Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 27: Đại Lễ Một Vạn Năm Tông Môn
Một tháng thời gian cứ thế trôi qua.
Trên đỉnh Lăng Thiên Điện, mây mù lượn lờ, ánh nắng bình minh rải nhẹ lên mái ngói lưu ly, phản chiếu sắc vàng rực rỡ, Phụng Thừa Thiên đứng lặng im, ánh mắt sắc bén nhìn xuống toàn cảnh Lăng Thiên Tông, ngày kỷ niệm một vạn năm thành lập tông môn sắp đến gần, nhưng trong lòng ông không hề có chút yên bình.
"Người kia rốt cuộc là ai?" Hắn thầm nghĩ.
Thân ảnh hắn lặng lẽ biến mất khỏi Lăng Tiêu Điện, nhanh chóng xuất hiện trong mật thất bí mật phía sau điện, mật thất không lớn, nhưng trên tường đá khắc đầy phù văn cổ xưa, mỗi ký hiệu đều tỏa ra linh quang nhàn nhạt.
Trước mặt Phụng Thừa Thiên, ba vị trưởng lão đỉnh cấp của tông môn đang cung kính cúi đầu.
"Lần này, đại lễ một vạn năm, ta muốn các ngươi âm thầm bố trí linh trận truy tung," Phụng Thừa Thiên chậm rãi nói, giọng nói đầy áp lực, "kẻ đã hại Lăng Tuyết, chắc chắn sẽ xuất hiện."
"Tông chủ, người nghĩ hắn sẽ dám xuất hiện sao?" một trưởng lão lên tiếng.
"Hắn không chỉ dám, mà còn chắc chắn sẽ xuất hiện," Phụng Thừa Thiên nói, ánh mắt lạnh như băng, "kẻ đó hành sự cẩn thận, vượt xa các ngươi tưởng tượng, nhưng hắn cũng không phải không có sơ hở."
Một trưởng lão khác nhẹ giọng:
"Nhưng tông chủ, từ sự kiện lần trước, chúng ta hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào, thậm chí linh kính cũng không phát hiện được dấu tích tu vi của hắn."
Phụng Thừa Thiên trầm mặc giây lát, rồi khẽ cười lạnh:
"Các ngươi cho rằng ta sẽ dùng linh lực thần thức thông thường để tìm hắn sao?"
Ba trưởng lão nhìn nhau, sắc mặt hơi biến đổi.
"Lần này ta đã chuẩn bị một trận pháp đặc biệt, dùng chính khí tức sinh mệnh của Lăng Tuyết làm mồi nhử, chỉ cần hắn bước chân vào trận pháp này, dù hắn có thần thông quảng đại tới đâu cũng không thể trốn thoát," Phụng Thừa Thiên chậm rãi giải thích.
Nói xong, hắn giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên ngọc nhỏ màu lam nhạt, bên trong có khí tức linh động, nhẹ nhàng như hơi thở của Phụng Lăng Tuyết.
"Người dám động đến con gái ta, tất phải trả giá," Phụng Thừa Thiên lạnh lùng kết luận, giọng nói ẩn chứa sát khí.
Ba vị trưởng lão cung kính đáp:
"Chúng thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
Thời gian chậm rãi trôi qua, không khí trong Lăng Thiên Tông ngày càng náo nhiệt, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, đệ tử tất bật chuẩn bị cho đại lễ long trọng nhất từ trước tới nay.
Giữa không khí vui mừng ấy, Bùi Phàm lại vô cùng cẩn thận, từ khi bị Phụng Lăng Tuyết phát hiện về sau, hắn đã chuẩn bị bố trí mọi đường lui nếu b·ị t·ruy s·át, có thể đến nay vẫn không có động tĩnh gì từ tông môn, ngay cả Phụng Lăng Tuyết cũng mất tung mất ảnh.
Nhưng hắn đã lặng lẽ theo dõi động thái trong tông môn, cảm nhận rõ một luồng nguy hiểm vô hình luôn bá·m s·át.
Hắn thừa hiểu rằng, đại lễ này chắc chắn không đơn giản là kỷ niệm bình thường, Phụng Thừa Thiên là người tâm cơ thâm trầm, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện xảy ra với Phụng Lăng Tuyết.
"Lần này không thể tham gia đại hội" Bùi Phàm lẩm bẩm, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng.
Một đêm trước đại lễ.
Trên bầu trời Lăng Thiên Tông, mây linh dâng tụ, ngân quang mờ ảo lan tỏa khắp thiên không, ánh trăng bị che phủ bởi những tầng mây linh lực đặc biệt, không gian dường như chìm vào tĩnh lặng trước cơn bão.
Chính vào thời khắc ấy, một đạo pháp chỉ từ Thánh Điện tông môn như sấm nổ giữa trời đêm, chấn động toàn bộ Lăng Thiên Sơn mạch.
“Pháp chỉ tông môn: Nhân dịp đại lễ một vạn năm thành lập Lăng Thiên Tông, khai mở Thủy Tổ Quang Trụ, toàn tông trên dưới, bất kể tạp dịch, ngoại môn hay nội môn, ai ai cũng đều có thể tham dự.
Trong ánh sáng tẩy lễ của Quang Trụ, kẻ có cơ duyên có thể được Thủy Tổ tán phúc, ngộ được thiên cơ nghịch thiên, cải mệnh đoạt vận!”
Tin tức vừa truyền ra, toàn tông chấn động.
Trong phút chốc, khắp các đỉnh núi, phong môn, linh điện đều vang lên tiếng bàn tán xôn xao, không ít đệ tử đang bế quan cũng phải phá trận xuất quan, các chấp sự nội môn, ngoại môn, tạp dịch đệ tử đều ngơ ngác nhìn nhau, không tin vào tai mình.
“Không ngờ... ngay cả chúng ta cũng được tham dự?”
“Thủy Tổ Quang Trụ? Đó chẳng phải là truyền thuyết trấn tông chí bảo sao?”
“Ta nghe nói, người được ánh sáng quang trụ chiếu rọi, nếu vận mệnh tương hợp, sẽ có thể khai mở thể chất ẩn, hoặc nhận được phù văn cổ tông truyền, thậm chí tiến vào cảnh giới mà vốn dĩ không thuộc về bản thân!”
Khí tức toàn tông trong nháy mắt dâng trào như biển cuộn, dù là những lão giả tu hành mấy trăm năm cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Tại một góc khuất nơi Lăng Thiên Sơn mạch, trong một động phủ được ẩn tàng giữa trận pháp, Bùi Phàm đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, thì đột nhiên cảm ứng được biến động mạnh từ linh khí toàn tông.
Ngay sau đó, một đạo linh phù từ hư không hiện ra, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt hắn, linh phù mang theo pháp chỉ truyền âm, vừa nhìn thấy, ánh mắt hắn khẽ nheo lại.
“Thủy Tổ Quang Trụ, toàn tông đều có thể tham dự?”
Bùi Phàm trầm mặc hồi lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng phức tạp.
Hắn biết, tông môn không đời nào làm chuyện vô ích, việc mở ra đại cơ duyên trước mặt thiên hạ, lại không phân biệt cao thấp, không phải là vì lòng từ bi, mà là để dụ rắn ra khỏi hang.
“Hắn muốn dùng cơ duyên để ép ta xuất hiện?” ánh mắt Bùi Phàm trầm tĩnh đến mức dọa người, “Tông Chủ, ngươi quả nhiên tính kế rất sâu”
Nhưng cùng lúc đó, trong sâu thẳm linh hồn hắn, một luồng khí tức cổ xưa bỗng dưng dao động, Hỗn Độn Khí trong cơ thể không hiểu vì sao lại có phản ứng với pháp chỉ, như bị thứ gì đó ở trung tâm tông môn hấp dẫn.
Trong thoáng chốc, hắn như nhìn thấy một bóng hình mơ hồ ẩn trong quang trụ tương lai, một luồng ánh sáng xuyên trời, bao phủ cửu thiên, trên đỉnh là một tòa tượng cổ hư ảo, hình dạng không rõ, nhưng tỏa ra uy nghiêm không gì sánh được.
“Thủy Tổ, người sáng lập Lăng Thiên Tông ba vạn năm trước, nghe đồn cảnh giới đã vượt trên Tử Phủ!.” – Bùi Phàm khẽ lẩm bẩm.
Hắn siết chặt nắm tay, linh lực dâng lên, tự nhủ:
“Nếu đây là một ván cờ, vậy ta cũng sẽ bước vào bàn, con đường tu luyện nghịch thiên như vậy mới gọi thú vị"
Khắp nơi trong tông môn, ánh đèn kết hoa đã bắt đầu được thắp sáng rực rỡ, linh thú kéo xe bay ngang qua trời, các đệ tử chuẩn bị lễ phục, khách quý từ các châu vực xa xôi cũng lần lượt đến.
Nhưng đêm ấy, không ai ngủ được, ai cũng mong chờ, ai cũng lo lắng.
Bởi vì ai cũng biết ngày mai, không chỉ là đại lễ vạn năm, mà có thể sẽ là cơ hội duy nhất trong cả đời tu đạo của bọn họ.
BÌNH MINH NGÀY ĐẠI LỄ.
Ánh mặt trời đầu tiên chưa kịp xuyên qua tầng mây linh vụ, nhưng Lăng Thiên Tông đã sáng rực như ngày hội, toàn bộ sơn mạch mênh mông kéo dài hàng nghìn dặm, linh khí tụ hội thành từng dòng sương long mờ ảo, bay lượn quanh các điện các, tạo nên một bức tranh tiên đồ không thể tìm thấy chốn nhân gian.
Tiếng chuông vang vọng từ Lăng Thiên Điện, trung tâm quyền lực tối cao của tông môn, vang lên chín hồi, mỗi tiếng ngân dài như ngân cổ thiên đạo, lan khắp chín mươi chín phong, làm cả vạn đệ tử đồng loạt hành lễ.
Hôm nay là đại lễ vạn năm, một cột mốc mà từ tổ tông lập phái đến nay, chỉ mới xảy ra ba lần trong lịch sử, cứ mỗi một vạn năm, Lăng Thiên Thủy Tổ lại được tế bái, quang trụ thánh linh được triệu hồi, mở ra cơ hội cho toàn tông đoạt lấy nghịch thiên cơ duyên.
Trên bầu trời phía nam, Thiên Không Chi Xa, chiến xa của Chưởng Môn, kéo bởi song đầu Linh Long ánh bạc, từ từ xuất hiện giữa tầng mây ngũ sắc, chiếc chiến xa được rèn từ Ngũ Hành Thiết, khắc đầy thần phù cổ ngữ, mỗi lần lăn bánh là linh áp bộc phát, khiến cả không trung rung chuyển.
Phía sau chiến xa, từng đoàn trưởng lão, chấp sự, truyền nhân các chi nhánh, đệ tử thân truyền, sứ giả khách mời từ các thế lực bên ngoài đều lần lượt bay tới, sắc phục tông môn lộng lẫy, linh quang rực rỡ như thác đổ ánh sáng từ thiên giới.
Tại Thánh Quang Thiên Đài, nơi đặt Thủy Tổ Thạch Tượng cao hơn trăm trượng, quần hùng tụ hội.
Thủy Tổ Thạch Tượng là pho tượng cổ khắc từ Linh Thạch Vạn Niên, tư thế khoanh chân, một tay kết ấn, một tay giơ lên trời, đỉnh đầu đỡ lấy Thiên Quang Ấn, pháp khí trấn tông.
Mỗi lần đại lễ diễn ra, linh khí từ Thạch Tượng sẽ cộng hưởng với linh mạch Lăng Thiên Sơn, mở ra Thủy Tổ Quang Trụ, chiếu xuống toàn tông.
Lúc giờ Thìn vừa điểm, Phụng Thừa Thiên thân mặc long bào tím thêu phù văn tứ linh, đỉnh đầu đội ngọc quan, tay cầm Truyền Tông Linh Kỳ, đứng giữa thiên đài, chậm rãi đưa ánh mắt uy nghi đảo qua vạn người phía dưới.
Hắn khẽ giơ tay.
Toàn tông lặng như tờ.
Giọng hắn vang lên như thần âm:
“Hôm nay, đúng ba vạn năm kể từ khi Tổ Sư Khai Thiên Lập Đạo, sáng lập Lăng Thiên Tông, trong mười vạn năm, có biết bao cường giả đã trảm yêu trừ ma, trấn giữ thiên địa, truyền đạo nhân gian.
Nay, Quang Trụ sẽ mở, toàn tông đều có tư cách tiếp nhận chiếu rọi của Thủy Tổ.
Người có tâm, tiến lên!
Người có đạo, ngộ đạo!
Người có mệnh, sẽ nghịch thiên chuyển vận!”
Dứt lời, chín mươi chín linh trụ xung quanh Thánh Quang Thiên Đài đồng loạt phát sáng, từ dưới đất, từng đạo phù văn cổ xưa như được khắc sẵn từ thượng cổ bắt đầu hiện lên, tạo thành một vòng tròn nghịch lưu, linh lực như biển gào.
ẦM!!!
Một cột sáng khổng lồ từ Thủy Tổ Thạch Tượng phóng lên tận trời, đâm xuyên tầng mây, chạm tới hư không cao nhất của Lăng Thiên Giới.
Ngay lập tức, từ trên cao, một đạo cột sáng thứ hai, mờ ảo mà rộng lớn vô biên, từ nơi hư vô giáng xuống, tiếp nối cột sáng phía dưới.
Thủy Tổ Quang Trụ, chính thức hiện thế!
Dưới chân Quang Trụ, hàng vạn đệ tử đồng loạt xếp hàng, theo thứ tự từng cấp bậc mà tiến vào vùng chiếu rọi của quang trụ.
Có kẻ vừa bước vào liền linh lực cuồng loạn, ngã quỵ tại chỗ, không chịu nổi linh áp của Quang Trụ, có người lại được ánh sáng bao phủ, thể chất rung động, như được kích phát tiềm năng bị phong ấn.
Có thiếu niên ngoại môn bước vào, phát sinh dị tượng, toàn thân xuất hiện Phượng Văn huyền ảo, nghi là hậu duệ linh tộc thất truyền.
Có nữ đệ tử tạp dịch vừa chạm quang trụ liền khí cơ ngược dòng, phát ra t·iếng n·ổ trong cơ thể, ngộ ra một chiêu pháp chưa từng học qua, gây kinh động chư vị trưởng lão.
Thậm chí, ngay cả một vị trưởng lão ngồi tọa trấn cũng đột ngột cảm ứng được linh hồn cộng hưởng, tự mình bước vào quang trụ để cầu cơ duyên đột phá bình cảnh mấy trăm năm.
Giữa ánh sáng chói lọi ấy, một thân ảnh khoác áo xám tro, đứng lặng giữa rìa Quang Trụ, đôi mắt thâm trầm như biển, lặng lẽ quan sát từng dị tượng phát sinh.
Hắn không tiến lên, cũng không rút lui.
Chỉ lặng lẽ đợi thời cơ tốt nhất để hành động.
Không ai biết, người đó chính là Bùi Phàm.
Một kẻ đang giấu thân phận, một kẻ có thể làm khuynh đảo toàn cục.
Và giờ phút đó, hắn khẽ nhắm mắt, Hỗn Độn Khí trong cơ thể bắt đầu rung chuyển, giống như Thủy Tổ Quang Trụ không bài xích hắn, mà đang gọi hắn.