Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 24: Thiên Cơ Không Thể Nói
Sương mỏng đã tan, ánh dương lên cao, dát vàng cả rừng trúc sau núi, Gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương cỏ ẩm, thi thoảng có tiếng chim lảnh lót vang lên từ xa.
Giữa khung cảnh ấy, hai người đứng đối diện.
Một người là Bùi Phàm, dung mạo bình thường, áo vải đơn sơ, tóc rối chưa chải, dáng vẻ chẳng khác gì đệ tử tạp dịch.
Một người là Phụng Lăng Tuyết, bạch y tung bay, tay áo nhẹ rung, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rịn trên trán, nhưng đôi mắt lạitrống rỗng.
Nàng đứng lặng như hóa đá, ánh mắt không tiêu cự, môi khẽ mấp máy nhưng không thốt thành lời.
Ngẩn ngơ, Ngơ ngác, tựa như người vừa đánh mất cả thế giới.
“Sao lại như vậy?” Bùi Phàm nhíu mày.
Hắn đã cảm nhận được dao động của Hỗn Độn Khí phản vệ, nhưng chỉ là cảm ứng bề ngoài thôi.
Phụng Lăng Tuyết là người đầu tiên.
Và kết quả, khiến hắn không hiểu nổi.
Nàng không bị trọng thương, không bị đẩy lui.
Cũng không phát cuồng như những loài linh thú từng vô tình chạm vào khí tức sơ thai trong Hỗn Độn Không Gian hắn tạo ra.
Mà là ngu ngơ, hoang mang, và như vừa thức tỉnh từ một giấc mộng mà ngay cả tiên tri cũng không lý giải nổi.
"Không thể để nàng ta như vậy được, dù sao thân phận cũng là con gái tông chủ"
"Nếu như thật xảy ra chuyện bất trắc, lại liên quan đến ta, như vậy..."Bùi Phàm trong suy nghĩ, não hãi chấn động.
Bùi Phàm tiến một bước, định đưa tay kiểm tra mạch tượng, nhưng vừa giơ tay lên, ánh mắt Phụng Lăng Tuyết khẽ run.
Nàng rơi lệ.
Một giọt nước mắt, trong veo như sương sớm, lăn xuống gò má nàng, phản chiếu ánh nắng thành một vệt sáng chói mắt.
“Ngươi đang khóc?” Bùi Phàm sững sờ.
Hắn chưa từng thấy nàng như vậy.
Ngay cả khi bị bao vây t·ruy s·át, khi t·ử v·ong cận kề, nàng vẫn có thể hờ hững mà chiến.
Nhưng lúc này, chỉ với một ánh nhìn, một cái chạm, một khoảnh khắc, lại khiến Phụng Lăng Tuyết rơi lệ vô thanh.
“Ngươi làm sao?” Bùi Phàm trầm giọng.
Phụng Lăng Tuyết không đáp.
Một lúc sau, nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn như nhìn qua một nghìn năm luân hồi, giọng nàng nhẹ như tơ liễu:
“Là thật…”
“Ngươi thật sự… không phải là người.”
Bùi Phàm khó hiểu nói. “Nói rõ hơn.”
Giọng hắn trầm, không lạnh, nhưng mang theo một tầng uy nghi vô hình, một sự cảnh giác mà chính hắn cũng chưa từng dành cho ai.
Phụng Lăng Tuyết khẽ cắn môi, trong lòng nàng, hình ảnh vẫn còn rõ như khắc:
Trường thương xé rách hỗn độn.
Đóa liên hoa ngàn vạn cánh xoay tròn dựng giới.
Hai cường giả vô thượng giao chiến.
Và… một người trong số đó, chính là hắn.
Nàng muốn nói ra, muốn đem hết sự thật kinh thiên kia nói thành lời, muốn cho chính hắn biết, ta đã thấy bản thể của ngươi, không còn nghi ngờ, không còn mơ hồ.
Nhưng...
Ngay khi vừa mở miệng—
“Ta đã thấy...”
ẦM!
Một luồng ý chí khủng bố đến cực điểm đột nhiên giáng xuống, không từ trời, không từ đất.
Mà từ tầng sâu nhất của linh hồn, nơi nàng vô tình chạm vào khi chìm trong Hỗn Độn.
Ý chí ấy không có hình, không có thanh âm, không có cảm xúc.
Nó chỉ tồn tại, như một trụ cột bất động giữa vô số thế giới, và khi nàng định nói ra bí mật kia, ý chí ấy rung lên một lần.
Chỉ một lần.
ẦM!!
Thần hồn nàng như bị búa trời nện thẳng, linh thức vỡ ra từng mảnh nhỏ.
Đầu óc nổ tung như có thiên lôi oanh kích, máu mũi rịn ra, chân lùi nửa bước, mắt mờ đi trong chốc lát, tay run bần bật.
“Phụng Lăng Tuyết?!” Bùi Phàm giật mình.
Hắn vội tiến tới đỡ lấy nàng khi thấy cơ thể nàng chao đảo
Tay chạm vào cánh tay nàng lạnh băng, như vừa rút ra khỏi dòng sông vĩnh hằng.
Phụng Lăng Tuyết không ngất.
Nhưng toàn thân run lên từng hồi, ánh mắt mờ mịt, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng cổ họng không thể thốt thành lời.
“Ngươi trúng phản phệ?” Bùi Phàm cau mày, ngữ khí vô cùng nghi hoặc.
Hắn thử thăm dò khí tức, nhưng nàng không bị linh lực nghịch hành, không có dấu hiệu trúng pháp thuật, càng không bị công pháp nào phản chấn.
Chỉ là như có một tầng lồng giam vô hình khóa lại lời nói của nàng từ bên trong.
Một loại phản phệ không thể diễn tả bằng ngôn ngữ phàm tục.
“Ta… chỉ định nói…” Phụng Lăng Tuyết run rẩy thì thào, máu còn dính nơi khóe môi, đôi mắt như phủ lớp sương.
“Chỉ là thấy một giấc mộng…”
Ngay khi nói đến đó
Ngực nàng đột nhiên đau nhói như bị kim châm hàng ngàn nhát.
Tim đập loạn, thần hồn run rẩy, huyết mạch như muốn vỡ tung.
Một tầng cấm chế không biết từ đâu tới.
Không phải do Bùi Phàm.
Không phải do trời đất.
Mà là một quy tắc ẩn tàng trong tạo hóa, chỉ cần ai nhìn thấy được bản chất hỗn nguyên chưa đủ tư cách truyền bá sẽ bị phản phệ.
Bùi Phàm nửa tin nửa ngờ, cũng trầm mặc đi, mọi chuyện phát sinh quá mức bất ngờ và nằm ngoài tầm kiểm soát.
Không hiểu Phụng Lăng Tuyết làm sao ngộ ra Thiên Nhân Cảm Ứng, không hiểu làm sao tìm ra được bản thân, hiện tại lại phát sinh khó hiểu này.
" Ta không sao " Phụng Lăng Tuyết chật vật đứng dậy.
Bước đi loạng choạng, từng bước đều nhẹ như muốn tan biến trong gió, tuy bề ngoài vẫn giữ được dáng vẻ thanh lãnh như tuyết, nhưng sâu trong cơ thể, thần hồn nàng đang vỡ vụn từng tầng.
Mỗi bước đi, đau nhói như có kim đâm vào đan điền, huyết mạch nghịch lưu, khí tức hỗn loạn, mà bản thân nàng không cách nào trấn áp được.
Mỗi khi nàng nhớ lại cảnh tượng trong Hỗn Độn, thần hồn như bị xé rách lần nữa, không cần kể ra, không cần nhắc tên, chỉ cần nghĩ đến, là phản phệ nổi lên.
Bỗng—
“Ầm!!”
Một tia sáng chói lòa bỗng bùng phát từ bên hông nàng.
Một ngọc giản cổ ngọc được khảm bên trong dây lưng, xưa nay chưa từng kích hoạt dù trải qua bao trắc trở, giờ phút này tự động phát sáng.
Tia sáng ấy xuyên thẳng trời xanh, phóng lên cao rồi lặng lẽ tách mở hư không trước mặt.
Không một tiếng động.
Không khí bị bẻ cong, gợn sóng như mặt hồ, rồi xé rách ra một lối mòn hư vô, nối thẳng đến tâm cung Lăng Thiên Tông.
Bùi Phàm lập tức lui về phía sau nửa bước.
Ánh mắt hắn trầm xuống.
“Đây là…”
“Truyền tống phù cấp Thiên?”
“Không, còn hơn thế.”
Hắn nhận ra kết cấu trong ánh sáng, không phải chỉ truyền tống không gian đơn thuần, mà là mang theo pháp ấn của một người, Phụng Thừa Thiên.
Phụng Lăng Tuyết chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cả người nàng bị ánh sáng bao lấy.
Chân nguyên trong cơ thể tự động bị phong ấn, toàn bộ lực lượng phản kháng bị ép xuống, hóa thành một dải sáng bọc quanh thân như kén tằm, tách linh hồn khỏi thể xác, giảm tối đa chấn động từ phản phệ.
Trong lòng nàng khẽ chấn động:
“Ngọc giản hộ mệnh của phụ thân…”
“Tại sao lại tự động kích hoạt?”
Ngay lập tức, nàng hiểu:
“Linh hồn mình đã chạm đến tầng cấm kỵ.”
“Sinh cơ dao động đến mức tưởng sắp c·hết.”
“Ngọc giản cho rằng ta đang b·ị s·át h·ại.”
ẦM!!
Cửa không gian mở toang, trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi bị truyền tống, nàng quay đầu.
Nhìn về phía Bùi Phàm, không nói gì.
Chỉ là một ánh nhìn thật sâu, như muốn ghi khắc hắn vào tận cùng linh hồn.
Còn Bùi Phàm chỉ im lặng đứng đó, áo vải lay động trong gió, không truy, không hỏi.
Tựa như tất cả chỉ là một giấc mộng sớm.
Vù!!
Thân ảnh Phụng Lăng Tuyết biến mất trong ánh sáng.
Không gian khép lại như chưa từng tồn tại.
Sườn đồi hoang vắng lại yên tĩnh.
Chỉ còn một làn sương chầm chậm tan, và mùi máu mờ nhạt trong gió sớm.
Cùng lúc đó, tại trung tâm Lăng Thiên Tông.
Tòa tháp Lăng Thiên Điện khẽ chấn động.
Một vầng sáng ngũ sắc từ hư không rơi xuống giữa điện thờ, kết giới hộ pháp mở ra ba tầng, trong nháy mắt đón lấy thân ảnh một người đang hấp hối.
Một giọng nói trầm ổn vang lên trong khoảnh khắc:
“Lăng Tuyết?!”
Phụng Thừa Thiên, Tông chủ Lăng Thiên Tông.
Hắn đang tọa thiền, nhưng khi thần niệm chạm vào thân thể nữ nhi, sắc mặt đại biến.
“Phản phệ thần hồn?”
“Ai…”
Đôi mắt của hắn mở to, trong ánh nhìn ấy, hiện lên một nỗi sợ không phải với kẻ thù, mà là với thứ nằm ngoài lẽ sống, lẽ c·hết.