Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 28: Quang Trụ Tán Phúc, Tạp Dịch Xuất Vân
Khi Thủy Tổ Quang Trụ hoàn toàn hiển hóa, cả bầu trời phía trên Lăng Thiên Tông như mở ra một tầng trời khác.
Linh vụ tụ thành mây tím, từng đạo hư ảnh cổ xưa lờ mờ xuất hiện bên trong cột sáng, có bóng dáng cự long ngẩng đầu gầm vang, có đại bàng xé trời bay lượn, có cả những chữ cổ như được khắc trên thiên đạo, lặng lẽ trôi nổi trong vũ trụ thu nhỏ.
Cảnh tượng kỳ vĩ ấy khiến hàng vạn đệ tử đều lặng người, tâm hồn rung động tận đáy.
Ánh sáng từ Thủy Tổ Quang Trụ chiếu rọi khắp Lăng Thiên Tông như ánh bình minh đầu tiên của thiên đạo, mang theo cảm giác ấm áp mà trang nghiêm, không có chút nào là uy h·iếp hay áp lực.
Không giống như tưởng tượng của nhiều người, rằng một tồn tại cấp bậc thủy tổ sẽ mang theo uy nghi vô thượng, khiến đệ tử thấp kém không dám ngẩng đầu, thì ánh sáng từ quang trụ lại vô cùng nhu hòa, như dòng suối cổ xưa rửa sạch lớp bụi trần lâu ngày tích tụ nơi linh căn.
Dưới sự chỉ dẫn của chấp sự, từng nhóm đệ tử lần lượt bước vào khu vực chiếu rọi, không phân biệt thân phận, dù là nội môn, ngoại môn hay tạp dịch, đều có cơ hội tiếp cận.
Bất ngờ bắt đầu từ những nơi thấp nhất.
Một nhóm tạp dịch đệ tử mười người tiến vào, trong đó có vài người chỉ vừa mới nhập tông chưa đến một năm, tư chất tầm thường, trước giờ chưa từng dám mơ đến việc bước chân vào ngoại môn.
Nhưng khi bước vào ánh sáng của Thủy Tổ Quang Trụ, thể nội bọn họ bỗng nhiên dao động, linh khí từ trời cao như chảy ngược về đan điền, tẩy tủy dịch cân, khai mở ra linh căn bị phong bế từ lúc sinh ra.
Một thiếu niên ốm yếu vốn chỉ có tạp linh căn, vậy mà lại từ từ hiện ra Thủy Linh Căn thanh thuần, ánh sáng xanh biếc tỏa ra khắp thân, gây chấn động khắp một khu vực!
“Thủy linh căn? Không phải giả chứ?!”
“Không thể nào, hắn là đệ tử quét sân ở Ngoại Vi Phong mà!”
Lập tức, một vị trưởng lão ngoại môn đích thân đáp xuống, xác nhận thực hư, khi xác nhận linh căn chính xác, lập tức ban lệnh thăng cấp.
“Người này, từ nay trở thành ngoại môn đệ tử, cấp bậc chính thức, được phân động phủ riêng!”
Không chỉ một người.
Ngay sau đó, hàng chục tạp dịch đệ tử khác cũng lần lượt được khai linh, hoặc là khơi mở được căn cơ bị che lấp, hoặc là cảm ứng được thiên đạo nguyên khí, bắt đầu chạm tới cảnh giới tu luyện thực thụ.
Lúc đầu là kinh ngạc.
Sau là phấn khích.
Cuối cùng là hy vọng.
Vốn tưởng cơ hội này chỉ dành cho tầng lớp cao quý trong tông môn, không ngờ Thủy Tổ Quang Trụ không những không bài xích người yếu, mà còn ưu ái những kẻ khiêm tốn, ẩn nhẫn dưới đáy.
Trong ánh sáng ấy, không phải linh lực cường đại mới được cảm ứng, mà là đạo tâm thuần khiết mới được dẫn dắt.
Cảnh tượng ấy khiến rất nhiều trưởng lão lặng người, không ít người mắt đỏ hoe khi thấy chính đệ tử cũ của mình, người từng bị từ chối khỏi con đường tu luyện, giờ đây bước ra từ quang trụ với đôi mắt rực sáng, khí tức khởi sinh.
Phía xa xa, trên một đài cao, Phụng Thừa Thiên trầm mặc đứng nhìn toàn cảnh, trong lòng cũng không khỏi khẽ gật đầu.
“Là ta xem nhẹ Thủy Tổ chi ý rồi, Lão nhân gia ngài, không nhìn tu vi, không nhìn thân phận, chỉ nhìn nhân tâm.”Hắn thì thầm, khóe miệng thấp thoáng ý vị cảm khái.
Phía sau hắn, một vị trưởng lão lên tiếng:
“Tông chủ, lần tán phúc này của Thủy Tổ, e rằng sẽ khiến cơ cấu tông môn thay đổi lớn, rất nhiều tạp dịch đệ tử được thăng cấp, thiên tài mới sẽ xuất hiện từ những nơi ta chưa từng chú ý tới.”
Phụng Thừa Thiên gật đầu:
“Đúng vậy, đây chính là ý nghĩa của đại lễ vạn năm, tẩy sạch quá khứ, chọn người kế thừa đạo mạch trong thiên địa.”
Ở một góc khác, Bùi Phàm đứng giữa đám đông, ẩn thân trong một pháp y đơn giản, ánh mắt trầm ổn dõi theo từng đợt quang trụ tán xuống.
Hắn lặng lẽ quan sát, không bước vào, cũng không gấp gáp.
Hắn hiểu rõ quang trụ này không bài xích hắn, nhưng bước vào lúc này chưa phải thời điểm, bởi vì ánh sáng đang chọn lọc những kẻ thực sự cần nó nhất.
Và hắn đã vượt qua giai đoạn cần ánh sáng bên ngoài.
“Cơ duyên của ta không nằm trong ánh sáng, mà ở phía sau màn kịch này.”
Trong lòng hắn, Hỗn Độn Khí vẫn âm ỉ dao động, như có gì đó đang chờ đợi để mở ra, không phải là linh căn, mà là một tầng chân lý vượt lên cả linh căn, vượt cả tông môn.
Đại lễ vẫn còn tiếp tục.
Từng đợt đệ tử tiến vào, từng lớp người được tẩy lễ, khắp nơi rộn vang tiếng hô mừng, tạp dịch phong vốn luôn im lặng, giờ đây tràn ngập tiếng khóc, tiếng cười, và cả niềm tin vào một con đường tu tiên mới mở ra trước mắt.
Lăng Thiên Tông, trong ánh sáng tán phúc của thủy tổ, như được tái sinh.
Nhưng giữa ánh sáng rạng rỡ ấy.
Ánh sáng từ Thủy Tổ Quang Trụ vẫn đang rót xuống như thác nước thiên giới, không ngừng nghỉ, tẩy rửa khắp cả một vùng trời, hàng trăm, hàng ngàn đệ tử tiếp tục tiến vào khu vực tẩy lễ, có người vui mừng thoát khỏi phận tạp dịch, có người đột phá cảnh giới, khai linh mở khiếu.
Nhưng khi đại lễ đến giờ Ngọ, thiên địa bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Một vòng ánh sáng kỳ dị bất ngờ bùng phát từ giữa Quang Trụ, không giống linh quang trước đó, mà là dị tượng hiếm gặp trong thiên địa, giống như có một luồng khí tức từ thời đại hoang cổ thức tỉnh.
Toàn trường nín lặng.
Người đầu tiên xuất hiện trong ánh sáng đó, là một thiếu nữ ngoại môn dung mạo thanh tú, tên gọi Liễu Thanh Nhi, vốn là nữ tử có linh căn trung phẩm, bình thường tu luyện không có gì nổi bật, nhưng khi bước vào quang trụ, thân thể nàng phát ra tiếng ngân rung như chuông cổ, từ lưng nàng tỏa ra bảy cánh sen vàng, xoay chuyển quanh người, khí tức cực kỳ thanh tịnh.
Ầm!
Từng đóa sen hóa thành phù văn, dung nhập vào cơ thể nàng, thiên địa cộng hưởng.
Một vị trưởng lão kinh hô:
"Đó là... Vạn Diệp Tịnh Thể! Truyền thuyết nói rằng thể chất này sinh ra để cảm ứng đại đạo, thiên tư tu luyện công pháp hệ Phật, hệ Linh thuần thánh! Ngàn năm chưa từng thấy một lần!"
Chưa ai kịp phản ứng, thì thiên địa lại rung động lần thứ hai.
Người thứ hai, là một thanh niên tạp dịch tên Triệu Hằng, kẻ mà không ai để ý, thậm chí từng bị trục xuất khỏi một chi phong nhỏ vì tư chất thấp.
Nhưng khi bước vào quang trụ, toàn thân hắn bỗng nhiên nổ tung một lớp da mỏng, từ trong thân thể, từng tầng từng tầng cơ bắp trỗi dậy, khí huyết cuồn cuộn như long hổ rống vang, trên đỉnh đầu, một vòng kim luân tự động kết thành, xoay chuyển không ngừng.
"Thể chất này là gì vậy?!"
Một vị lão tổ ánh mắt run rẩy, miệng lẩm bẩm:
"Là Kim Cương Chi Thể, cổ thể luyện thể tối thượng, thân thể có thể đỡ pháp khí, chống vạn vật, chưa vào Nguyên Đan, đã có thể cường ngang Nguyên Đan!"
Toàn bộ quảng trường vỡ òa.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Lần cộng hưởng thứ ba, thiên tượng càng thêm quỷ dị.
Gió lặng, trời xanh biến đen, từ trong quang trụ phát ra một luồng khí âm u khó hiểu, mặt đất lạnh toát, vô số phù văn tự động tan biến như sợ hãi thứ gì đó.
Một đệ tử áo đen, dung mạo bình thường tên Mục Tử Du, bước ra từ cột sáng với ánh mắt trống rỗng như không có cảm xúc.
Sau lưng hắn hiện ra chín hư ảnh quan tài, lơ lửng trên trời, bên trong mơ hồ có thứ gì đang ngủ say.
Khi chín quan tài xoay một vòng, hư ảnh sinh tử lưỡng cực xuất hiện dưới chân hắn, vạn vật xung quanh đột ngột im lặng như đ·ã c·hết.
Các trưởng lão đồng loạt bay lên, định ngăn cản dị biến.
Nhưng Thủy Tổ Quang Trụ lại bảo hộ hắn, không cho bất kỳ ai tiến gần.
Một vị trưởng lão cấm điện sắc mặt đại biến, hạ thấp giọng:
“Không ngờ lại là... Vạn Cổ Minh Thể! Thể chất dung chứa quy tắc sinh tử, có thể làm chủ luân hồi trong tương lai!”
Không ai nói nên lời.
Vạn Diệp Tịnh Thể, Kim Cương Chi Thể, Vạn Cổ Minh Thể.
Ba loại cổ thể xếp vào hàng cực hạn, vốn chỉ có thể xuất hiện trong thời đại linh khí sung mãn vạn năm trước, nay lại đồng thời xuất thế tại một ngày, một tông môn.
Không ai biết là phúc hay là họa.
Chúng nhân r·úng đ·ộng.
Ngay cả Phụng Thừa Thiên, người đã định sẵn đại cục, cũng phải lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt trầm trọng, khẽ lẩm bẩm:
“Một người đã đủ khiến cục diện xoay chuyển.
Ba người, có thể khiến thiên đạo đổi màu.”
Ở một góc khuất của quang trụ, Bùi Phàm vẫn chưa bước vào.
Hắn nhìn ba người kia, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ thu.
Không đố kị, không rung động.
Chỉ là thấu hiểu.
“Quang trụ chọn người, nhưng không biết rằng, trên thế gian này, có những kẻ sinh ra không cần được chọn, bởi vì…”
“Chúng là thứ mà cả thiên địa phải tránh né.” Trong cơ thể hắn, Hỗn Độn Khí bắt đầu khởi động.
Không ai biết, một thể chất vượt xa cả ba loại kia đang chuẩn bị thức tỉnh.