Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Ân Tầm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207: Đúng đấy, vì sao phải sợ chứ?
Niên Bách Tiêu rất căng thẳng: "Nhìn thấy gì vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chắc tại em nhìn nhầm thôi, căn nhà tối quá mà." Phương Sênh lại nói.
Bên kia, Niên Bách Tiêu hỏi anh qua ngọn lửa: "Cậu bảo, hung thủ bắt chúng ta mắc kẹt ở đây là vì lý do gì?"
Chương 207: Đúng đấy, vì sao phải sợ chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Rõ ràng là gương mặt cô thân thuộc nhất, rõ ràng đôi mắt anh trong trẻo như dòng suối, sao lại khiến cô nhìn thấy biểu cảm của Kiều Uyên chứ? Cô cảm thấy đầu óc rất hỗn loạn, nếu cô đoán chính xác thì điều gì ủng hộ cho suy đoán của cô đây?
Rõ ràng là sợ hãi, thế mà vành tai Hàng Tư vẫn đỏ lựng lên vì câu nói của anh. Cô hắng giọng: "Anh lại hiểu lầm rồi."
Chỉ một câu nói như vậy đã đủ lý do khiến Lục Nam Thâm rùng hết cả mình. Anh nhanh lẹ hơn Phương Sênh, nằm xuống bên cạnh Hàng Tư từ trước.
Con tim Hàng Tư chợt đập lỡ một nhịp, cô ngước mắt nhìn anh.
*Nguyên văn câu nói của Lục Nam Thâm là "đun nước sôi nếu ếch", ý chỉ việc khiến một người từ từ quen với môi trường họ đang ở, dần dần không có khả năng phản kháng lại những nguy hiểm đột ngột.
Bên này, Lục Nam Thâm khẽ thở dài: "Hàng Hàng, tôi biết ban nãy lúc phân xác có thể trông tôi có đôi phần bất nhã, nhưng có thể làm cách nào được chứ? Riêng phần xương của con trâu mộng đó đã đủ nặng rồi, không thể khiêng nó vào nhà được." (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lúc sau, cô nói: "Anh hiểu lầm rồi, tôi..." Nuốt nước bọt một cái, cô nói dối lòng mình: "Không sợ gì cả."
Phải, vì mục đích gì đây?
Lục Nam Thâm mượn ánh lửa để quan sát cô rất kỹ, tủm tỉm cười: "Đúng đấy, vì sao phải sợ chứ?"
Lục Nam Thâm phá lên cười.
Niên Bách Tiêu thấy Lục Nam Thâm nằm sang bên cạnh con gái người ta nhanh lẹ như vậy thì cũng hiểu rõ trong lòng. Anh ấy vẫy tay gọi Phương Sênh: "Củ Lạc, ngủ trong đi."
"Vậy tức là ngại rồi?" Lục Nam Thâm chọc cô, tiện thể lại bỏ thêm một ít thịt vào đĩa của cô.
Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu lại qua quan sát Khương Dũ một lượt, mớm nước cho anh ta uống, mọi dấu hiệu sống vẫn đang bình thường. Nhưng điều họ lo lắng là nếu vài ngày nữa vẫn chưa thoát khỏi được khu rừng này, thì Khương Dũ sẽ tương đối nguy hiểm.
Họ không thoát được ra khỏi khu vực này là vì sự ảnh hưởng của khu vực từ trường siêu rộng cùng điều kiện thời tiết khắc nghiệt, nhưng suy cho cùng vẫn là do hung thủ dụ dỗ họ tới đây. Hung thủ lấy Khương Dũ làm mồi nhử, cho dù họ có cứu được Khương Dũ ra thì tình trạng cực đoan ở nơi này cũng khiến họ bị mắc kẹt.
Tuy rằng cảm thấy rờn rợn trong lòng nhưng nói gì thì nói vẫn chưa có chứng cứ xác thực, hơn nữa suy đoán này còn xuất hiện quá đường đột nên Hàng Tư cũng không muốn đang dưng kiếm chuyện, thế là cô bấm bụng ngồi dịch một chút về phía Lục Nam Thâm.
Phương Sênh thật tình không còn chỗ để ngủ nữa, đành bấm bụng nằm sang phía Niên Bách Tiêu, vừa đi cô ấy vừa thầm thở dài: Phải làm sao đây? Phương Sênh ơi là Phương Sênh, tối nay mày nhất định phải tự kiểm soát được bản thân mình, đừng có giở trò gì với Niên Bách Tiêu đấy...
Trái tim đang lơ lửng của Hàng Tư từ từ rớt xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên kia đống lửa, Niên Bách Tiêu ra sức gọi Phương Sênh: "Củ Lạc, mau qua đây, bên này thịt chín rồi, ngoài cháy trong mềm, ngon lắm."
"Có thể ra ngoài được hay không chí ít phải đợi tới khi tuyết ngừng rồi tính." Lục Nam Thâm suy nghĩ: "Nhưng với những gì tôi hiểu về hung thủ, có lẽ hắn không định om c·h·ế·t chúng ta từ từ, trong rừng này phải còn cái gì nữa."
Tuy Lục Nam Thâm không nói gì nhưng anh vẫn đang nhìn Hàng Tư rất chăm chú. Sau lưng anh là đống lửa, nhưng ánh sáng của ngọn lửa không soi sáng được vào trong đôi mắt anh, nó vẫn thâm sâu như một đại dương bao la, u tối, thăm thẳm.
Phương Sênh đứng ngay gần đó, nghe được câu nói ấy một cách rõ ràng. Cô ấy nghĩ bụng: Lục Nam Thâm, anh sắm vai tử tế, lương thiện đến nghiện rồi phải không?
Họ đã thành công khiến Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu đồng thời quay qua nhìn.
Câu hỏi của Niên Bách Tiêu rất chính xác.
Bàn tay đang cầm thịt của Hàng Tư chợt khựng lại. Lục Nam Thâm cũng cất vẻ bắng nhắng vừa rồi của mình đi, đưa tay lật miếng thịt trên lửa lại, gương mặt đượm vẻ suy tư.
Đống cỏ khô trước đó ôm từ trong rừng về sau khi được hong qua lửa và dần dần theo mức nhiệt tăng cao trong căn nhà gỗ, chúng đã khô rom. Họ trải thêm một lớp cỏ dày dưới đất, cộng thêm việc cả căn nhà đều làm bằng gỗ, nên nằm dưới đất cũng tương đối ấm áp.
Lục Nam Thâm gọi nhỏ: "Thịt bò nướng chín rồi đây, qua đây ăn đi."
Hàng Tư vội vàng nhặt di động lên, tuy không ngẩng đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt gắt gao của anh. Phương Sênh vội vàng lên tiếng giải thích: "Không sao không sao, chỉ tại ban nãy tôi nhìn thấy... một con côn trùng rất to, tôi sợ quá."
Lục Nam Thâm chẳng cảm thấy ái ngại gì, mở đôi mắt to tròn cực kỳ vô tội, hỏi Hàng Tư: "Em có thể bảo vệ tôi, đúng không?"
Lục Nam Thâm chủ động ngồi sang phía cô, lần này đã tới mức cánh tay anh áp vào vai cô. Hàng Tư không trốn không tránh, nhưng hơi thở bất giác trở nên gấp gáp khó kiểm soát, trái tim trở nên nhộn nhạo trong lồng ng.ực chật hẹp.
Mùa đông đằng đẵng, có những loài vật nhỏ có thể ngủ đông, nhưng họ thì phải ăn uống, chứ không thể thật sự sống cuộc sống hoang dã được.
Phương Sênh đứng đực ra đó, trợn tròn mắt nhìn Hàng Tư qua không khí, từ một góc chéo bên kia.
Hàng Tư buột miệng: "Vì sao... Vì sao tôi phải sợ anh?"
Phương Sênh nói: "Chắc chúng ta không mắc kẹt ở đây mãi đâu nhỉ? Nếu như vậy thì hung thủ đạt được mục đích rồi?"
Họ để lại khá nhiều thịt bò, một phần dùng dây leo cột chặt treo lên giá chữ thập dùng về sau. Lục Nam Thâm đi ra khỏi nhà gỗ ném một ít thịt vụn ra khá xa. Trong nhà gỗ có mùi thịt nướng, chắc chắn sẽ khiến một số loài ăn thịt mò đến. Nếu không cho chúng một ít thịt ngon bên ngoài, chưa biết chừng chúng sẽ xông vào đây gây nguy hiểm.
Niên Bách Tiêu không hiểu ý nghĩa câu nói này của anh: "Vì sao phải nấu ếch trong nước sôi? Bây giờ có nước sôi à? Còn nữa, nếu trong rừng có gì đó, chắc cậu nghe được phải không?"
Câu phía trước Lục Nam Thâm không muốn giải thích, câu phía sau Lục Nam Thâm lại không thể giải thích rõ ràng.
Biết đâu trong rừng này có thứ gì anh không nghe thấy được. Khu rừng rộng lớn như thế, hơn nữa rõ ràng hiện tại đang giống như một vùng kín, nếu anh có thể nghe rõ ràng thì đã chẳng đến mức lạc mất Trần Diệp Châu. Hoặc, thứ nguy hiểm ấy còn chưa xuất hiện.
Khi bốn người ngồi quây xung quanh đống lửa, Hàng Tư không thể hiện quá lộ liễu nữa, nhưng cô vẫn cố gắng ngồi sát hơn về phía Phương Sênh. Giữa cô và Lục Nam Thâm là khoảng cách một người ngồi vẫn còn thoải mái. Lúc xé thịt bò cho cô, Lục Nam Thâm còn phải vươn cánh tay ra rất dài, cuối cùng, anh có vẻ khó xử: "Có thể ngồi qua đây không?"
Hàng Tư thật sự không tìm ra được nửa phần bóng dáng Kiều Uyên qua ánh mắt vô tội này của anh, nhất thời cũng mềm lòng, nói: "Tôi nghĩ là khả năng bảo vệ của Niên Bách Tiêu mạnh mẽ hơn."
Nữ nằm trong, nam nằm ngoài. Hàng Tư đã nghĩ kỹ, cô nằm kế bên Phương Sênh, vừa hay có thể tranh thủ tìm thời cơ nói nốt câu chuyện ban nãy còn dang dở. Còn Niên Bách Tiêu cũng là một chàng trai phóng khoáng, cởi mở, anh ấy vẫy tay về phía Lục Nam Thâm: "Mau qua đây, qua nằm bên cạnh anh trai nào."
Phương Sênh âm thầm huých nhẹ vào người cô, ý tứ đã quá rõ ràng rồi.
Một chút, có giới hạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàng Tư vừa mới gõ xong mấy chữ này thì Phương Sênh tức thì kêu "Á" lên một tiếng. Vốn dĩ khi vừa có phát hiện này, Hàng Tư đã căng thẳng lắm rồi, giờ còn giật mình vì tiếng hét của Phương Sênh nên chiếc di động của cô rơi thẳng xuống đất.
"Côn trùng? Còn rất to ư?" Nói rồi, Niên Bách Tiêu đứng lên định đi tìm, "Côn trùng mùa đông không ngủ đông ư?"
Lục Nam Thâm đưa ra lý do rất hùng hồn: "Trong số bốn người, bạn em là bé nhỏ, yếu đuối nhất, để cho Niên Bách Tiêu xử lý là thích hợp hơn cả. Chắc em cũng không muốn nhìn thấy Phương Sênh gặp nguy hiểm đúng không? Với cả, hai người đàn ông quả thực không thích hợp ngủ chung với nhau."
Lục Nam Thâm cắt miếng thịt đã chín thành miếng nhỏ, đặt lên một chiếc đĩa gỗ họ vừa mới vót. Khi đặt vào tay Hàng Tư, anh đồng thời cúi thấp mặt xuống để hỏi cô: "Tim đập nhanh quá đấy, em đang xấu hổ hay là... đang sợ tôi?"
Hàng Tư lập tức căng thẳng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.