Tứ Trùng Âm - Mặc Khanh
Mặc Khanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Chương 4
Dù sao thì Tiêu Lẫm mới hai mươi tuổi, vẫn còn non nớt, còn cần mài giũa ít nhất năm năm nữa, đến năm hai mươi lăm tuổi mới bắt đầu nhìn rõ thế cuộc.
Vậy mà bây giờ hắn lại công khai công kích Kỳ vương?
Rồi hắn nhìn thấy Tiêu Lẫm, khẽ sững lại, vội tiến lên hành lễ.
Quỷ mới tin! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đến đây, ta bỗng cảm thấy buồn cười.
Kiếp trước ta nằm liệt hai tháng, kiếp này đến lượt hắn cũng nằm đúng hai tháng.
Tiêu Lẫm.
“Chỉ cần nó có được ba phần phúc khí như nương nương, ta đã mãn nguyện lắm rồi.”
Lần cuối cùng ta gặp bà ở kiếp trước, tóc hai bên thái dương đã điểm bạc, mà giờ đây bà vẫn mang dáng vẻ đoan trang quý phái như trong ký ức.
Ta lau nước mắt, nhìn lại thì thấy là Lục muội.
Ở trong cung, người mà ta nhớ thương nhiều nhất chính là bà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm đầu hắn lên ngôi, đã hạ chỉ dừng xây chùa chiền, còn bắt hơn một ngàn tám trăm tăng nhân hoàn tục.
Ai ngờ lại gặp một vị khách không mời mà đến.
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Tiêu Lẫm đáp: “Mới khỏi bệnh, đặc biệt tới đây tạ ơn Bồ Tát phù hộ.”
Kỳ vương Tiêu Duy đúng là đối thủ chính của Tiêu Lẫm, nhưng vẫn luôn bị hắn đè đầu.
Mẫu thân cũng cười:
Ông sai mẫu thân đưa ta đi lễ Phật, cố ý để ta nhìn thử Giang Nghĩa Hàm từ xa.
“Điện hạ sao lại ở nơi này?”
“Hắn không chịu khai kẻ chủ mưu, hiện đang bị giam trong đại lao. Phụ hoàng sẽ tự có quyết định.”
Ông trời quả nhiên công bằng.
Mẫu thân là chính thất, trong nhà nữ nhi đều do bà nuôi dạy.
Về sau hình như Tiêu Lẫm ban hôn cho nàng.
Tiêu Lẫm thì lại bình thản, quay sang ta giải thích:
Ta không vạch trần, đúng lúc ấy đại ca cũng dẫn người tới.
Kiếp trước gắn bó mười năm cùng Tiêu Lẫm trong cảnh vợ chồng oán hận, kiếp này ta đã sớm không còn mong cầu chuyện thành thân.
Hắn đang ngồi trong Trúc Hiên thưởng trà. (đọc tại Qidian-VP.com)
7
Ông rất xem trọng, muốn gả ta cho người ấy.
Đến khi trong cung truyền tin ra thì đã là hai tháng sau.
Nam tử đi bên cạnh dáng người cao ráo, khí chất chính trực, ngũ quan đoan chính tuấn tú, ánh mắt sáng ngời.
Chẳng phải nói thẳng ra là đang ngấm ngầm chỉ trích người huynh đệ kia – Kỳ vương Tiêu Duy là kẻ đứng sau lưng sao?
Tiêu Lẫm nhẹ nhàng thổi lớp bọt trên mặt chén, nhấp một ngụm trà:
Nhưng hắn tính hơi đơn giản rồi.
“Đúng đó, Tứ tỷ lớn thế rồi còn khóc nhè kìa.”
Lúc này Lục muội mới tám tuổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng lúc đó ta đã dầu cạn đèn tắt, không nhớ nổi nàng gả cho nhà nào nữa.
Mẫu thân ôm ta, dịu dàng dỗ dành: “Thôi nào, đừng khóc nữa, để muội muội thấy lại cười chê đấy.”
Ta là con thứ, sinh mẫu thân phận thấp kém, lại mất sớm.
Tiêu Lẫm rất hay ghi thù đấy.
Không còn ơn cứu mạng kiếp trước, ông cũng chẳng thể kết thân với hoàng thất, thế là chuyển tầm nhìn sang hàng ngũ triều thần.
Kiếp trước, lần cuối ta gặp nàng là khi nàng mười bảy tuổi, mẫu thân dẫn nàng vào cung thăm ta.
Nhưng không cưỡng lại được ý chỉ cha mẹ, đành định ứng phó qua loa cho xong.
Ô hô, lời này quá rõ ràng rồi.
“Lục muội nhà ta xinh đẹp thế này, không biết bao nhiêu bà mối sắp giẫm nát cửa nhà tới cầu thân mất thôi.”
Chỉ riêng hoàng đế vì lo ngại thế lực thái tử ngày càng lớn mạnh, cũng sẽ không cho phép Kỳ vương ngã xuống lúc này.
Tuy nhiên, lời này chỉ có thể nghĩ trong bụng, tuyệt đối không thể nói ra từ miệng.
Ta thấy đám hạ nhân bận rộn bên cạnh Tiêu Lẫm đều là gương mặt xa lạ, bất chợt nhớ đến Đường Ngự Phong.
Đừng nói đến nền móng vững chắc và thế lực ngoại thích mạnh mẽ của Kỳ vương.
Giang Nghĩa Hàm cau mày, đại ca ta thì không dám lên tiếng.
So với Kỳ vương, kiếp trước Tiêu Lẫm càng e ngại lão hoàng đế, người già dặn đầy tâm kế, tính tình lại âm trầm khó lường.
“Kẻ thù của Cô không ít, có người muốn lấy mạng Cô cũng là chuyện thường tình.”
Ánh mắt ấy thoáng chạm vào ta giữa không trung, nhưng mới chỉ đối diện chưa được một khắc đã vội lảng tránh, vành tai ửng đỏ.
Thật ra bà không phải mẹ ruột của ta.
Giang Nghĩa Hàm, con trai duy nhất của Định Nam Hầu
Thế là bốn người ngồi xuống, trong một bầu không khí kỳ quái đến mức tĩnh mịch.
Vậy là chẳng ai nợ ai.
Phụ thân ta dè dặt cẩn trọng suốt hai tháng, thấy hoàng thượng không có ý trách phạt gì, liền bắt đầu tính đến chuyện hôn sự của con cái.
Kiếp trước ta chẳng biết gì về chuyện triều chính, luôn bị Tiêu Lẫm giễu cợt là ngu xuẩn vụng về, nếu không có hắn che chở, sớm đã c.h.ế.t không chỗ chôn.
Đại ca theo hộ tống, vốn định dẫn Giang Nghĩa Hàm đến Trúc Hiên phía sau chùa, để ta và hắn gặp nhau một lần.
Khi đó nàng đã lớn phổng phao, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, diện mạo lại rất giống ta.
Chương 4: Chương 4 (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ai nói câu nào.
Tiêu Lẫm ung dung nói: “Nghĩa Hàm không cần đa lễ.”
Liền giả vờ như vô tình hỏi: “Tên thích khách hôm đó, xử lý thế nào rồi?”
Ta lập tức cảnh giác nhìn quanh, thấy có thị vệ đi theo, đành phải cúi mình hành lễ.
Ta tủi thân nhào vào lòng bà, không màng dáng vẻ, bật khóc nức nở.
Ta ở nhà hưởng trọn niềm vui sum vầy, phụng dưỡng cha mẹ, bầu bạn cùng tỷ muội, hoàn toàn quên mất Tiêu Lẫm đang sống dở c.h.ế.t dở trong cung.
Hắn đương nhiên không chịu khai rồi, chủ mưu đứng sau chẳng phải là chính ngươi sao!
Khi ấy ta còn xoa má nàng cười bảo:
Ta khẽ cốc nhẹ lên mũi nàng: “Giỏi lắm đấy nhỉ!”
Thấy ta bước vào, hắn khẽ mỉm cười: “Lý cô nương, trùng hợp quá.”
Kẻ như hắn mà tin Bồ Tát?
Đại ca lập tức trừng mắt: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Chỉ sợ lại đang giở trò mờ ám nào đó thôi.
Hai người họ khách sáo đôi câu, rồi Tiêu Lẫm mời chúng ta cùng thưởng trà.
Tuy không phải mẹ đẻ, nhưng bà hiền hậu ôn nhu, thật lòng yêu thương ta như con ruột.
Giang Nghĩa Hàm cẩn trọng hỏi: “Nghe nói thích khách từng làm việc trong Đông cung?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.