Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 98: Ngươi có từng nhìn thấy đàn dơi (4)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 98: Ngươi có từng nhìn thấy đàn dơi (4)


Chương 98: Ngươi có từng nhìn thấy đàn dơi (4)

''Hê hê xem như tha cho con ngựa kia một lần đi, nó đã không muốn nói vậy thì thôi. Các ngươi đợi ta một chút, ta sẽ qua đó chơi với từng người ngay đây.''

Cảm nhận nguồn năng lượng linh hồn đang bị tiêu hao, Đại Lực làm ra một cái đánh giá. Sau đó hắn nhanh chóng vận dụng [Tử Hà Thần Công] phối hợp để kiềm máu cùng khép v·ết t·hương. Cùng lúc từ [Hang gió] lấy ra miếng thịt của tên quái vật lần trước hắn g·iết được, con quái vật ấy có khả năng chữa trị v·ết t·hương nhanh chóng. Đại Lực đã luôn muốn nghiên cứu nó nhưng không có thời gian, hiện tại hắn có. (đọc tại Qidian-VP.com)

''Haizz! Ta đang nói gì cơ chứ, mọi thứ diễn ra quá đột xuất. Tên c·h·ó kia không thể làm gì khác ngoài việc khởi động dự án khẩn cấp mà không thông qua chủ thể. Cuối cùng mới diễn ra việc này!!'' Tên mặt cười kia thì thầm vài tiếng, không nhìn lấy khuôn mặt bối rối của Đại Lực hắn đi qua đi lại:'' Nhưng tại sao ngươi được đánh thức đầu tiên là ta chứ! Mẹ nó đây cũng quá nhàm chán, chủ thể không có ký ước mà lại hắn cũng không có khả năng bảo vệ mình. Đây chính là lý do ta được chọn, không! Không thể như vậy được. Tên kia chắc chắn sẽ không làm vậy, đây là vì sao chứ......''

Đại Lực lặng lẽ thở dài:

Đại Lực bật thốt lên trong vô thức, câu nói như là ngòi nổ làm cho dòng suy nghĩ của Đại Lực bổng nhiên thông suốt. Đôi mắt vô hồn của hắn lúc này loé sáng lên như có thần, miệng hắn không ngừng lầm nhẫm

Phát hiện ra một câu chuyện cười không thể tin được, gã ôm bụng cười thở không ra hơi hơn nữa còn lăn qua lăn lại vài lần. Bỏ mặt Đại Lực người lúc này đã đờ đẩn trước mọi thứ, hắn không hiểu được tên kia đang nói điều gì. Nhưng nghe được vài câu ''Chủ thể'' cùng ký ước, hắn biết được mình đã bỏ lỡ điều gì đó. Mà một cái suy nghĩ không hay nhảy qua đầu của hắn, mình không phải là bị bệnh tâm thần phân liệt chứ. Hắn ban đầu cực kỳ hoảng sợ ngay khi nghĩ tới điều này, nhưng nhớ tới các hành vi của mình từ nhỏ đến lúc trưởng thành. Hắn đột nhiên bình tĩnh trở lại, càng nghĩ hắn càng cảm thấy mình thật sự có vấn đề về tâm lý.

Không có ai đáp lợi, nhưng một lúc sau có một tiếng động nhỏ phát ra từ chỗ gã mặt cười nhìn. Một đứa bé trai lén lút bò đi ra, đôi mắt to tròn cùng khuôn mặt non nớt nhìn lấy gã mặt cười. Đứa bé có khuôn mặt cực kỳ giống với Đại Lực nhưng là phiên bản trẻ em, hơn nữa cậu bé còn mặc một bộ đồ quá khổ làm cho việc di chuyển của cậu khó khăn.

Hắn tặc lưỡi nói:

Ở ngoài hiện thực,

''Xem ra ngươi mới là người đầu tiên nha, vậy cũng được tên chủ thể kia chuẩn bị xuất hiện tâm ma. Ta đem mọi chuyện giải quyết xong cũng sẽ rời khỏi đây. Nơi này về sau sẽ cần người trông coi, ngươi ở đây coi như ta an tâm.'' Tên hề đang nói thì đột nhiên thư viện bắt đầu chấn động, một luồng khí đen từ tứ phía xông ra tụ hội về một chỗ cuối cùng hình thành nên một dáng ngươi, tên hề liếm môi

Nói tới đây cơ thể của gã mặt cười liền còng xuống, khuôn mặt trở nên buồn thảm:

Đầu óc Đại Lực lúc này đã tung bay, y gần như không hề để ý mọi thứ xung quanh mình. Tên kia mới ôm bụng nén cười về sau, loạn choạng đứng dậy nhìn lấy Đại Lực đang hồi tưởng không khỏi lắc đầu. Sau đó hắn đi tới một bên giá sách nơi chưng bầy một bức tượng la hán, chính bức tượng này đã t·ấn c·ông hắn lần trước. Nhưng lần này nó không hề hoạt động, gã hiếu quan sát một lần.

''Hahahahahaa!!! Cái tên kia vậy mà....vậy mà...tin tưởng ta sao....hahahahaha....mấy tên kia mà tỉnh lại nhìn thấy cảnh này sẽ dí đ·ánh c·hết hắn mất''

Chương 98: Ngươi có từng nhìn thấy đàn dơi (4)

''Ngươi tính lợi dụng ta đã áp bức chủ thể đi theo chính đạo, sau đó áp đặt tư tưởng của ngươi lên hắn để hắn trở thành 1 con dơi thứ 2 sao. Ý nghĩa tốt đấy, hơn nữa còn lợi dụng điểm yếu của ta cơ mà....'' Tên mặt cười im lặng một lúc mới quay đầu về một hướng nói: ''Ta biết ngươi ở đó nhóc con đi ra đi''

Sau đó Đại Lực bắt đầu thực hiện một loại nghi lễ kỳ bí, hắn rãi máu của mình thành hình tròn. Sau đó nhanh chóng bố trí năm cái ngọn nếm tạo thành hình ngôi sao, dao cùng một cái lưỡi rìu được đặt thành cái dấu X ngay trước một cái bát. Miếng thịt được ném ngay trên đó, sau đó đại lực bắt đầu quỳ một gối xuống. Miệng không ngừng niệm:

Trong thư viện, lúc này đứa trẻ có khuôn mặt giống Đại Lực đang ngồi một bên đọc sách. Đôi chân ngắn ngủn không ngừng đung đưa qua lại kế bên đó là một dãy sách không biết đã đọc chưa được. Đang say đọc ngoan lành, cậu bé như cảm nhận được vật gì đó ngay sau lưng mình quay đầu nhìn lại liền thấy một cặp mắt đang quan sát chính bản thân mình. Cậu cũng không hề sợ hãi mà lặng lẽ quan sát hắn.

Đại Lực ngay từ đầu tới cuối đều không kịp mở lời, liền bị một loại năng lượng nào đó cấm trụ không cho mở miệng. Cuối cùng chỉ có thể im lặng nhìn lấy con ngựa kia từ đầu tới cuối. Sau khi cảm nhận được miệng của mình có thể nói chuyện, hắn chỉ có thể thở dài một hơi. Ngưỡng đầu lên nhìn về đám thây ma, cơn buồn chán của hắn liền lập tức thay thành cơn hưng phấn.

Thấy bức tượng không hề phản ứng mình, hắn cũng liền mất đi hứng thú tiếp đi thăm quan thư viện. Nơi này gây nên sự tò mò cực lớn đối với hắn, tên mặt cười đi tới bàn thủ thư về sau mò mẫn cái tay lên quyển sách đặt trên đó. Sau đó một điều bất thường liền xuất hiện, quyển sách bắt đầu phát ra ánh sáng dưới con mắt bất ngờ của tên mặt cười. Nó lượn lờ quanh một hồi, như không chắc chắn điều gì đó cuối cùng nó vẫn là quyết định mở ra. Một loạt thông tin về Đại Lực cũng như điểm tích luỹ của hắn liền xuất hiện.

Ngay cả những v·ết t·hương nhỏ xung quanh cũng được chửa trị, chưa hết năng linh hồn đang tiêu hao để giữ v·ết t·hương không hỏng bét cũng đã được bổ đầy. Cơ thể tràn đầy mệt mỏi của hắn nhưng được bơm một luồn doping trở nên khoẻ mạnh. Sau khi nhìn Đại Lực được chữa trị hoàn toàn, con ngựa thở dài nhẹ nhõm. Sau đó không cho Đai Lực nói chuyện, nó nhanh chóng chuồn đi ngay lập tức. Ngọn lửa đen ngay lập tức dập tắt.

Từ trong thư viện quay trở lại thực tại về sau, Đại Lực mới đánh giá tình trạng cơ thể của mình. Hắn không khỏi chép miệng, thật thảm a ngay ngược có một lỗ thủng to gần bằng cái bát. Hắn cũng không biết tại sao đến giờ mình vẫn chưa c·hết, cơ mà khi cảm nhận được năng lượng từ [Tụ Hồn Pháp] truyền đến v·ết t·hương hắn liền hiểu rõ. Thì ra môn kỳ công này còn có công dụng làm chậm các v·ết t·hương chí mạng, mặc dù không phải là dạng chữa trị. Nhưng có thể kiềm chế các v·ết t·hương bộc phá kiểu này cũng đã là một điều thần kỳ, nhưng cái giá là tiêu hao số linh hồn hắn thu hoạch được từ trước.

Tên kia đang đi qua đi lại thì đột nhìn ngẩn đầu nhìn về phía thư viện, hắn như suy đoán ra được gì miệng bắt đầu không khỏi phát ra tiếng cười:

''Lần này không t·ấn c·ông sao, vẫn là do mình không hề t·ấn c·ông túc chủ hay là do một vấn đề khác. Thứ này có lực sát thương không nhẹ a, v·ết t·hương lần trước còn nhói đây.'' (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên mặt cười kia nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, đôi mắt của hắn híp lại:

Cầm lấy thanh đại đao của mình lên, nhìn về phía con thây ma vừa đả thương mình. Hắn rống lên một tiếng, [Bôn Lôi Cước Pháp] được thi triển tới cực hạn. Hoá thành một luồng sáng quét tới tên kia, con thây ma lúc này còn đang bị định trụ bởi luồng tà khí lúc nãy. Nên không kịp phản ứng, vì thế nó chỉ có thể đưa mắt nhìn cây đao kia từ từ chém qua đầu mình. Mà lần này cây đao không còn dừng lại trước làn da của nó, lưỡi đao cho một vết chém ngọt liệm ngay cái cổ của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

''Dơi a! Ngươi làm sao bỏ ta một mình. Đám người kia rất chán a, không ai muốn chơi với ta. Ngay cả chủ thể lúc này cũng là một tên ngủ, ta phải làm sao đây. Hơn nữa ngươi còn thiết lập nhiệm vụ, ngươi mặc dù đã biến mất nhưng vẫn muốn hướng đạo cho chủ thể sao. Hahaha, thú vị nhưng mà ta không thích a lần này ngươi đã vượt qua làn ranh a dơi.'' Tên mặt cười khuôn mặt trở nên điên cuồng

''Oy! Dậy đi, ngươi làm sao còn nằm ở đây? Không phải ở ngoài đang có đánh nhau sao''

Đại Lực sau khi lãnh trọn 1 đòn của tên thây ma tông sư, cơ thể y lúc này đã nằm trong 1 đ·ống đ·ổ n·át. Quần áo của hắn đã bị xé nát, khắp nơi tràn đầy thương tích máu thịt tung toé trong rất đáng sợ. Nhưng thần kỳ ở chỗ hơi thở của hắn vẫn còn, mà lại còn rất khoẻ mạnh chứ không phải hấp hối. Vết thương trên người hắn cũng đang lấy tốc độ kinh khủng khép lại, nhìn kỹ thì khí thế trên người hắn lúc này đã biến đổi. Hắn bằng một cách nào đó đã đột phá đến Tuyệt thế cao thủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ chỗ miếng thịt bị nuốt trọn về sau, trong ngọn lửa liền xuất hiện một đầu con ngựa. Nó có 9 cặp mắt cùng một cái sừng khổng lồ ở giữa, phát ra một tiếng hí kinh khủng về sau nó liền đảo mắt nhìn về phía kẻ triệu hồi mình. Đang muốn mở miệng nói chuyện, thì nó phát hiện ra kẻ triệu hồi mình nhìn rất quen. Lục loại trong trí nhớ về sau, nó liền nhớ tới 1 kẻ. 9 cặp mắt của nó mở to ra như nhận lấy điều kinh hãi gì đó, nhìn thấy cái lỗ thủng trước mặt kẻ này. Cảm xúc của nó càng điên cuồng hơn lúc trước, không để cho Đại Lực kịp mở miệng. Nó đã thổi ra một làn gió màu tím nhạt bao trùm lấy gã, v·ết t·hương kinh khủng ngay trước ngược hắn lúc này lấy một tốc độ kinh khủng hồi phục.

''Dơi! Ngươi quá đáng.''

------------------

Đại Lực đầu óc còn đang trì độn ở bên trong, theo dòng suy nghĩ của y ngày càng trôi về xa thì một hình ảnh chợt loé lên lấp đầy đầu óc của hắn. Một bầy dơi đang bay lượn trên bầu trời đen tối, Đại Lực đối mặt với các cặp mắt đỏ thẩm nhìn về phía mình. Một cổ cảm xúc bực tức, cùng b·ạo l·ực từ trong lòng hắn bỗng nhiên bộc phát lên.

Thật là một hiện tượng kỳ lạ khi mà quyển sách ấy lúc trước đã nhập vào Đại Lực nay lại xuất hiện trên bàn, nhưng tên mặt cười không biết tất cả điều này hắn húng thú quan sát một hồi. Cuối cùng một ký tự bé nhỏ làm tên mặt cười trở nên trầm ngâm, sau đó hắn liền muốn cười ra tiếng. Giọng cười khàn khàn lại bắt đầu nổi lên, nhưng gã lại cố gắng dìm nó xuống cơ thể gã run rẩy một lúc lớn. Quyển sách trên tay cũng bị hắn đánh rơi xuống đất, cuối cùng gã không thể kiềm nén được nữa lại bắt đầu cười:

''Ngươi thật sự không nhớ gì sao?''

''Thằng hề cũng thật là, chơi hết mình tới thế sao.'' Vừa nói vừa hắn đảo mắt:'' Thằng nhỏ cũng tỉnh rồi, xem ra đám kia cũng sắp quay lại rồi. Cơ mà mình không nhớ ngoài kiếp này của mình đám kia xem ra cũng là như vậy, thằng hề khả năng là nhớ đến nhưng mà nó trốn đi rồi.''

Ngay khi Đại Lực vừa kết thúc câu niệm chú, một ngọn lửa đan từ cái bát đột nhiên b·ốc c·háy lên. Miếng thịt kia bị ngọn lửa nuốt trọn tạo ra một tiếng kêu rên thảm thiết, con thây ma ở đằng xa đang lắc lư thì nghe thấy. Nó gào thét như phát hiện ra điều gì liền muốn xông tới, đột nhiên con thây ma lúc trước còn đang hùng hổ thì ngay lúc này nó đã đứng im lại. Không chỉ nó mà tất cả con thây ma phạm vi bên trong đều là như vậy, có một loại khí âm lãnh phát ra từ trong cái bát tràn ra xung quanh đe doạ tới mọi sinh vật sống ở đây. Cũng may loại khí tức này chỉ trong phạm vi 3 mét nên không hề có người sống nào trong này bị ảnh hưởng.

''Ngươi không hề hỏi ý kiến của chủ thể cùng chúng ta rồi tự ý quyết định. Ngươi mẹ nó tính làm gì, trở thành kẻ thống trị sao thả ta ra một đầu là vì tính về sau làm đá mài dao sao. Nhưng mà ngươi không hề nghĩ ra, có một kẻ đã lợi dụng ngươi a. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi bị xoá đi còn bản thể và mấy tên kia bị mất trí nhớ cùng ngủ đông. Còn lại một mình ta biết tất cả, nhưng rồi sao chứ trò chơi này thật là chán ngắt.''

''Gánh nặng đường xa nha, kiếp này cũng khổ quá rồi. Thôi thì cũng không cần quan tâm những chuyện lúc trước, thảnh thơi được lúc nào thì làm. Cũng nên quay lại rồi.''

''Hề đi rồi à?'' Đại Lực chỉ nói ra một câu không đầu không đuôi.

[Tụ hồn pháp] nhanh chóng được hấp thụ một linh hồn mới, không ngừng tăng cường sức mạnh của nó. Sau đó hắn nhìn quanh một tên thây ma còn lại, môi không khỏi liếm một cái:

Trong thư viên, đứa trẻ đang giơ một cuốn sách đối diện mặt Đại Lực, cuốn sách có vẽ hơi lớn với cậu bé. Nên khuôn mặt cậu trở nên đỏ hoe khi cầm nó quá lâu, cũng may sau khi hô chú về sau Đại Lực mới ra hiệu ngừng lại, cậu bé nhanh chóng ném cuốn sách xuống sàng muộn không ngừng thở hỗn hển.

Đang nằm ngủ Đại Lực nghe thấy tiếng ồn, liền lờ mờ mở mắt. Đập vào mắt hắn ngay đầu tiên là cái miệng cười toe toét, cùng mái tóc xanh không được chải chuốt làm rối bời lên. Nhìn kỹ lại Đại Lực cảm thấy gương mặt này nhìn rất quen, sau đó hắn liền nhớ lại mẹ nó đây không phải mặt mình sao.

''Coi như cũng tạm được đi, thế mà còn có ý định đảo khách làm chủ. Không là đi giáo d·ụ·c chủ chứ, thật đáng sợ đâu.'' Đại Lực đi tới giá sách, tuỳ ý rút một cuốn sách trong đó ra. Nếu như là lần trước, cuốn sách sẽ hiện lên dòng giới thiệu sau đó là giá quy đổi ra thì hiện tại cuốn sách lúc này chỉ còn dòng giới thiệu nói cách khác Đại Lực lúc này có thể tuỳ ý đọc mà không quan tâm gì.

''Mới nhắc đã tới, cuộc vui nên bắt đầu rồi nhỉ.''

''Cái đ@o gì!! Chậm đã ngươi không phải cái tên lần trước tập kích ta sao?''

''Ngươi đang nói cái gì?''

Cậu bé nghe vậy liền gật đầu, sau đó không quan tâm Đại Lực nữa mà tiếp tục đọc sách. Đại Lực cũng không hề bị thờ ơ mà tức giận, hắn chỉ liếc nhìn toà kiến trúc này miệng không khỏi giương lên:

''Ta nhớ ra rồi, ta tên là...''

'''Shrach...Trackh...Shrach...Larkha...''

Ánh mắt đỏ hoe, hơi thở gấp gáp cùng cây đao khổng lồ trong tay Đại Lực tạo thành hình tượng một t·ên s·át n·hân biến thái đang an ủi n·ạn n·hân của mình trước c·ái c·hết. Cũng may không có người sống ở đây, nếu không giờ phút này bọn hắn đã hô to ''Cứu mạng''.

''Hahahahaha......Thì ra là vậy,....ta đã hiểu rồi, ngươi còn có để lại một tay sao. Nhưng mà...'' Hắn liếc nhìn một bên Đại Lực còn đang ngẩn ngơ, khuôn mặt trở nên tà dị: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 98: Ngươi có từng nhìn thấy đàn dơi (4)