Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 128: Tôi suy nghĩ hạn hẹp quá

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 128: Tôi suy nghĩ hạn hẹp quá


Phương Sênh cảm thấy trái tim mình như bay lơ lửng, cảm giác này rất khó hình dung. Mùi hương nam tính ấy hòa trộn cùng mùi thanh thanh trên người cô ấy, cứ khiến cô ấy nhớ tới một câu nói: "Nam nữ trẻ trung như củi khô gặp lửa."

Trái tim Phương Sênh chợt chao đảo đôi chút, thầm nghĩ: Ngồi trên xe của một tay đua quả nhiên phải có một trái tim vững vàng mới được.

Sau đó cô ấy lại "Trời ơi" một tiếng như xác c·h·ế·t sống dậy, làm Hàng Tư hết hồn một phen.

Gia cảnh của cô ấy không tệ, nhưng đi học lại không vênh váo. Đương nhiên, cô cũng không nói rằng gia đình họ quá giàu, cô ấy luôn tôn thờ khẩu hiệu: Trên đời này, người giàu hơn nhà họ Phương nhiều vô kể, từ đó bố mình đã răn dạy mình sống luôn phải khép nép, biết người biết ta.

Bây giờ Phương Sênh mới sực tỉnh: "Anh... À, dạ, em không tên là 'Củ Lạc'. Với cả em... em còn mặc áo khoác, không lạnh."

Lúc lên xe, Hàng Tư chủ động ngồi ra ghế sau, ra hiệu bằng ánh mắt với Phương Sênh.

Phương Sênh sững người.

Sau cùng, Phương Sênh chọn diện một chiếc váy liền bằng voan, là sản phẩm mới của một thương hiệu nào đó trong năm nay, bộ sưu tập hồng đen, càng làm tôn lên làn da mịn màng, trắng muốt của cô ấy. Hàng Tư cảm thấy cô mà là đàn ông có lẽ cũng thích mẫu người như Phương Sênh.

Nhận được tin nhắn của Niên Bách Tiêu, Hàng Tư bèn ngó xuống dưới nhìn nhanh, rồi bật lên một tiếng "Wao". Phương Sênh hiếu kỳ, cũng ghé tới trước cửa sổ ngó nhìn xuống dưới, không kìm được buột miệng kêu: "Ôi cha mẹ ơi!"

Phương Sênh "ừm" một tiếng, có vẻ đồng ý với lời nói của Hàng Tư, chép miệng: "Xe đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng có vẻ hơi già, không thích hợp với độ tuổi của anh ấy lắm."

"Cái này mà gọi là áo khoác ấy hả?" Niên Bách Tiêu bật cười: "Mỏng manh quá, kéo còn không dám kéo."

Khi Hàng Tư cười trừ đưa áo lên, Niên Bách Tiêu còn không quên răn dạy cho cô một bài: "Chúng ta là bạn bè đã lâu đúng không? Sao em có thể nghĩ anh như vậy chứ?"

Có bay đi mất được hay không cô chưa rõ. Tóm lại, trọng điểm của Niên Bách Tiêu không nằm ở việc nó có đẹp hay không.

Hàng Tư: "Thay quần áo? Thay quần áo gì? Niên Bách Tiêu, anh định giở trò lưu manh phải không?"

Niên Bách Tiêu nói: "Em lạnh thì không cần kéo kín lại sao? Em xem, cái áo khoác của em hết lỗ to lại tới mắt nhỏ. Thôi, em cởi ra đi."

Gia thế của Niên Bách Tiêu, dĩ nhiên là Hàng Tư biết rõ, cho dù cô không cố tình hỏi, chỉ buông ra vài chữ đơn giản "Anh trai tôi là Niên Bách Ngạn" là ai cũng tự động hiểu rồi.

Có điều, Hàng Tư không phải là một người thích đi khắp nơi nói lung tung về chuyện gia đình người khác, nên cô chỉ nói đơn giản rằng: "Ừm, gia thế của anh ấy khá lắm. Đương nhiên, bản thân anh ấy cũng là một tay đua, tiền thưởng từ các giải đua cũng không hề ít."

Hàng Tư từng gặp bố của Phương Sênh, chính là mẫu người đàn ông cực phẩm lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, ra ngoài kiếm được tiền, về nhà chịu chơi với con trong truyền thuyết. Nói theo lời của Phương Sênh thì ngày trước còn có lần bố cô ấy vừa cho cô ấy ăn sữa vừa mở điện thoại họp online.

Các em học sinh đi qua đi lại đều sốt sắng muốn biết chủ nhân chiếc xe này là ai, sau khi nhìn được gương mặt đó, tất cả họ đều muốn la ó ầm ĩ. Có người nhận ra đối phương chính là sinh viên trao đổi đã "chém g·i·ế·t hung hăng" trên sân bóng rổ, tim lại càng đập thình thịch như sắp rớt ra ngoài, hóa ra là một anh chàng đã cao to, đẹp trai lại còn giàu có.

Nếu bảo Niên Bách Tiêu không có tiền thì chỉ tính riêng thu nhập từ nghề đua xe thật ra đã không ít rồi. Nhưng nếu nói anh ấy giàu có thì anh ấy lại đang có ý đồ moi tiền từ Lục Nam Thâm.

Phương Sênh cũng rất giỏi diễn, e thẹn đứng ở cửa ghế lái phụ hỏi Niên Bách Tiêu: "Anh Bách Tiêu, em ngồi ghế lái phụ có tiện không ạ?"

Hàng Tư cảm thấy không cần thiết, bèn nói: "Hay là cậu xuống nước với bố. Chắc chắn bố cậu sẽ lập tức gửi cho cậu một bao lì xì cực to mà."

Hàng Tư hỏi chuyện về chiếc xe này.

Phương Sênh nhìn xong cũng đờ đẫn luôn. Cô ấy kéo Hàng Tư vào trong, hạ thấp giọng xuống hỏi cô: "Người bạn này của cậu lai lịch thế nào vậy? Chiếc xe đó phải lên tới chục triệu đấy. Ngày xưa bố mình cũng rất muốn chuyển sang con xe này, kết quả cậu đoán xem, còn không có slot mà đăng ký ấy chứ. Đương nhiên, phần lớn nguyên nhân mình vẫn nghĩ là vì nó đắt, nên bố mình không đành lòng. Anh ấy còn trẻ như vậy..." Nói rồi, cô ấy chỉ xuống dưới: "Lái được chiếc xe này một cách nhẹ nhàng, đơn giản, để bố mình nhìn thấy chắc tức hộc máu."

Vẫn không quên bóp giọng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Quả nhiên nó không phải của Niên Bách Tiêu. Anh ấy điềm nhiên kể lại: "Xe là của anh trai anh, anh ấy ở trong đó chẳng dùng được, anh lái tạm vậy." Sau đó lại vỗ vỗ lên vô lăng: "Con xe này lái êm, vững nên chả có gì kí.ch th.ích, hôm nào rảnh anh dẫn hai người đến trường đua chơi."

Hàng Tư nép ở phía sau, quyết định có c·h·ế·t cũng không lên tiếng nữa.

Niên Bách Tiêu cảm thấy cảm giác tê dại lần này đã xuyên thấu cốt tủy, len lỏi vào lục phủ ngũ tạng rồi. Anh ấy cười cười: "Hì, đúng là đẹp thật, nhưng 'Củ Lạc' à, em không lạnh sao?"

Cuối tháng Mười ngày ngắn ngủi, chỉ hơn năm rưỡi chiều là bầu trời đã nhá nhem tối. Khi vạt ráng chiều đỏ rực cuối cùng ở phía chân trời bị nuốt chửng, Niên Bách Tiêu mới tới.

Thật ra Niên Bách Tiêu ngại giải thích với Phương Sênh rằng khả năng nghe hiểu của anh ấy hơi kém một chút, thế nên lúc sáng Hàng Tư giải thích cho anh ấy một tràng, anh ấy chỉ còn đọng lại hai chữ "củ lạc", vì nó rất dễ nhớ.

Nếu không sao người ta nói khả năng hiểu tiếng Trung của Niên Bách Tiêu còn kém, anh ấy hoàn toàn không nghe ra sự căng thẳng và đề phòng trong lời nói của đối phương. Phía trước, đèn giao thông sắp chuyển vàng, Niên Bách Tiêu nhấn ga vượt nhanh qua.

Niên Bách Tiêu không mặc một cây áo vest quần Âu rồi dựa người vào xe ra vẻ cool ngầu như mấy bộ phim ngôn tình. Cửa kính xe được hạ xuống, thế nên có thể nhìn thấy ngay hình ảnh anh ấy ngồi trong xe, chiếc áo phông ngắn tay màu be và một chiếc quần bò đơn giản, đôi chân dài gác nghiêng sang bên ghế lái phụ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Áo khoác của anh ấy để ở ghế sau.

"Đương nhiên quan trọng hơn cả là, Phương Sênh nhà chúng ta xinh xắn, đây là điều kiện bẩm sinh." Hàng Tư kịp thời bổ sung thêm một câu.

Hàng Tư quyết định quay ra ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, nghĩ bụng: Niên Bách Tiêu, anh đúng là đồ ngốc mà.

Anh ấy đang xoay ngang điện thoại ra cầm xem, tai thì đeo tai nghe.

Thế nên về mặt giáo d·ụ·c con cái, ông Phương làm rất tốt. Thường ngày, Phương Sênh không bao giờ quá đam mê ăn uống, chơi bời trác táng. Đương nhiên, việc cô ấy thích quần áo đẹp vẫn là lẽ tất yếu.

Nghe xong câu ấy, đầu óc Phương Sênh tê dại, cô ấy quay ngoắt sang nhìn Niên Bách Tiêu theo phản xạ: "Anh, anh, anh... Đang yên đang lành anh kéo làm gì?"

Thế nên Hàng Tư coi như đã được yên tĩnh một khoảng thời gian.

Nhưng "tên đầu sỏ" vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhanh lẹ đánh tay lái cho xe đi ra khỏi trường. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vâng vâng vâng, Tiêu soái dạy rất phải, tại tôi suy nghĩ hạn hẹp quá, tôi xin tự kiểm điểm." Hàng Tư cúi gập người xuống.

Phương Sênh giơ ngón trỏ lên trước mặt cô, lắc lắc: "Không liên quan đến tiền, liên quan đến lớp thịt trên người mình. Mình phải giảm cân khoảng một tuần, để người gầy đi một chút, tiệm cận định nghĩa người giấy thì khi mặc chiếc áo khoác này mới tạo ra cảm giác một cơn gió thổi cũng có thể bay đi mất."

Chương 128: Tôi suy nghĩ hạn hẹp quá

Bấy giờ Niên Bách Tiêu mới quay mặt qua nhìn họ, sau khi nhìn thấy biểu cảm khó tin của họ, anh ấy dở khóc dở cười: "Nghĩ gì vậy? Ý của anh là, thay sang áo khoác của anh. Áo của em mỏng quá, xuống xe lạnh chắc."

"Thì thay ra." Niên Bách Tiêu kiên quyết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Sênh mơ ngủ dụi mắt đi tới trước bàn ăn, miệng vẫn còn ngáp ngủ, hỏi bố: Mẹ con đâu ạ?

Câu cuối cùng nói ra cô bỗng có chút ngập ngừng.

Thật ra Phương Sênh cảm thấy Niên Bách Tiêu lái xe rất nhanh rồi. Suốt quãng đường, có lúc anh ấy phanh xe lại, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất còn khiến cô ấy đau tim. Cô ấy nghĩ bụng: Chiếc xe này mà là của bố, chắc ngày ngày bố sẽ hầu hạ ngược lại nó ấy chứ?

Hàng Tư thấy cô ấy định đổi qua bộ khác, lập tức giữ rịt cô ấy lại, đưa ra một lời khẳng định chắc nịch: "Tổ tông, cậu tin mình đi, cậu mặc bộ này cực kỳ xinh, chính là kiểu chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn ấy, dù là một anh trai thẳng như Niên Bách Tiêu nhìn cũng phải hết lời ngợi khen đấy."

Cô đập mạnh một cái vào bả vai làm Niên Bách Tiêu run tay, màn hình hiện lên hàng loạt những lưỡi dao lưỡi kiếm va loạn xạ vào nhau, sau đó vạch máu cạn kiệt.

Bao gồm cả Hàng Tư phía sau.

Phương Sênh suýt chút nữa thì tắc thở. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hàng Tư bật cười: "Anh giỏi thật đấy, rảnh ra có tý đã làm ván rồi."

Niên Bách Tiêu nổ máy xe, tranh thủ nhìn sang bên cạnh để đánh mắt nhìn Phương Sênh, "ừm" một tiếng: "Đẹp."

Hàng Tư không đồng ý với quan điểm này. Từ lúc nhận được tin nhắn tới khi cô xuống đến nơi trước sau mới khoảng năm, sáu phút. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Phương Sênh đã chuẩn bị xong xuôi từ trước rồi.

Khi Hàng Tư tiến tới gần thì thấy, quả nhiên, đang chơi game.

Phương Sênh ngồi bên cạnh sắp khóc tới nơi. Thế này là sao đây? Đằng sau còn có một người đang ngồi đấy.

Không quên di động thì cũng quên mang ba lô cho con gái. Tới khi bà hùng hùng hổ hổ lao ra khỏi cửa thì bố cô ấy lại nhìn thấy con gái đi từ trong phòng ngủ ra, mắt trợn tròn ngơ ngác.

Sau khi lên xe, Hàng Tư chủ động hỏi: "Niên Bách Tiêu, anh thấy quần áo của cô ấy đẹp không?"

Đúng là Phương Sênh đang mặc một chiếc áo khoác, nhưng chỉ là một chiếc áo khoác ngoài mỏng manh, cực kỳ hợp để mặc với một chiếc váy voan. Giá của nó cũng không hề rẻ, khi đó Phương Sênh đã phải cắn răng mua, sau đó nói với Hàng Tư: Mình quyết định nhịn ăn thịt một tuần.

Phương Sênh có mẹ, nhưng bà Phương là một người sống vô tri, chính là kiểu phụ nữ phương Bắc đụng đâu hỏng đấy, đặt đâu quên đấy. Nghe Phương Sênh kể có một lần bà đưa con gái đi học, bố cô ấy ngồi ở bàn ăn chưa hết bữa sáng đã thấy bà đi đi về về tới mấy bận.

Niên Bách Tiêu ngước mắt bày ra vẻ mặt khó xử: "Anh vừa mới đọ vũ khí với người ta mà, gái ơi."

C·h·ế·t.

Phương Sênh khoác chiếc áo của Niên Bách Tiêu lên người, là một chiếc áo bò kiểu cũ, màu sắc được mài rất đẹp. Chiếc áo khoác thấm đẫm mùi hương của một chàng trai trẻ, sạch sẽ, khỏe khoắn, còn thoang thoảng mùi thảo mộc, nhưng nếu ngửi kỹ còn thấp thoáng đâu đây một mùi hương nam tính gợi cảm.

Chuyện kể rằng, từ lúc ở sân bóng rổ về tới khi trời chập choạng tối, Phương Sênh không hề rảnh. Cô ấy cũng lắm quần áo, chỉ riêng việc thử từng bộ một đã tốn kha khá thời gian rồi. Nhưng có một điểm ở Phương Sênh khá hơn mọi người, cô ấy biết rõ mình muốn mặc gì, không muốn mặc gì, bộ nào đẹp, bộ nào không đẹp, không cần lôi kéo ai vào nhìn hộ mình.

Niên Bách Tiêu nói: "Thì con gái các em ra cửa hay lề mề mà, không phải sao?"

Anh ấy chủ động mở cửa xe cho Phương Sênh. Hàng Tư nhìn thấy cảnh ấy, cảm thấy rất mãn nguyện. Ừm, cũng ga lăng đấy.

Lại sao đây...

Hàng Tư hiểu Niên Bách Tiêu, cô tin chắc anh ấy không có suy nghĩ nào theo hướng lưu manh.

Niên Bách Tiêu không hề tới đây một cách âm thầm, anh ấy lái xe tới, dừng xe một cách hoàn hảo dưới tán cây ngân hạnh trước mặt. Tạm thời chưa nói đến việc người lái xe trông như thế nào, chỉ riêng việc có một chiếc xe đỗ ở đó thôi đã cực kỳ nổi bật rồi.

Lại khiến sống lưng Niên Bách Tiêu râm ran ngứa một hồi.

Nhưng thằng ngốc cũng biết không nên nói câu này ra, ngẫm nghĩ một chút, anh ấy nói: "Thành thật xin lỗi, tại anh cảm thấy... 'Củ Lạc' nghe rất hay."

Phương Sênh hớn hở trong lòng, bóp giọng non nớt: "Cảm ơn anh Bách Tiêu."

May mà Phương Sênh không uống nước, bằng không chắc chắn sẽ phun hết ra ngoài. Cô nghĩ bụng: Hàng Tư, có ai thẳng đuột như cậu không hả?

"Mình bỗng cảm thấy bộ trang phục trên người mình không xứng với chiếc xe đó."

Bố cô bày ra một biểu cảm khó nói, sau đó nghiêm túc nói với cô: Mẹ con đi học thay con rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 128: Tôi suy nghĩ hạn hẹp quá