Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Mặc Khanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Chương 27
Ta khẽ thở dài một hơi.
Chương 27: Chương 27
Nàng tìm đến Đường Ngự Phong, dùng tình nghĩa chủ – tớ ngày xưa uy h.i.ế.p hắn, sai hắn đầu độc ta, mưu cầu vị trí Hoàng hậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đường Ngự Phong chẳng qua chỉ là một con ch.ó của ta mà thôi. Nếu không nhờ ta năm đó cứu mạng, hắn làm sao còn sống? Hắn dựa vào ta để leo lên cành cao, giờ lại vong ân phụ nghĩa?”
Ta cảm thương cho quá khứ của nàng, nhưng cũng không khỏi tiếc thay cho sự cố chấp của nàng.
“Nhà họ Thôi của ngươi quyền thế đúng là không nhỏ, nhưng nhà cữu cữu hắn cũng chẳng kém gì. Nếu phải chọn một trong hai, ngươi chắc chắn kiếp này hắn sẽ chọn ngươi sao?”
Nhưng chỉ dựa vào chút ơn nghĩa thời thơ ấu, mà có thể dễ dàng mua chuộc hắn, khiến hắn phản bội chủ tử sao?
Thôi Di khinh thường cười lạnh:
Tựa hồ hồi tưởng lại quá khứ không mấy tốt đẹp, khí thế ngang ngược ban nãy liền biến thành trống rỗng và lạnh lẽo.
Ta suy nghĩ một lát, mở miệng hỏi nàng:
“Vậy kiếp trước ngươi c.h.ế.t như thế nào?”
Thôi Di tính toán trăm điều, cuối cùng lại tính nhầm cả sinh mệnh mình.
Màn sương mờ mịt của kiếp trước, rốt cuộc đến hôm nay cũng hoàn toàn được vén lên.
Tiêu Duy đã có chính thất, là biểu muội của hắn, con gái nhà cữu cữu ruột.
Tại yến tiệc Trùng Dương, Đường Ngự Phong mưu sát ta, là do Thôi Di sai khiến.
“Hắn thường xuyên đánh ta, nghi thần nghi quỷ. Chỉ cần ta nói chuyện với nam nhân khác đôi câu, về nhà liền bị đánh thừa sống thiếu c·h·ế·t. Ta cầu cứu phụ thân và ca ca, họ nói không dám đắc tội với Thành Dương Vương. Ta cầu xin Tiêu Lẫm ban cho ta thư hòa ly, hắn lại nói: chờ thêm một chút nữa. Ta chờ… chờ mãi, chờ đến tuyệt vọng, chờ đến tê dại.”
Phản ứng của nàng dữ dội đến đáng kinh ngạc.
Một lúc sau, nàng cứng ngắc đáp: “Cuối cùng cũng biết, cho nên mới tự vẫn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lý Tứ Âm, hôm nay ta nói hết những điều này cho ngươi, một là vì ta quá cô độc, không thể giãi bày với ai. Hai là vì mưu kế của ta tinh diệu đến thế, nếu không ai tán thưởng chẳng phải quá đáng tiếc sao?”
Nàng cho rằng Kỳ Vương sẽ giữ lời, phong nàng làm hoàng hậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Huống chi, Lục Trì bao năm không ra tay, cuối cùng lại đánh c.h.ế.t nàng, sau lưng liệu có ai sai khiến?
Ta gật đầu: “Vậy nếu cảm tạ ta, thì thả ta đi.”
Kiếp trước, Thôi Di chịu nhiều khổ cực, sinh lòng oán hận.
Vậy nên, Đường Ngự Phong vốn không có ý hại c.h.ế.t Tiêu Lẫm, chỉ là sai sót mà trở thành kẻ đồng lõa?
Nếu Tiêu Lẫm không thể tin, thì Tiêu Duy có thể sao?
Nàng cau mày: “Ai?”
“Đúng là cao minh, chúng ta bao nhiêu người đều bị ngươi tính kế.” – Ta chân thành tán thưởng.
“Vậy nên kiếp này, ngươi lại giở chiêu cũ, định g.i.ế.c ta trước, sau đó gả cho Tiêu Lẫm. Nhưng phát hiện hắn cũng trọng sinh, liền đổi ý đầu quân cho Kỳ Vương, lại kể hết chuyện kiếp trước để lấy lòng tin, đúng không?”
“Một là Kỳ Vương. Tên đó ngoài mặt thì oai phong, bên trong lại yếu nhược, hoàn toàn dựa vào nữ nhân nâng đỡ. Việc hôn nhân của hắn vốn chẳng thể tự chủ.”
Vì thế, nàng liên thủ với Kỳ Vương, một lần nữa lợi dụng Đường Ngự Phong, hại c.h.ế.t Tiêu Lẫm.
Ta thức thời im lặng, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi tiếp:
Nàng vuốt lại mấy sợi tóc rủ bên thái dương, chậm rãi nói: “Bị Lục Trì đánh c·h·ế·t.”
Nụ cười ngông cuồng của Thôi Di chợt cứng đờ.
Thôi Di lạnh lùng đáp: “Hắn chẳng qua là một con ch.ó hữu dụng khác mà thôi.”
Thấy nàng ta đắc ý vô cùng, ta hỏi câu cuối cùng:
“Cuối cùng, ta đã hiểu, không ai có thể cứu ta cả. Chỉ khi trở thành nữ nhân quyền thế nhất thiên hạ, ta mới có đường sống. Tiêu Lẫm không cho ta được, thì ta tìm đến Tiêu Duy.”
Hại c.h.ế.t chủ tử, lại chính tay g.i.ế.c c.h.ế.t muội muội ruột của mình.
Nàng trừng mắt lườm ta một cái.
Thôi Di khựng lại, quay đầu đi, không trả lời.
Ta hỏi: “Kiếp trước, Đường Ngự Phong có biết ta là muội muội ruột của hắn không?”
“Nhưng ngươi có từng nghĩ, ngươi đã bỏ sót hai người không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thôi Di lau giọt lệ nơi khóe mắt, nhoẻn miệng cười xinh đẹp: “Không sai, xem ra ngươi cũng không ngốc như ta tưởng.”
Nàng nhìn đăm đăm vào vũng nước đang nhỏ giọt:
Đáng tiếc Tiêu Lẫm vẫn một lòng không đổi, khiến nàng thất vọng thấu tim. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy nên nhát kiếm ấy không phải vô tình, mà là nhằm vào ta.
Ngay cả Tiêu Duy cũng phải dè chừng nhà cữu cữu, sao có thể vì Thôi Di mà bỏ vợ cưới nàng ta?
Nàng đột nhiên trở nên điên cuồng, tuyệt vọng nắm lấy tay ta, gào lên:
Người sống thêm mười mấy năm, chẳng lẽ lại không tiến bộ chút nào sao?
“Rõ ràng người khiến ngươi tổn thương sâu sắc nhất là Lục Trì, cớ sao kiếp này ngươi không báo thù, lại còn chủ động dâng mình cho hắn?"
Ta liếc nhìn Thôi Di, cười nhạt châm chọc: “Hóa ra ngươi đối với con 'dao' này, cũng không hoàn toàn vô tình vô nghĩa.”
Nàng bước vòng quanh ta, chậm rãi nói:
Thôi Di giận dữ hét lên: “Ngươi đừng vu khống ta!”
Ta không nhịn được bật cười: “Đa tạ ngươi khen.”
“Ta còn phải cảm tạ ngươi đấy, là ngươi đã giúp ta tống hắn vào đại lao. Nếu không, ta thật không biết phải đối phó với hắn bây giờ ra sao.”
“Ta muốn làm Thái tử phi, muốn làm Hoàng hậu. Ai làm Hoàng đế, ta không quan tâm. Nhưng chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút thôi…”
“Ta còn phải hạ mình cầu xin hắn mới chịu giúp ta. Hắn là một con ch.ó ngu ngốc, vừa nghe nói chính tay mình đưa điểm tâm khiến Tiêu Lẫm mất mạng, liền tự trách đến mức tự sát. Ha ha ha…”
“Lý Tứ Âm, ngươi hiểu được nỗi đau của ta không? Những ngày tháng sống trong dày vò như thế, ta chịu đủ rồi! Ta chịu đủ rồi!”
Nói xong, nàng ta nở một nụ cười duyên dáng:
Đường Ngự Phong trước khi tự vẫn, nhất định là tuyệt vọng đến cùng cực.
“Hai là Hoàng thượng.”
Nào ngờ lòng người hiểm độc, đối phương liền sai Lục Trì “lỡ tay” đánh c.h.ế.t nàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.