Chương 11: Phía Dưới
Sinh Tử Mộ.
Thường nhân nếu nhìn từ bề ngoài thì có thể thấy nó to lớn trình độ khủng kh·iếp, to hơn bất cứ một kiến trúc nào từng thấy, hơn nữa bên trên mang theo đạo vận, huyền diệu khó có thể hình dung, bất quá kiến trúc kích thước này lại vô cùng bé nhỏ.
Bỏ qua mọi điều trên, chỉ có duy nhất một thứ không thể không công nhận, đó là sự bất hủ, quy tắc không thể x·âm p·hạm từ khi sáng tạo đến, lai lịch bí ẩn cho đến nay không có ghi chép, không có truyền ngôn.
Giờ phút này bên trong mộ địa, nơi đây rộng lớn vô biên vô ngần, ngoại trừ bầu trời hắc ám, không khí âm trầm ra thì đại địa bên dưới giống nhau như đúc, được xưng là bí cảnh.
Oanh minh kinh thiên động địa khắp nơi vang lên, mỗi góc hẻo lánh phát triển đến vô cùng phức tạp sự tình, có sung sướng đến phát khóc, có thê lương thảm thiết, có thật sâu sợ hãi cùng không cam lòng,...đây chính là quy luật cạnh tranh.
Xa xa màn sương trắng bao phủ không thấy được địa phương, để một nữa bí cảnh còn lại hỗn loạn tang thương, diệt tuyệt sức mạnh!.
Trong đó phía một bên phạm vi khu vực rừng dậm, nơi đây bốn phía bên ngoài nó cực kỳ yên tĩnh, để người ta cảm nhận một loại ôn nhu vô cùng, nhưng ẩn trong tấm giáp xanh bát ngát đấy có vô số hài cốt chôn vùi.
Càng xâm nhập vào bên trong, một loại cảm giác khủng khiếp quỷ dị càng để người băng lãnh, đặc biệt bây giờ tại khu rừng trung tâm hồ nước.
Ầm Ầm!
Tiếng lực lượng va chạm không ngừng vang lên, ý đồ đánh vỡ không gian u ám cùng yên tĩnh.
Cạnh hồ nước, bóng hình thiếu niên to cao đạp đất mà đứng, một thân quần áo đen kịt phối hợp với bốn phía, đặc biệt là hồ nước đen kia, cho ra không thấy bất luận thứ gì phản chiếu.
Hắn khuôn mặt phổ thông, mái tóc đen dài không gió mà bay, lưu chuyển từng tia từng tia huyền hoàng khí tức, dù không thật sự tuấn tú, nhưng như thể tiên nhân lâm trần, siêu phàm đến khó có thể hình dung.
Đôi mắt càng là sáng tỏ hơn tinh thần, mang theo loại nào đó cực kỳ hấp hồn đoạt phách chi ý, để người nhìn vào kinh tâm mãnh liệt.
Hắn chính là Lâm Thông!.
Chỉ là bây giờ toàn thân hắn dính đầy máu tươi, quần áo rách nát lộ ra từng bộ phận, khuôn mặt trắng bệch lưu lại trên khóe môi vệt máu tươi chưa khô, chật vật đến cực điểm.
Đối diện Lâm Thông tất nhiên là đã ma hóa Vương Nhân, không có một điểm điên cuồng mà chỉ thần sắc lạnh lùng không có mảy may tình cảm, trên thân thể của hắn hắc khí tràn ngập, có thể theo thời gian bọn chúng từng chút một nhạt dần đi.
" Quả như thế, loại cảm giác để ta sợ hãi trước kia đã tiêu tán
" Nếu không nhầm bên trong hắn tồn tại bồn chứa, chỉ cần nắm lấy thời gian làm vũ khí, hắn tự nhiên khô kiệt mà c·h·ế·t "
Lâm Thông hai mắt băng lãnh, nguyên bản hắn đang nắm thế thượng phong, nhưng loại nguy hiểm từ đối phương thể nội như bồn chưa cung cấp đại lượng hắc khí cung cấp đối phương, mới dẫn tới đối phương lực bền bỉ.
Xung quanh bốn phía những cái bẫy cũng đã được hắn sử dụng toàn bộ, tác dụng phải nói là cực lớn, hào mòn địch nhân sinh lực quá tốt, cho dù bây giờ đã phá toái toàn bộ nhưng đáng giá.
Chiến đấu lại tiếp diễn, song phương va chạm đạt tới trình độ vô cùng kịch liệt, Lâm Thông điên cuồng thậm chí so với ma hóa Vương Nhân chỉ có hơn chứ không kém, vì muốn nhanh chóng bào mòn đối phương, hắn không tiếc sử dụng Hoàn Huyết Đan bổ sung khí huyết, gia tăng cường độ va chạm.
Thời gian dần qua, bây giờ hắn còn sót lại cũng chỉ bốn viên Hoàn Huyết Đan.
" Ngay tại lúc này "
Lâm Thông hai mắt chợt lóe, thể nội huyết khí điên cuồng bạo phát, như đại dương nhấc lên sóng lớn, làm cho bốn phía hư không vặn vẹo, sóng kình lực quét ngang bát phương ngưng tụ một quyền.
Một quyền này trực tiếp lấy đi chín phần chín lực lượng thể chất, mang theo long trời lỡ đất oanh minh vang vọng, khủng bố sóng xung kích phản chấn song phương cuốn ngược lại phía sau, máu tươi cuồng phun.
Lập tức lấy ra Hoàn Huyết Đan, Lâm Thông thân thể trong nháy mắt hồi phục mấy phần huyết khí, lực lượng lại nhanh chóng hội tụ.
Thế nhưng Vương Nhân ma hóa tựa như đèn cạn dầu, hắn cố gắng theo bản năng điên cuồng gượng ép đứng dậy nhưng không thể, cả người hắc khí tiêu tán, phần đan điền phạm vi bể nát, kinh mạch đứt đoạn, ý thức toái diệt, có thể nói hắn bây giờ là một cái xác không hồn.
" Đáng giá " Mắt nhìn bốn phía hoang tàn sau trận chiến, Lâm Thông cảm thán.
Có lẽ đầy là trận chiến sinh tử đầu tiên của hắn trùng sinh một thế này, dư vị cùng ký ức khó có thể tiêu tan!.
Hắn cũng vô pháp xác định bản thân sẽ quên hay không, mọi ý niệm, mọi cảm xúc hóa thành phức tạp mãnh liệt, thậm chí hắn đã coi chính mình trở thành chân chính Lâm Thông, còn gì những ngày tháng bộn bề kiếm tiền trả nợ, cũng không còn xuất hiện người thân bên cạnh.
Vô luận kiếp trước và kiếp này, dường như sự cô độc luôn bủa vây hắn, có lẽ đây là số mệnh, số phận mà hắn phải từng bước bước đi.
Nhìn bốn phía hoang tàn sau, Lâm Thông mặt không biểu tình, đã sống hai kiếp thì cảm xúc lộ ra không thể tạo nên ba động, không thể chi phối hắn, hai mắt lại xuất hiện băng lãnh.
" Cũng đến lúc ta muốn xem ngươi rốt cuộc là thứ gì "
Đứng cách xa hồ nước, Lâm Thông cực kỳ cảnh giác, nguyên bản phía trên mặt hồ lúc trước bị hắn cố tình đánh xuống thân xác đã biến mất vô tung vô ảnh, điều này khẳng định bên dưới có thứ gì đó tiềm ẩn khủng bố.
Lâm Thông chạy tới bên người Vương Nhân cùng thanh niên tử bào thu hồi túi trữ vật, bên trong tài phú cực kỳ kinh người, siêu việt không biết bao nhiêu lần từ trước hắn thu hoạch tại động đại xà.
Ngắm nhìn túi trữ vật, Lâm Thông mặc dù tâm động nhưng bây giờ không phải thời gian kiểm kê thu hoạch, hắn đang tim cây trượng lúc trước thanh niên tử bào truy tìm ra hắn, lát sau mắt sáng lên, vội vàng thu hồi vào không gian hệ thống xem xét.
( Tức Linh Trượng
Tạo ra từ chân linh tức mộc, luyện chế bên trong phối hợp bảy bày bốn chín loại linh thú có khứu giác nhạy bén nhất mà thành.
Tác dụng: Không thể công kích, chỉ có thể dựa vào mùi hương còn lưu lại không gian chi địa một canh giờ gần nhất để truy tìm đầu nguồn )
" Huyền Phẩm Binh Khí ! " Lâm Thông mừng như điên, gắt gao nhìn từ đầu đến cuối cây trượng, ánh mắt lửa nóng chập chờn.
Xem xét thuộc tính tác dụng, Lâm Thông rất là ngạc nhiên, phải biết mùi hương không phải khí tức, mùi hương từ cơ thể bản thân thuần túy mà ra, vấn đề này rất ít người để ý, nếu bị để ý thì đối phương cũng trực tiếp phong ấn coi như xong.
Cho nên Tức Linh Trượng lộ ra có chút cay gà, thế nhưng Lâm Thông không nghĩ vậy, người sống khó truy vết, có thể người c·h·ế·t lại khác....
" Để ta xem, ngươi rốt cuộc trốn tại đâu " Lâm Thông hai mắt lóe lên hung chi mũi nhọn.
Đi tới chỗ hồ nước bên cạnh, tại phía trên cây trượng, hắn ấn một cái, linh trượng chấn động nhẹ, tràn ra quang mang đại thịnh chiếu rọi bốn phía, trong nháy mắt bao phủ lại nơi tử bào thanh niên bị đánh xuống hồ nước.
Sát na, từng đạo tinh quang cảm nhận ra đầu nguồn kêu gọi, nó di dộng xuyên thủng qua mặt nước đen kịt, phi tốc đâm xuống đáy hồ, sau đó như chui vào thứ gì, biến mất không còn tăm hơi.
Lâm Thông mắt thấy tất cả, hiển nhiên đã có suy đoán, thế là mang theo sắc mặt âm trâm tiến tới còn sót lại thân xác Vương Nhân cùng một thanh niên đạo bào khác, không chút do dự ném xuống, an tĩnh cảnh giác một bên chờ đợi, gắt gao nhìn chằm chằm cái xác.
Thời gian trôi qua một nén nhang cuối cùng có động tĩnh, chỉ thấy cái xác nổi trên mặt nước như bị thứ gì đó kéo xuống rất nhẹ nhàng, làm cho gợn sóng sinh ra rất nhỏ bé, nếu không tỉ mỉ quan sát thì khó mà biết được nguyên nhân.
" Cơ hội tới, ngay lúc này " Nội tâm bị đè nén quá lâu, bạo phát bên trong gào thét mãnh liệt.
Lâm Thông cầm trên tay cái xác không đầu thanh niên tử bào tiếp tục ném tới gần bên cạnh Vương Nhân thể xác biến mất, nhấc lên cự đại gợn sóng, mà phía dưới quỷ dị cũng tại giật mình, theo bản năng đi kéo xuống.
Ầm Ầm Ầm.
Chỉ trong chớp mắt đó, Lâm Thông thể nội oanh minh ngập trời huyết khí, toàn bộ lực lượng, toàn bộ tinh thần thực tỉnh bên trong, hắn càng kiên quyết sử dụng thêm một viên Hoàn Lực Đan đổi lấy lực lượng phục hồi, sau đó lại tiếp tục bùng nổ, chồng chất bên trong toàn bộ chuyển hóa thành tốc độ, siêu việt trước nay chưa từng có.
Chỉ trong nháy mắt, mặt nước oanh minh bắn tung tóe, Lâm Thông thân ảnh đạp như bay trên mặt nước, chớp mắt phóng tới trung tâm tùm lấy bông hoa sen màu trắng thu vào không gian hệ thống sau, cảm nhận được nguy cơ sinh tử trước nay chưa từng có phía dưới mắt nước thức tỉnh.
Bước ngoặt nguy hiểm, hắn lại tiếp tục lấy ra mười mấy thanh linh binh chia làm hai phía cuồng ném tự bạo.
Một phía về nơi đang kéo xuống thi thể, một hướng chính là trước người hắn.
Sức mạnh tự bạo hủy diệt chi ý sát na oanh minh, mượn nhờ lực lượng trùng kích phản chấn gia tăng tốc độ lui lại phía sau, đại giới chính là tự thân trọng thương, mà căn bản hắn không thèm để ý.
Khi Lâm Thông trở về đại địa một khắc thành công, chỉ cảm nhận mặt đất rung chuyển, như có thứ gì đó đang nộ hồng đuổi theo, hắn không chút do dự phi tốc chạy trốn, dưới dày đặc đại thụ luồn lách lắc léo, mang theo hãi hùng khiếp vía rời đi.