Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Mặc Khanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Chương 17
Áo ngoài còn chưa cởi, chắc là vừa từ trong cung trở về.
Chắc ta vẫn còn đang mơ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn họ dâng tấu chương,mở miệng là nói đến quốc vận, khép miệng liền nhắc đến Trữ quân.
Hắn đứng chắn đường, rồi phất tay đuổi hết người hầu.
Ta buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, chỉ trở mình ôm chăn đáp: “Ừ.”
“Bản vương đâu dám nhận đại lễ của ‘hoàng tẩu’?”
Giọng hắn lạnh như băng: “Cút ra ngoài!”
Ta nhắm mắt lại, lần mò cởi áo ngoài của hắn.
“Như vậy đủ chưa?”
“Ta muốn mẫu thân được vào cung thăm ta.”
Cung nữ lại nói:
Lông mày ta khẽ nhíu lại, vẫn cố gắng giữ hòa khí:
Lần này lại dịu dàng đến bất ngờ, rất biết nghe lời.
Ngoài điện, có người lớn tiếng:
Ta có một vết thương trong lòng chưa bao giờ dám chạm đến, đó là đứa con của ta.
Sau khi ta được lập Hậu, không chỉ Thái hậu và Tiêu Lẫm thúc giục sinh con, mà đám đại thần trong triều cũng hối thúc không kém.
“Được.”
Hiếm khi thấy hắn từ chối, nắm lấy tay ta, đặt lên trước n.g.ự.c mình.
Kỳ Vương nhàn nhã phe phẩy quạt, thong thả nói: “Bản vương biết hết.”
“Ngươi thật sự không muốn biết chân tướng cái c.h.ế.t thật sự của ngươi năm xưa sao?”
Tên này chỉ có một nhược điểm lớn: quá nhỏ nhen.
Ta có hơi bất ngờ, trong lòng nghi ngờ nhìn hắn thật kỹ, muốn xác nhận đây có thật là Tiêu Lẫm không.
“Đùa?” Kỳ Vương từ từ tiến lại gần, “Một Lý Tứ Âm mới mười mấy tuổi mà dám đẩy ta xuống hồ?”
Cung nữ gật đầu chắc nịch:
Vừa ra khỏi hành cung, bỗng có người chắn ngang trước mặt.
Cung nữ hầu hạ bước đến cười nói:
Là Kỳ Vương.
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như bó đuốc soi thấu lòng người.
Ta liền vòng tay ôm cổ hắn, ngẩng đầu lên, hôn mạnh một cái lên môi:
Thế là kẻ khác bắt đầu quanh quẩn bên ta, khuyên ta thay mặt hoàng thượng tuyển phi, tìm cách đưa con gái nhà mình vào cung.
Câu ấy như d.a.o nhọn xoáy vào ngực, ta nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận.
Ta hỏi thẳng: ““Điện hạ biết được những gì?”
Ta giật mình: “Một mình ta?”
Hắn dùng quạt gõ gõ vào lòng bàn tay, nhàn nhã nói:
Hắn sau lưng cất giọng lành lạnh: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn đội ngọc quan, mặc áo bào thêu mãng xà màu đen, đúng là trang phục thái tử.
Nói dễ vậy sao?
Ta càng thêm nghi hoặc: “Là ca ca ta xin Hoàng thượng phái người đi tìm?”
Ngay sau đó, hắn đột nhiên siết lấy cằm ta, hung hăng hôn ngược lại, khao khát cuồng dại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Họ còn cầu xin Tiêu Lẫm mở rộng hậu cung, tái tuyển tú nữ.
Nhưng chiếc áo bào nặng nề của hắn quá vướng víu, tay ta đã tê dại, không ôm nổi cổ hắn.
Hắn sơ ý cắn trúng môi ta, khiến ta đau quá hít một hơi lạnh: “Đau! Nhẹ chút!”
Chương 17: Chương 17
“Thái tử điện hạ! Đã bắt được người rồi!”
“Phải đó. Nếu không nhờ ca ca cô nương đến tìm, nhắc chuyện với Hoàng thượng, thì bây giờ không biết ra sao đâu.”
Người kia xông vào quá gấp, lao thẳng đến chỗ bình phong.
“Kiếp trước, ngươi là Thái tử phi, từng làm Hoàng hậu, từng có một đứa con.”
“Đáng tiếc... bị Tiêu Lẫm hại c.h.ế.t rồi.”
Nàng chỉ tay vào gói hành lý bên cạnh: “Đây, nô tỳ đã thu xếp xong rồi ạ.”
“Lý Tứ Âm!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Rèm gấm tăm tối, ánh sáng lay động, quả thật rất giống tẩm điện của hắn ở Đông cung. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nhẹ giọng dỗ dành: “Nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi, sẽ không ai đến quấy rầy nữa.”
“Điện hạ lại đùa nữa rồi.”
Nụ hôn của hắn vội vàng và mãnh liệt, như thể đã nhịn suốt trăm năm, giờ mới được nếm mật.
“Hoàng thượng còn sai Hứa thái y khám qua cho cô nương, nói chỉ bị kinh hãi nhẹ, nghỉ vài ngày là khỏi. Hoàng thượng thương cô nương, cho phép ca ca cô đích thân hộ tống về phủ.”
Tiêu Lẫm thu tay áo lại, ta mới thấy lại ánh sáng.
Ta không rõ hắn đang thăm dò hay đã biết rõ, chỉ lặng lẽ bước vòng qua hắn, định rời đi.
Sau khi hắn đi, trong phòng trở lại tĩnh lặng, ta ngủ một giấc say sưa không mộng mị.
Tiêu Lẫm hơi ngẩn người, hồi lâu sau mới khàn giọng đáp:
Rõ ràng ta bị đánh ngất rồi bị ném vào rừng, sao giờ lại thành uống say rồi chạy vào đó một mình?
Ta cũng khẽ đáp lại.
“Vâng, nếu không phải Hoàng thượng hạ chỉ, ai dám điều động Ngự lâm quân?”
Mỗi lần ta cầu xin gì, hắn luôn bắt ta nhún nhường làm nũng mới chịu đáp ứng.
“Tứ Âm, Tứ Âm…”
“Chưa đủ.”
Còn miệng thì vẫn không chịu rời đi, khiến ta nghẹt thở khó chịu.
Ta thở dài trong mộng.
Đầu óc ta hơi choáng, liền buột miệng nói:
Tiêu Lẫm ngẩn người.
Ngay lúc ấy, một luồng gió lạnh thổi qua.
Sáng hôm sau tỉnh lại, mới phát hiện mình đang ở tiểu điện trong hành cung.
20
Hắn lặng lẽ ngồi lại một lúc, giúp ta đắp chăn ngay ngắn, rồi mới lặng lẽ rời đi.
Mẫu thân đến cung thăm ta, mang theo một đơn thuốc.
Tiêu Lẫm lập tức buông ra.
Chẳng lẽ là Hoàng thượng vì muốn giữ danh tiếng cho ta, nên lặng lẽ ém chuyện xuống?
Ta đi theo hắn đến một nơi vắng vẻ, hẻo lánh.
Ta khẽ khom người hành lễ: “Thần nữ tham kiến Kỳ Vương điện hạ.”
Tiêu Lẫm lấy lý do vẫn còn trong hiếu kỳ, khéo léo từ chối.
Hắn lẩm bẩm gọi tên ta, rồi nhẹ nhàng dụi mặt lên má ta.
Nói rằng Hứa lão quái đã qua đời, đơn thuốc này do đệ tử của ông ấy kê.
Ta là nữ tử yếu đuối, sức đâu mà đi xa vậy? Hơn nữa, hành cung canh phòng nghiêm ngặt, ra vào đều bị kiểm tra, ta đi kiểu gì?
Ta càng nghe càng thấy không ổn.
Áp lực đè nặng đến mỗi đêm ta không thể chợp mắt, mỗi sớm mở mắt, đã là những lời gièm pha đay nghiến.
Hắn thở hổn hển, hai má đỏ ửng, ánh mắt ươn ướt mờ sương, giống như người bị ta bắt nạt.
“Vâng…” Người nọ bối rối đáp lời, rồi lập tức lui nhanh.
Tiêu Lẫm lập tức buông ta ra, phất tay áo rộng che lấy mặt ta.
Hắn nghiêng người né tránh, nửa cười nửa mỉa:
Hoàng thượng đã hạ lệnh, ta cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn lên đường hồi phủ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.