can tâm nhường ra quyền lực của mình cho những kẻ mà bọn hắn coi chỉ là công cụ thực hiện g·i·ế·t chóc không?

Đại Lực càng suy nghĩ càng nhận ra được tình huống có thể sẽ xấu hơn hắn tưởng tượng nữa, nếu đám tông môn kia bị bứt ra khỏi Tuyết quốc vậy bọn hắn sẽ đi đâu? Nhìn tình huống của nơi này trước mắt, Đại Lực liền cảm thấy lạnh gáy. Hắn cố kéo mình tỉnh táo lại, bởi vì hiện tại tất cả là do hắn tưởng tượng ra. Không có gì sẽ đảm bảo tình huống nát bét kia sẽ xảy ra, còn thiếu quá nhiều dữ liệu để đưa ra kết luận như vậy. Nhưng Đại Lực chắc chắn hắn nên bắt đầu tìm một nơi ở mới, tìm thêm nhân lực cùng lương thực. Nếu không mùa đông này bọn hắn chắc chắn sẽ sống không nổi.

''Vẫn là bắt đầu từ việc chiếm lại thành Uyên Lãnh đi.''

Đại Lực vừa nói thầm vừa cất bước đi thẳng vào túp lều của Thái An. Tên kia lúc này cũng đang đau đầu khi kiểm kê danh sách vật phẩm dự trữ, dù lương thực đã được Đại Lực kéo đầy, nhưng còn mấy thứ khác như dược vật cho thuốc, củi hay nước sạch thì đang thấp tới mức báo động. Nếu không bổ sung ngay thì bọn hắn đừng mong sống sót qua mùa đông này.

Đang không tìm ra phương pháp giải quyết, thì Thái An nghe được tiếng Đại Lực.

''Thái An! Ta có chuyện cần bàn với ngươi.''

Chương 93: Ăn chút đắng có là gì (2)