Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Thiên Nhân Cảm Ứng, Bùi Phàm Lộ Tẩy
Trời còn chưa sáng hẳn.
Sương trắng như dải lụa mỏng quấn quanh hồ nước, phủ kín cả phiến đá bằng phẳng nơi Phụng Lăng Tuyết ngồi, áo trắng của nàng không động, tóc xõa buông dài như dòng suối đông cứng giữa màn sương tĩnh lặng.
Nàng không nhập định, cũng chẳng vận công.
Chỉ ngồi đó, lặng lẽ nghe thế giới thở.
Một tiếng gọi không lời
Từ sau lần chạm trán Bùi Phàm trong Tối Huyệt Cổ Lâm, trong lòng nàng như có sợi tơ vô hình giăng mắc, không đứt, nhưng cũng chẳng yên, ban đầu, nàng tưởng là nghi hoặc, sau mới nhận ra đó là tiếng vọng từ chính linh hồn mình.
Sáng nay, khi tay nàng chạm vào cành khô ven hồ, cành cây ấy rùng mình, không phải vì gió, không do pháp lực, mà là vì nàng... cảm thấy nó đang tồn tại.
Không bằng mắt, không dùng thần thức.
Chỉ là một sự thấu hiểu nguyên sơ, như thể vạn vật đang thì thầm:
"Ta ở đây, ngươi có nghe không?"
Thế giới mở lòng, nàng nhắm mắt.
Không niệm chú, không vận khí, chỉ thả lỏng tâm thần, như hòa vào từng hơi thở của đất trời, và rồi...
Những điểm sáng lấp lánh hiện ra trong tâm tưởng.
Không phải hình ảnh, không phải âm thanh, chỉ là cảm giác thuần khiết về sự hiện diện:
Một chim non đang rỉa lông trên cành cao, lông tơ bồng bềnh theo nhịp thở.
Dòng suối nhỏ cách ba trượng, nước chảy xiết hơn thường lệ vì sương đêm vừa tan.
Một đệ tử nội môn đang luyện công bên kia đồi, tâm pháp bất ổn, khí huyết r·ối l·oạn.
Nàng không nhìn, không nghe.
Nhưng biết đạo của sự lặng yên, cảm giác này không giống thần thức quét ngang, càng không phải linh lực dò xét, nó nhẹ nhàng hơn, thâm sâu hơn như thể vạn vật tự mở lòng, thì thầm vào tâm can nàng:
"Nếu ngươi đủ tĩnh, ngươi sẽ thấy ta."
Phụng Lăng Tuyết mở mắt, sương vẫn dày, gió vẫn nhẹ.
Nhưng trong mắt nàng, cảnh giới đã khác, không còn là non nước tĩnh lặng, mà là một bức tranh sống động, từng mạch khí, từng hơi thở chồng lên nhau, đan thành tấm lưới vô hình của tạo hóa.
Và nàng vừa chạm được vào một quy luật mới.
Không phải công pháp, không phải thần thông, mà là sự cộng hưởng với vạn vật.!
"Ta không cần chạm đất, nhưng biết đất ấm hay lạnh."
"Không cần nhìn lá rơi, nhưng biết lúc nó lìa cành."
"Không cần hỏi ai, nhưng biết kẻ vui, người lo."
Không sư phụ nào dạy nàng điều này, không sách vở nào ghi chép.
Nhưng Phụng Lăng Tuyết hiểu, đây mới là bước đầu, của một con đường vượt trên cả tu tiên.
" Quả nhiên, năng lực này có chút giống người kia, có thể ta cảm ngộ không bằng người kia? " Phụng Lăng Tuyết thì thào nói.
Giờ khắc này nàng nắm giữ cảm nhận vạn vật, nghe được vạn vật, tựa hồ đạt một loại nào khó có thể diễn tả bằng lời nói, nó trừu tượng không thể diễn tả hết bằng ngôn từ.
Nhưng nếu so sánh với Bùi Phàm, ở một mức độ nào đó, điều này đã có thể liên hệ với nhau.
" Thiên Nhân Cảm Ứng " Một tiếng cổ xưa vang lên trong tầng sâu nhất linh hồn Phụng Lăng Tuyết.
Thứ vốn không nên xuất hiện ở tu sĩ Trúc Cơ như nàng.
Không phải một loại pháp thuật, cũng chẳng thuộc về tu pháp hay thần thông.
Mà là một trạng thái, nơi tâm cảm của người tu và nhịp đập của vạn vật giao hòa thành một, cảm mà không thấy, biết mà không cần nghe.
Nàng nhấc tay, không ra chiêu, nhưng cánh bướm giữa rừng như dừng cánh.
Bước chân nàng chạm cỏ, lá cỏ không dạt sang, chỉ rung nhẹ như chào đón.
Thiên Nhân Cảm Ứng, bước đầu là "Cảm" bước sau là "Thông" rồi đến "Hóa".
Cảm là nghe được.
Thông là giao hòa.
Hóa là khiến trời đất thay đổi theo tâm niệm.
Phụng Lăng Tuyết chưa mong xa đến mức đó, nhưng hôm nay, khi ngồi giữa sương lạnh, nàng đã chạm được vào bước đầu tiên..
Từ nay trở đi, mỗi một cơn gió thổi, nàng đều nghe thấy tiếng gọi.
Mỗi một cái cây héo úa, nàng đều cảm nhận được nỗi đau.
Mỗi một sinh linh b·ị t·hương, nàng đều nhận lấy một phần xao động trong tâm.
Một bước đi, là gắn liền với đạo.
Một ý nghĩ, là ảnh hưởng đến trời cao.
Gió sớm khẽ lay động tà áo trắng, mang theo hơi sương lạnh buốt, Phụng Lăng Tuyết đứng dậy, bàn tay nàng khẽ run khi chạm vào không khí trước mặt, nơi vừa hiện ra một làn sóng mờ ảo, như gợn nước trên mặt hồ tĩnh lặng.
"Không phải linh khí... cũng không phải thần thức..."
Nàng lẩm bẩm, đôi mắt sâu thẳm dõi theo từng gợn sóng vô hình ấy, chúng lan tỏa, chạm vào từng ngọn cỏ, từng giọt sương, rồi vỡ tan thành vô số mảnh sáng li ti.
Mỗi mảnh sáng, là một mảnh đời.
Một con bướm đêm vỗ cánh qua.
Một chiếc lá vàng rơi xuống mặt hồ.
Một hạt sương long lanh trên ngọn cỏ.
Tất cả đều nói với nàng, bằng thứ ngôn ngữ không lời.
"Ngươi đã thấy."
Một giọng nói trầm ấm vang lên trong tâm tưởng.
Phụng Lăng Tuyết giật mình quay lại, nhưng không ai.
Chỉ có cây già ven hồ, thân xù xì in hằn dấu vết thời gian.
Nhưng nàng biết, cây ấy vừa cất tiếng.
"Thiên Nhân Cảm Ứng, không chỉ là cảm nhận, mà còn là đối thoại?"
Nàng chưa kịp suy nghĩ thêm, chân trời đã ửng hồng, ánh bình minh đầu tiên chiếu rọi qua kẽ lá, xuyên thủng màn sương dày đặc.
Và trong khoảnh khắc ấy, Bùi Phàm hiện ra.
Không phải bằng xương bằng thịt.
Mà là một bóng hình mờ ảo, in hằn trong từng tia nắng, trong làn sương tan, trong hơi thở của buổi sớm mai.
Hắn đứng đó, cách nàng chỉ ba bước chân, đôi mắt sâu thẳm như vũ trụ nguyên sơ.
"Ngươi..."
Lời chưa kịp thốt, hình bóng đã tan biến.
Phụng Lăng Tuyết đưa tay ra nắm bắt khoảng không, bàn tay trắng muốt xuyên qua làn sương, không chạm được gì.
Nhưng trong lòng nàng, một ngọn lửa kỳ lạ vừa bùng cháy.
" Thì ra là như vậy, ngươi đã bị ta cảm ứng được " Phụng Lăng Tuyết nở nụ cười, ánh mắt xuyên qua rừng trúc, như chiệu rọi một thân ảnh đang hăng hái luyện tập bài thể d·ụ·c buổi sáng.
Bùi Phàm luyện mấy bài thể d·ụ·c, giữa khoảng đất bằng sau núi, từng chiêu thức thong dong mà vững chãi, tựa hồ hòa nhịp cùng thiên địa, ánh dương vừa ló rạng khỏi đỉnh rừng, còn vương chút hàn khí đêm tàn, phủ lên người hắn một lớp sương mỏng lãng đãng.
Hắn đột nhiên xoay người, chân như lưu vân đạp phong.
hắt xì! một tiếng thật to vang lên.
"Lạ thật, đâu có lạnh đến thế..."Hắn nhíu mày, lẩm bẩm
Vừa dứt lời, một luồng hàn ý bỗng dưng xuyên thẳng vào xương cốt, lan tỏa khắp cơ thể.
Không phải sát khí, cũng không phải thần thức dò xét, mà là một thứ cảm giác kỳ dị, như có vật gì vô hình khẽ chạm vào tâm hồn, nhẹ nhàng mà thấu tận can trường, chính cái mềm mại ấy lại khiến lòng hắn chấn động.
Trong tâm hải, một giọng nói trong trẻo vang lên, tựa tiếng chuông ngân giữa màn sương.
"Thì ra là ngươi..."
Ầm!
"Phụng... Lăng... Tuyết?!" Như sét đánh giữa trời quang, Bùi Phàm sắc mặt biến đổi.
Hắn lùi nửa bước, ánh mắt quét nhanh qua rừng trúc, hỗn độn bạo phát như cuồng phong, diễn hóa một loại quy luật nào đó như muốn tìm kiếm đầu nguồn.
Trong nháy mắt, hắn phát hiện đạo nữ tử áo trắng ngồi tại hồ nước xa xa bên kia, chính là Phụng Lăng Tuyết.
Trái tim hắn khẽ run, không phải vì sợ hãi, mà là vì không thể lý giải!
"Ta đã phong tỏa khí tức, không vận chuyển pháp lực, cũng không tiết lộ bản nguyên, thế mà nàng vẫn cảm ứng được ta?"
Hắn im lặng, nội tâm dậy sóng.
"Không chỉ biết ta ở đâu..."
"...còn chắc chắn mười phần là ta." Cảm giác này quá đỗi quen thuộc.
Bởi chính hắn đã từng sử dụng qua nhiều lần.
Nhưng hắn đạt đến cảnh giới ấy là dùng Hỗn Độn Khí diễn hóa vạn vật, thay đổi quy tắc nguyên sơ.
Còn nàng? Một nữ tử Trúc Cơ kia thôi?
"Không thể nào..."Tay hắn khẽ run, gió sớm thổi qua.
Trong làn gió ấy, một tiếng cười khẽ vang lên, không thanh không sắc, nhưng thấu thẳng vào tâm can, dịu dàng, thâm trầm và phảng phất nụ cười trêu đùa.
"Ta đã cảm nhận được ngươi, vậy thì còn trốn đi đâu?" Phụng Lăng Tuyệt hời hợt truyền ý niệm.
Bùi Phàm toàn thân chấn động.
"Tiên tử nói đùa, ta một tên tạp dịch há có bản sự này?" Hắn bật cười khẽ, nhưng đôi mắt đã âm trầm vô cùng.
Hắn nhìn về phía hồ nước xa xa, nơi những làn sương trắng đang tan dần trong ánh bình minh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.