Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Vô Thượng Chi Tôn
Một kẻ giáp đen trường thương, mỗi lần xuất thủ, tinh hà nứt vỡ.
Trước mặt Bùi Phàm, không khí gấp khúc một lần rồi mở ra, như bức màn vải bị vén lên bởi một bàn tay vô hình.
Một bóng người hiện ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không thể nào... Bùi Phàm... hắn..."
Trong đó có vạn đạo tan rã, thiên địa chưa sinh, chỉ có một điểm trung tâm xoay tròn, như trái tim đầu tiên của hỗn mang, đập từng nhịp chậm rãi nhưng khủng kh·iếp.
Trong khoảnh khắc đó, mọi nghi hoặc, mọi cảm giác mơ hồ tích tụ từ ngày gặp hắn đầu tiên, tất cả bùng nổ.
Một lỗ hổng vỡ tan trong vũ trụ.
“Ngươi không nên chạm vào.”
Nhưng hắn không tránh.
Phụng Lăng Tuyết rít nhẹ trong lòng, nàng muốn cắt đứt kết nối nhưng phát hiện thần thức mình như đã rơi vào vực sâu, càng chống cự càng lún sâu.
Nàng không xuất hiện với khí thế bức nhân, không mang theo pháp lực lộng lẫy, mà như làn gió sáng sớm, khẽ chạm vào hồn phách.
Cho đến khi, một luồng sáng vỡ nát màn đêm.
"Ngươi không cần vận khí, không cần dùng pháp, nhưng mỗi bước đi đều làm trời đất thay đổi tiết điệu."
Chương 23: Vô Thượng Chi Tôn
Không phải t·iếng n·ổ, mà là một cảm giác, như vũ trụ nghìn tầng cùng lúc đổ sập.
Trong tâm hải, một hình ảnh hiện lên rõ ràng:
Cho đến khi...
Tầng hỗn độn trước mặt bị xé rách.
Mỗi nhịp đập, khiến thời gian gãy khúc.
Nàng lặng người, một lúc lâu không nói được câu nào.
Chỉ là chạm nhẹ lên ngực hắn.
Màn sương của Hỗn Độn đột ngột bị xé toạc, để lộ diện mạo thật sự của cường giả áo trắng.
Nhưng thần hồn nàng, đã rơi vào sâu tầng Hỗn Độn.
Trong đầu nàng, một danh xưng cổ xưa từ đâu đó ùa về, như từng được nghe từ một trang kinh cổ đã cháy mất nửa phần.
Khoảnh khắc Phụng Lăng Tuyết thốt lên hai chữ "Hỗn Độn" tâm hồn nàng đột nhiên như bị một sợi chỉ vô hình kéo mạnh, lôi tuột khỏi thế giới hiện tại, rơi vào một vùng không-thời gian không tên, không dạng.
Thế nhưng...
"Ngươi là ai?"
Một luồng ba động không gian khẽ rung lên, giống như có một cánh tay vô hình xé rách hư không, gió không nổi, cây không lay, nhưng giữa trời đất đột nhiên xuất hiện một vệt sáng trắng lặng lẽ, không báo trước, không tiếng động.
Nàng lập tức muốn thu tay, nhưng đã không còn kịp.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía hồ nước, nơi có một bóng áo trắng mờ ảo như sương, tưởng như là ảo giác, nhưng rõ ràng là Phụng Lăng Tuyết.
Bùi Phàm hít sâu một hơi, từng tế bào trong người hắn đều căng lên như dây đàn, dù Hỗn Độn Khí trong đan điền đã bắt đầu chuyển động, hắn vẫn không vội phản ứng.
Trời sáng hẳn.
Lúc ngẩng lên, ánh mắt nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Không có trời, không có đất.
"Hắn chính là kẻ đó?"
Trong Hỗn Độn, trận chiến bước vào đoạn cao trào.
Hắn là chủ nhân của Hỗn Độn, là cội nguồn của tất cả, là Vô Thượng Chi Tôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trường thương của cường giả giáp đen phá nát ba tầng giới luân do hoa sen hóa thành, đâm thẳng vào thân thể Bùi Phàm!
“Ngươi sai rồi, từ lúc khai nguyên, đạo đã là do ta dựng nên.”
Không phải công kích.
Không phải vì áp chế.
Một tia máu rỉ ra nơi khóe môi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Toàn thân Phụng Lăng Tuyết chấn động, ánh mắt nàng bỗng trừng lớn, mái tóc dài tung bay không theo gió, mà bị một cỗ uy áp vô hình đẩy ngược lại.
"Tiên tử đến bất ngờ quá, ta còn chưa kịp chỉnh lại y phục"
Phụng Lăng Tuyết.
"Không thể để nàng tiếp tục truy đến gần hơn... Không thể!"
Không cần tránh.
"Giữa vạn vật, chỉ có ngươi khiến sương khẽ lay động."
“Vì từ thời khai thiên lập địa, chỉ có một ta là đủ.” Giọng nói vang vọng qua vạn tầng không gian.
Từ nơi ngón tay chạm vào ngực Bùi Phàm, một luồng khí xám tím mơ hồ như khói như sương, không nóng không lạnh, không sáng không tối, nhưng lại mang theo một thứ ý chí khởi nguyên, như tiếng gầm đầu tiên của vũ trụ khi chưa có trời đất, khi chưa có ánh sáng, chưa có đạo.
Không phải ảo giác, không phải suy đoán.
Luồng khí đó không chủ động công kích, nhưng khi bị chạm vào, nó phản ứng như bản năng, như một con rồng cổ xưa b·ị đ·ánh thức.
Chấn nh·iếp đến tận nơi Phụng Lăng Tuyết đang trôi lơ lửng.
Bước chân nàng đặt xuống không hề phát ra tiếng, như sương rơi xuống mặt nước không gợn sóng, nhưng Bùi Phàm biết rõ, đó không phải là do nàng nhẹ nhàng, mà là nàng đang bước vào tiết tấu của thiên địa.
Cường giả giáp đen toàn thân chấn động, ngửa mặt gầm lên, nhưng lập tức bị ba cánh sen quấn chặt, niêm phong không gian quanh thân.
Chớp mắt sau, thần thức nàng tê dại, linh hồn run rẩy như bị ép phải cúi đầu.
Không cần động thủ thêm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nàng rất nhẹ, rất mềm, nhưng mỗi chữ như lọt thẳng vào lòng người, không qua tai, không chạm mà vẫn thấu.
"Đây là gì...?"
Phụng Lăng Tuyết không đáp, chỉ bước lên một bước.
“Hỗn Độn sao?”
Nhưng không có linh lực, không có thần thức, không có cả thân thể, nàng giờ đây chỉ là một mảnh niệm, trôi giữa cơn mê hỗn mang.
Không có phương hướng, không có trên dưới, trái phải, không có quá khứ, hiện tại hay tương lai.
“Bổn tọa không cần xưng danh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bước đó, khiến vạn vật tự nhường đường cho nàng.
Trường thương nứt vụn.
"Không, nếu ngươi thực sự vô danh vô tướng, ta đã không cảm ứng được."
Nhưng chưa kịp hành động, Phụng Lăng Tuyết đã vươn tay.
Chỉ có một màu đen xám ngập ngụa, đặc quánh, lạnh buốt và c·hết chóc, như thể chính thời gian cũng đã mục ruỗng.
Chiến thắng đã định.
Nhưng Bùi Phàm vẫn bất động.
Một ý niệm thoáng qua, Hỗn Độn bắt đầu tự xoay chiều.
Ầm!
Hai chữ ấy vang lên, không chỉ trong tâm trí nàng, mà dường như cả thiên địa cũng im lặng một thoáng để lắng nghe.
Từng chi tiết nhỏ, ánh mắt hắn sâu thẳm, những cử chỉ thong dong vượt cảnh giới, những lần hắn vô tình bước vào giữa linh khí mà không bị bài xích, tất cả đều có đáp án.
Áo bào đen không dính bụi trần, mỗi đường viền có khắc đạo văn cổ đại, ánh lên từng chuỗi ký hiệu không thuộc bất kỳ văn tự nào trong ba ngàn đại giới.
Thân thể nàng vẫn đứng đó, giữa khoảng đất bằng sau núi, mắt mở to, hơi thở đứt quãng.
Tia nắng đầu tiên xuyên qua đỉnh rừng, rọi lên bãi đất bằng sau núi nơi Bùi Phàm đang đứng, ánh sáng ấy không còn mờ nhạt như lúc bình minh, mà đã mang theo hơi ấm rõ ràng, xua tan làn sương lãng đãng quanh người hắn.
Phụng Lăng Tuyết bị hất ngược ra sau ba bước, thần sắc tái nhợt, hô hấp r·ối l·oạn, chân trần dẫm lên đất ẩm mà không còn cảm giác lạnh.
Phụng Lăng Tuyết khẽ lắc đầu, mái tóc như dải lụa đen lay động:
“Ngươi dùng đạo mà đánh ta?”
Một đạo chỉ nhẹ nhàng đưa lên.
Tóc đen buông dài, vạt áo trắng nhẹ nhàng bay trong gió, dung nhan thanh lãnh như tuyết đầu xuân, ánh mắt bình tĩnh, sâu như hồ cổ, phản chiếu từng sợi ánh sáng sớm mai.
Khuôn mặt ấy, rõ ràng là Bùi Phàm.
Bùi Phàm cười khẽ:
"Một kẻ không đáng để tiên tử để mắt."
Chỉ là một ngón tay, không ánh sáng, không linh lực, nhưng khi chạm vào mũi thương, cả dải thiên hà đạo vực, đang theo trường thương lập tức tan rã.
"Không thể để nàng tiếp cận" ý niệm lóe lên, Bùi Phàm chuẩn bị thi triển thân pháp rời đi.
Phụng Lăng Tuyết đến gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy ba trượng.
"Không có linh căn, không có thiên phú tu hành, lai lịch nghèo khó."
Mọi âm thanh trên thế gian như bị rút sạch.
Bùi Phàm khẽ nhắm mắt, nội tâm gào thét:
Giọng nàng càng lúc càng nhẹ, nhưng mỗi chữ đều như đinh đóng vào lòng hắn.
Khoảnh khắc ấy, đất trời dường như đều trầm mặc.
Phụng Lăng Tuyết lơ lửng giữa vô cùng, đôi mắt mờ mịt như sương.
Gió ngừng thổi,sương không còn tan.
Mà là vì linh hồn nàng nhận ra chủ nhân của Đạo, và tự động quỳ lạy.
Tóc hắn dài đến thắt lưng, tung bay giữa vũ trụ như đuôi rồng.
Một giọng nói trầm thấp, mơ hồ vang lên trong linh hồn nàng, không rõ là nam hay nữ, không rõ ngôn ngữ, nhưng nàng vẫn hiểu được:
ẦM!!!
Một người áo đen tay cầm hoa sen, ánh sáng từ người ấy dịu dàng nhưng vững chãi, đan thành tầng tầng thiên quy che chắn.
Tiểu Na Di Thuật.
Phụng Lăng Tuyết đứng lặng, đôi mắt như phản chiếu ánh sao giữa hư không.
“Không phải linh lực, không phải nguyên thần, càng không phải pháp tắc...”
Câu hỏi ấy, không phải để xác nhận.
Chính là Bùi Phàm, không phải với dung mạo tạp dịch hèn mọn, mà là một thân ảnh vĩ ngạn, như thân thể đúc từ tinh thần khởi nguyên, đôi mắt như sao trời nghìn cổ quay cuồng, mỗi hơi thở như điều tiết thiên thời, vận chuyển tạo hóa.
“Đây là đâu...?” Nàng muốn vận khí.
Bùi Phàm hơi nheo mắt.
Ngón tay trắng muốt của nàng đặt lên vạt áo mỏng nơi ngực trái Bùi Phàm, chạm vào vùng linh hồn nơi nàng cảm nhận được "tiếng gọi lạ lùng" phát ra sáng nay.
"Thiên Nhân Cảm Ứng..." – Hắn âm thầm r·úng đ·ộng "Nàng đã tiến thêm một bước?"
Hỗn Độn.!
"Giữa hàng ngàn đệ tử, chỉ có ngươi khiến thế giới cất tiếng gọi."
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh chấn nh·iếp ập đến, không phải công kích, mà là ý niệm nguyên thủy muốn bảo vệ.
Bùi Phàm nhẹ nhàng nâng tay.
Giống như một dòng nước mảnh lướt qua bề mặt gương, chỉ để lại một vết gợn rồi tan biến.
"Ta đã nói rồi, tạp dịch đệ tử Bùi Phàm."
Trong khoảnh khắc đó...
Ầm.
Phụng Lăng Tuyết nhướng mày, hơi nghiêng đầu ngắm nhìn hắn, khóe môi khẽ cong lên như không rõ là ý cười hay trào phúng:
"Ngươi không định chào sao?"
Nàng nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt không còn lạnh lẽo như trước, mà sâu thẳm và chăm chú, như muốn nhìn xuyên qua hắn, không phải thân thể, mà là hồn thể.
Tay còn lại nắm lấy hư vô, dẫn ra một đường tạo hóa chi lực nguyên thủy, đánh thẳng về phía cường giả giáp đen!
Phụng Lăng Tuyết tưởng mình chỉ là người chứng kiến.
Một bước đó, không làm loạn một sợi khí mạch quanh thân.
Thần hồn nàng run rẩy, từng tế bào linh thức như bị vạch trần.
ẦM!!!
Một tay hắn nâng Hoa Sen Hỗn Nguyên, từng cánh sen nở ra là một đạo giới, mỗi giới có thời không riêng biệt.
Mỗi nhịp đập từ trái tim trung tâm của hỗn độn, mà nàng đã từng thấy lúc nãy, giờ như vang vọng khắp vũ trụ này, tạo thành từng cơn chấn động mơ hồ.
“Nó vượt qua tất cả, vượt qua cả trời đất đã định hình.”
“Đó là thứ gì?” nàng thì thầm, giọng run nhẹ.
Mà là truy vấn tận gốc.
Một khoảng không mênh mông, không phương hướng, không màu sắc, không quy tắc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.