Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Phụng Lăng Tuyệt Ngộ Đạo
Không phải vì sắt, mà vì trong đó, chứa bao nhiêu sự ép buộc mà nàng từng tự khoác lên mình.
“Tựa như hắn là khoảng trắng mà thế gian cố tình bỏ sót.” Phụng Lăng Tuyết nhắm mắt, để gió đêm lùa qua mái tóc, một giọt nước lạnh rơi xuống từ rìa mái đá, chạm vào tay nàng như điểm lạnh xuyên vào tâm trí.
Nàng dừng lại, mặt hồ trước mắt khẽ lay động, hình bóng nàng mờ đi trong làn sóng nhẹ.
“Có những bước đi, không cần có đường mới đi được.”
Không cần pháp ấn, không cần ngọc phù.
Phụng Lăng Tuyết cúi đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chỉ cần bước, thế là đủ.” Ánh mắt nàng mở ra, không còn lạnh như tuyết.
Đó là cảm giác khiến nàng đến nay vẫn không thể yên lòng tu luyện.
Không giống cổ tu, không giống thần thể, không giống thể tu hay phù đạo. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không phải do mạnh hơn, mà là không thuộc về.”
“Ta từng cho rằng, hắn có pháp khí đặc biệt, nhưng hắn không mang theo thứ gì.”
Lần đầu tiên, nàng cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của mình, không phải với tư cách đệ tử tông môn, không phải là một kẻ được kỳ vọng, mà là chính nàng.
Ban đầu mơ hồ, nhưng dần trở nên rõ ràng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từng năm qua, nàng luyện kiếm, tu pháp, giữ lễ, giữ tâm tất cả đều theo con đường tông môn định ra, theo đạo lý mà các đời tiền nhân để lại.
“Ta sẽ không tu đạo để làm đúng với ai khác.”
“Bấy lâu nay, ta học đạo như học một bài thi, cố nhớ, cố làm đúng, không được sai.”
Pháp trận ba tầng do chính lão tổ bố trí, dùng huyết tinh vẽ trận, dùng linh cốt chấn trụ, đủ để ngăn cả Tử Phủ trung cảnh, nhưng khi nàng tới nơi, mọi thứ đã bị hóa giải, không tan vỡ, không bị phá mà tự tan ra, như mực hòa vào nước.
Không niệm khẩu quyết, không khởi tâm pháp, không vận công.
“Ta từng cho rằng, hắn dùng cấm thuật, nhưng rõ ràng không có dấu hiệu vận công.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đó không phải là tránh đòn mà là khiến đòn t·ấn c·ông không tồn tại.”
Cho đến hôm nay.
Chỉ là tự nhiên.
“Ta... sẽ đi theo cảm nhận của mình.”
Nàng nhắm mắt lại, vô số kỹ ức chiến đấu, nguyên lý vận hành từ người kia ào ào như nòng nọc nhảy múa trong tâm trí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gió thổi qua hàng trúc trắng ven hồ, từng chiếc lá lạnh lẽo vỡ vụn dưới chân nàng như băng mỏng, Phụng Lăng Tuyết đứng một mình trên đài đá, tay cầm thanh kiếm chưa từng rời khỏi người, ánh trăng đổ xuống khiến bóng nàng trải dài, đổ xuống tận bờ nước yên ả.
Nàng đi một vòng qua hồ Phản Ảnh, nơi mặt nước yên ả có thể phản chiếu cả mây trời lẫn tâm cảnh người tu hành.
Ngay lúc đó, thiên địa xung quanh nàng khẽ rung một nhịp, lá rụng trên mặt hồ không chìm, mà trôi theo đường cong nhẹ, xoay một vòng rồi dừng lại, như được ai đó đỡ lấy.
Một tầng ý cảnh do chính thần hồn nàng ngưng tụ, "Băng Tuyết Cửu Chuyển – tầng thứ chín" đóng băng cả một vùng trăm trượng, từng hạt sương đều chứa kiếm ý lạnh buốt.
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu nàng như có tiếng “tách” rất khẽ.
Một cảm giác mơ hồ, như một cánh cửa nào đó bị đẩy hé ra.
Ánh sáng sớm chiếu lên mặt hồ, phản chiếu mắt nàng như băng tan thành nước.
Thế nhưng trong tâm trí nàng, lại là một cơn bão chưa nguôi.
Lần này không chỉ là kiếm, mà là ý niệm.
Không phải đại đạo cao thâm, không phải thần thông mới, mà là một niệm:
Trong đáy mắt nàng, phản chiếu không phải đêm nay, mà là những mảnh vỡ ký ức đang trở lại, như từng nhát kiếm chém lên lòng bình tĩnh của một kẻ chưa từng dao động.
Chỉ ngồi... Yên Lặng... Như một nhành trúc giữa gió.
Mà chỉ đơn giản là để nhìn.
Hắn trong Tối Huyệt, khiến kết giới vỡ vụn như giấy, khiến thần thông bị tan rã trong im lặng.
Một cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ, làm sóng nước lay động, nhành cỏ ven bờ khẽ nghiêng mình, mọi thứ trong khoảnh khắc ấy chậm lại.
“Chỉ khiến thiên địa quên mất rằng ta từng t·ấn c·ông.”
“Lẽ nào tu hành không phải là ép mình theo đạo lý”
Trong lòng nàng, có một thứ gì đó rất nhẹ, như được tháo ra sau nhiều năm bị ràng buộc.
Bước đi chậm rãi trên bờ đá, nàng bắt đầu suy nghĩ, lần này, không phải với tư cách một chân truyền lạnh lùng, mà là một người muốn thật sự hiểu.
“Mà là từ từ học cách rời khỏi đạo lý đó?”
“Hắn không có khí tức, không có đạo vận, nhưng lại khiến mọi quy luật sụp đổ khi hắn bước qua.” Một cảm giác chưa từng có, vừa hoảng sợ vừa hiếu kỳ, xâm chiếm tâm trí nàng.
Hàn Ngọc Phong,...Tối Huyệt Cổ Lâm…
Ký ức lại ùa về, hắn trong kho cấm, tay không phá trận, nhẹ nhàng bước qua kiếm khí như không khí.
Toàn bộ chiêu thức bị xóa khỏi thực tại, như thể chưa từng xuất hiện.
Khi nàng thúc động thần thông cực hạn, vận toàn bộ đạo vận vào một nhát kiếm cuối, kiếm không chém xuống, nó bị ngưng lại, không do lực cản, không bị áp chế... mà là bị xóa khỏi thế giới này.
“Không phải hắn mạnh hơn ta, mà là ta không thể tồn tại bên trong đạo lý mà hắn mang theo.”
Nàng rút kiếm, không phải để chém, để luyện, để kiểm tra khí cảm.
“Ta chưa từng thấy ai như vậy, không giống người tu đạo, không giống yêu tu, không giống tà đạo, mà cũng không phải người thường.”
Nàng khẽ đặt kiếm lên lòng bàn tay, rồi từ tốn đứng dậy.
Đêm đó, nàng đã tận mắt chứng kiến một điều không thể giải thích, một người không vận linh lực, không bày trận pháp, không cần pháp quyết, lại có thể bóp méo không gian, đóng băng thời gian, khiến thiên địa như tắt thở.
Thời gian cứ như thế trôi, bất tri bất giác Phụng Lăng Tuyết không quay về thẳng Ngọc Phong Điện.
Khi nàng vung "Hàn Ngọc Phân Thiên" kiếm ý đủ xé nát Trúc Cơ hậu kỳ, đủ để phong ấn cả một nhánh phong, thì không có tiếng v·a c·hạm. Không có lực phản chấn, chỉ là mất đi.
“Mà giống như, hính thiên đạo tự né tránh hắn.”
Phụng Lăng Tuyết siết chặt chuôi kiếm, nàng đã giao thủ với không biết bao nhiêu tu sĩ, từ yêu tu đến tà đạo, từ kiếm tu đến phù đạo, nhưng chưa từng, chưa từng gặp một trạng thái tồn tại như vậy.
Không phải vì thất bại, mà vì chưa từng hiểu mình đã bại thế nào.
Một ý nghĩ thoáng qua.
Phụng Lăng Tuyết ngồi xuống phiến đá cạnh hồ.
“Hắn không dùng lực để phá pháp, mà là đứng ngoài pháp.”
Nàng ra tay.
Cho đến khi, Tối Huyệt Cổ Lâm rung chuyển.
“Hắn không hề né tránh, hắn không đối kháng, hắn bước qua kiếm vực như đi giữa mưa bụi, mà không ướt áo.”
Mà bình tĩnh.!
“Đây mới là tu hành thật sự.”Phụng Lăng Tuyết cảm nhận được.
Ký ức ấy khiến lồng ngực nàng thoáng siết lại.
Trong vùng cấm kia, một lần nữa, nàng lại cảm ứng được cái khí tức ấy mơ hồ, xám tím, không hẳn là sát khí, không hẳn là linh lực, nhưng lại xé rách trật tự.
Từ lúc nhập môn, nàng luôn là người đứng đầu, là thiên kiêu, là chân truyền, là hy vọng của Phụng gia, là quang vinh của Lăng Thiên Tông, nhưng cũng vì thế, nàng chưa từng nghi ngờ con đường mà mình đang đi.
“Tất cả pháp tắc bị xoắn vặn, đạo lý mất đi, không giống do lực p·há h·oại tạo ra.”
“Kiếm khí bị nuốt, không bắn ngược, không dội lại, không vỡ ra, mà đơn giản là không còn.”
Nàng từng thi triển Hàn Ngọc Phân Thiên, thậm chí kích hoạt Thiên Trảm Nguyên Hồn Ấn, cấm pháp truyền thừa của tông chủ, nhưng...
Gió nhẹ thổi qua, một nhánh cỏ lay động ven hồ, một chiếc lá rụng, chạm vào mặt nước rồi chìm xuống.
Trong thân thể nàng, một dòng khí trầm ổn bắt đầu chuyển động, không mạnh, không bạo, không ép buộc.
“Ta từng nghĩ, thế gian không gì ngoài pháp tắc và đạo lý, mỗi chiêu, mỗi kiếm đều có nguồn, có gốc, thậm chí tà tu, dị đạo cũng có quy luật để đối phó.”
“Nhưng hắn...” nàng siết nhẹ tay áo. “hắn không thuộc về bất kỳ hệ thống nào ta từng biết.”
Một tia sáng ấm áp của bình minh chiếu lên vạt áo nàng.
Nhưng hôm nay, một người không theo đạo, không giữ pháp, không bước đúng lộ lại khiến nàng rung động.
“Nhưng người ấy... hắn không theo một con đường nào, hắn đi trong lặng lẽ, mà mỗi bước đều khiến trời đất phải thay đổi.”
Khi ấy, nàng tưởng bản thân đã gặp dị tu luyện thân pháp đặc thù, hoặc một kẻ được đại năng truyền cho cấm thuật bí ẩn.
“Hắn không phản đòn.”
“Hắn không mạnh như Nguyên Đan, nhưng cũng không yếu như Nạp Khí.”
Giữa sáng sớm mờ sương, trong khoảnh khắc yên bình nhất, Phụng Lăng Tuyết ngộ đạo.
Một nụ cười rất nhỏ hiện trên môi nàng.
Thanh kiếm đã đi với nàng từ thuở nhập môn lúc này, nhìn lại, nàng mới thấy nó đã quá nặng.
Từ trước đến nay, mỗi lần tĩnh tâm, nàng đều ngồi theo đúng quy tắc, lưng thẳng, hô hấp đều, thần niệm thu vào, nhưng hôm nay nàng không làm gì cả, chỉ ngồi yên.
Thế nhưng...
Một tia sáng lóe lên.
Nàng ngây người.
“Kho cấm Hàn Ngọc, hắn xuất hiện không tiếng động, không linh lực, không truyền tống, chỉ đơn giản có mặt ở đó.”
Chương 21: Phụng Lăng Tuyệt Ngộ Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.